Tô Mộ Vũ thu kiếm, lùi lại một bước, nhìn thi thể Hứa Lưu Vân ngã xuống đất, máu tươi đỏ tươi nhanh chóng lan tràn. Tô Mộ Vũ xoay người, xuất chưởng đánh một luồng chân khí vào cơ thể Đồ Vãn, hắn hạ giọng nói: “Đa tạ.”
Đồ Vãn cảm thấy một dòng nước ấm lập tức chảy xuôi trong kỳ kinh bát mạch của mình, tay chân đông cứng rốt cuộc cũng có thể hoạt động được. Đồ Vãn cười nói: “Ta vừa nghe khúc từ giáo phường ra, đi ngang qua lại thấy các ngươi bị truy sát. Không sợ ngươi chê cười, lúc đó ta quay đầu bỏ đi, ngươi nói xem phiền phức mà Ám Hà phải đối phó đâu phải chuyện ta có thể nhúng tay vào. Nhưng chạy qua ba con phố rồi ta vẫn không yên tâm bèn quay lại xem thử. Thật không ngờ lại gặp cảnh tượng vừa rồi.”
Tô Mộ Vũ thu tay lại, ho khan kịch liệt, Đồ Vãn vội vàng tiến tới đỡ lấy hắn, nhưng vẫn không nhịn được lải nhải: “Nhưng ta thực sự rất sợ, mãi đến khi đối phương thật sự rút đao với ta, ta mới không còn sợ nữa, chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào. Có lẽ sau này ta sẽ thật sự trở thành Đồ Nhị gia, giống như đại ca ta, trở thành kẻ tai to mặt lớn âm hiểm xảo trá. Nhưng hiện tại ta vẫn là Đồ Vãn, vẫn có thể xả thân vì bằng hữu! “
Đồ Vãn đang nói, chợt thấy phía trước có hai bóng người đáp xuống, hắn sửng sốt, lại bước lên trước vài bước, chắn trước mặt Tô Mộ Vũ.
“Không sao, không phải địch nhân.” Tô Mộ Vũ nói.
Người tới là Tô Hồng Tức và Tô Tử Y, hai người thấy cảnh tượng trước mặt đều kinh ngạc, còn chưa kịp nói chuyện thì Tô Mộ Vũ đã lên tiếng trước: “Hồng Tức, mau chữa trị thương thế cho Bạch thần y!”
“Kẻ nào mà có thể khiến Vũ ca chật vật đến vậy?” Tô Tử Y cúi đầu nhìn hộp đao khổng lồ cùng mảnh vỡ binh khí đầy đất.
Tô Hồng Tức không nhiều lời, thân hình thoắt một cái đã ở bên cạnh Bạch Hạc Hoài. Cô đưa tay kiểm tra hơi thở, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, lấy từ trong ngực ra một viên thuốc, cho vào miệng Bạch Hạc Hoài.
Tô Mộ Vũ nhìn thi thể Hứa Lưu Vân, nói: “Hắn chính là Đao Quỷ Nam Quyết.”
“Hứa Lưu Vân?” Tô Tử Y sững sờ: “Vũ ca, huynh đã giết Hứa Lưu Vân sao?”
Đồ Vãn cũng kinh ngạc: “Cái gì? Đây là Hứa Lưu Vân? Môn chủ Thất Đao môn Nam Quyết, Đao Quỷ trong truyền thuyết sao?”
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Phải, thanh đao vừa rồi ngươi chặt đứt không phải tầm thường đâu.”
“Lũ người Thất Đao môn rất khó dây vào, tuy ở tận Nam Quyết xa xôi, nhưng cũng là đám quỷ phiền phức. Tô công tử, chuyện hôm nay ngàn vạn lần chớ để lộ ra ngoài!” Đồ Vãn vội vàng nói.
“Hồng Tức, nghĩ cách xóa dấu vết ở đây đi.” Tô Mộ Vũ hạ giọng.
“Vâng, Vũ ca.” Tô Hồng Tức lấy từ trong ngực ra một cái bình sứ bạch ngọc, đổ ra một ít chất lỏng kỳ quái. Chất lỏng rơi vào người Hứa Lưu Vân, chẳng bao lâu sau thi thể hắn liền biến thành một bãi nước đặc.
Đồ Vãn nhìn mà tặc lưỡi: “Đây là thứ gì vậy?”
Tô Hồng Tức đắc ý mỉm cười: “Một ít dược thủy mà thôi.”
Trong phủ Phi Hổ tướng quân, Điển Diệp vung tay, đập nát cái bàn gỗ bên cạnh. Hắn quát khẽ: “Đường đường là Đao Quỷ Nam Quyết, cứ thế bị giết sao?”
Ảnh vệ tới báo tin, gật đầu đáp: “Nhưng ả thần y kia đã bị trọng thương, xem tình hình này chắc là không sống được qua đêm nay.”
Lúc này, Dạ Nha dẫn Đường Linh Hoàng xuất hiện ở cửa. So với vẻ lạnh nhạt trước kia, lúc này biểu cảm của Dạ Nha nhìn có vài phần âm trầm, hắn trầm giọng nói: “Tiểu sư thúc đã từng gặp con trai của vị phó thống lĩnh kia, chắc chắn hắn sẽ phát giác được kế hoạch của chúng ta. Nếu trên thế gian này còn có người có thể ngăn cản chuyện này xảy ra, thì chỉ có Tân Bách Thảo và cô ta.”
“Cô ta không phải là ‘chắc là không sống qua đêm nay’, mà là…” Điển Diệp nhíu mày: “Hử?”
“Nhất định phải chết trước đêm nay.” Dạ Nha thở dài một tiếng, “Vẫn là do ta lúc trước nể tình đồng môn mà ra tay lưu tình, đáng lẽ nên diệt trừ ả từ sớm.”
“Hứa Lưu Vân đã chết.” Điển Diệp lẩm bẩm, “Lúc này, e là chỉ có Trọc Thanh công công xuất thủ, mới có thể đối phó với đám người Ám Hà.”
Dạ Nha cười lạnh: “Một Đao Quỷ từ phương Nam đã chết, tướng quân đã không còn cách nào sao? Chỉ với chút bản lĩnh ấy mà cũng muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thật nực cười.”
Điển Diệp nổi giận: “Ngươi nói gì?”
Dạ Nha không hề sợ hãi, đáp: “Ta đang nói, tướng quân không cần phải che giấu thế lực nữa, đã đến lúc quyết chiến rồi.”
Điển Diệp cau mày, sau đó phất tay: “Vào đi.”
Ngay lúc này, một người trẻ tuổi cõng cung tên bỗng nhiên từ bên ngoài bước vào, liếc nhìn Dạ Nha và Kim Thân dược nhân đứng bên cạnh, giọng điệu điềm tĩnh: “Đây chính là Kim Thân dược nhân trong truyền thuyết sao?”
Dạ Nha đưa mắt quan sát trang phục của người trẻ tuổi, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
“Tạ Tại Dã.” Tạ Tại Dã đáp: “Cùng một chữ “Tạ” với Ám Hà Tạ gia!”
Điển Diệp lên tiếng: “Sau khi diệt trừ Ảnh Tông, những đệ tử ba nhà vốn được Ảnh Tông cung phụng đều đã quy thuận dưới trướng ta. Bọn họ hiểu rõ Ám Hà hơn chúng ta, cũng biết cách đối phó với chúng. Vậy các ngươi hãy theo Dạ Nha tiên sinh một chuyến.”
“Vốn dĩ ta đã không muốn gây thêm chuyện, nào ngờ lại phải đi đến bước đường này.” Dạ Nha khẽ thở dài: “Bên tiểu sư thúc cũng chẳng trách ta được.”
Dạ Nha xoay người, dược nhân đội lồng sắt Đường Linh Hoàng từ trên trời đáp xuống, đi theo hắn ra ngoài.
Trong Hạc Hoài dược phủ, Mộ Thanh Dương và Mộ Tuyết Vi đang chơi cờ đấu thú. Mộ Thanh Dương đẩy một quân cờ hình hổ trong tay về phía trước: “Sói của ngươi bị ta ăn rồi.”
“A!” Mộ Tuyết Vi cau mày: “Dựa vào đâu mà hổ của ngươi lại ăn thịt sói của ta?” Mộ Thanh Dương ngạc nhiên: “Hổ ăn thịt sói, chẳng phải chuyện thường tình sao?”
“Sói đi săn luôn là cả một đàn, còn hổ của ngươi chỉ có một mình. Người ta thường nói “song quyền nan địch tứ thủ”, hổ của ngươi làm sao địch lại được đàn sói của ta!” Mộ Tuyết Vi cao giọng nói.
Mộ Thanh Dương ngẩn người: “Đàn sói của ngươi đâu?”
“Ở đây!” Mộ Tuyết Vi từ bên cạnh lấy ra bốn năm quân cờ hình sói, đặt xuống bên cạnh con hổ.
Khóe miệng Mộ Thanh Dương khẽ giật giật: “Vậy cũng được sao!” Mộ Tuyết Vi nhướng mày: “Sao lại không được?”
Mộ Thanh Dương cười lớn, đưa tay đẩy ngã quân cờ hình hổ, sau đó hai tay giang ra, ngửa người về phía sau: “A, ta chết rồi!”
“Ha ha ha.” Mộ Tuyết Vi vui vẻ cười lớn.
Tiêu Triều Nhan ngồi bên cạnh lại không có tâm trạng đâu mà chơi đùa cùng bọn họ, cô nhìn ngọn nến trước mặt, ngây ra như phỗng: “Sao sư phụ còn chưa về?”
Mộ Thanh Dương đứng dậy, tay áo vung lên, thu hồi bàn cờ đấu thú trước mặt, sau đó lấy ra Đào Hoa tệ trong tay: “Yên tâm đi, đã có Tô gia chủ ra tay, phủ đệ của tên Phó Thống lĩnh kia chẳng phải muốn ra lúc nào thì ra sao? Nếu không yên tâm, vậy ta bói một quẻ?”
“Ngươi bói quẻ chẳng qua là tung đồng xu, xem mặt sấp ngửa, chuẩn sao được?” Mộ Tuyết Vi khinh thường nói.
“Trăm lần đều linh!” Mộ Thanh Dương đắc ý đáp. “Xì.” Mộ Tuyết Vi khinh bỉ.
“Đúng rồi, chẳng phải ngươi thích Tô Mộ Vũ sao? Sao có vẻ chẳng lo lắng chút nào thế?” Mộ Thanh Dương cười hỏi: “Lúc trước ở Cửu Tiêu thành, ngươi còn lo lắng bằng chết kia mà?”
Mộ Tuyết Vi giơ tay lên: “Ai nói ta thích Tô Mộ Vũ! Ta chỉ ngưỡng mộ Vũ ca ca thôi!”
“Vậy ngươi có ngưỡng mộ ta không?” Mộ Thanh Dương cười hỏi, “Ta là gia chủ của các ngươi đấy!”
“Ta chỉ hận hiện tại không dùng được Độc Sa chưởng, nếu không đã một chưởng đập chết ngươi rồi!” Mộ Tuyết Vi hừ lạnh, “Chỉ bằng ngươi mà còn muốn làm gia chủ!”
“Ha ha ha.” Mộ Thanh Dương tung Đào Hoa tệ trong tay lên, cuối cùng khi rơi xuống lại là mặt thanh kiếm gỗ đào hướng lên trên. Sắc mặt hắn đột nhiên
biến đổi, trầm giọng nói: “Không may mắn.”
Lúc này, trong sân vang lên tiếng bước chân. Mộ Thanh Dương đưa tay ra, nắm lấy một thanh kiếm gỗ đào. Cửa lớn bỗng bị đá văng ra, Tô Mộ Vũ ôm Bạch Hạc Hoài toàn thân đầy máu chạy vào.
Mọi người đều sững sờ. Tiêu Triều Nhan kinh hãi kêu lên một tiếng, chạy tới: “Sư phụ!”
Mộ Tuyết Vi lập tức đứng dậy, vung tay kéo chiếc giường ngủ bên cạnh lại. Tô Mộ Vũ vội vàng đặt Bạch Hạc Hoài lên giường, trầm giọng nói: “Cứu người!”
“Cứu người!”
Mộ Thanh Dương liếc nhìn Mộ Tuyết Vi, gật đầu: “Cứu.”
Mộ Tuyết Vi sững sờ, vội vàng nói: “Ta chỉ biết dùng độc, không biết cứu người!”
“Thanh Dương, ngươi là gia chủ Mộ gia, mau cứu người đi!” Tô Mộ Vũ sốt ruột nói.
Mộ Thanh Dương cất kiếm gỗ đào, giọng điệu có phần khó xử: “Ta… ta không am hiểu y thuật, tuy rằng Mộ gia chúng ta am hiểu bí pháp và y thuật, nhưng ta lại chưa từng học hành chăm chỉ. Lần này, trong số các đệ tử Mộ gia đi cùng chúng ta đến Thiên Khải Thành…”
“Ta sẽ cứu!” Một giọng nói kiên định vang lên sau lưng bọn họ.
Tô Mộ Vũ xoay người, chỉ thấy Tiêu Triêu Nhan tay xách hòm thuốc, ánh mắt kiên định: “Ta là đệ tử Dược Vương Cốc, ta sẽ cứu!”
“Triêu Nhan.” Tô Mộ Vũ khẽ gọi, muội muội xưa nay vẫn được bọn họ bảo vệ, dường như đã trưởng thành lúc nào không hay.
Tiêu Triêu Nhan bước tới, xem xét vết thương của Bạch Hạc Hoài, trầm giọng nói: “Đã cầm máu rồi, Vũ ca ca, huynh đã rắc Kim Sang dược lên vết thương?”
“Phải, là Bạch thần y dặn ta làm vậy, nhưng sau đó cô ấy lập tức hôn mê.” Tô Mộ Vũ đáp.
Tiêu Triêu Nhan tiếp tục cẩn thận xem xét thương thế: “Rất tốt! Nếu không có Kim Sang dược, e rằng lúc này thần tiên cũng khó cứu. Sư phụ bị thương do
đao khí, luồng đao khí đó vẫn còn ẩn trong cơ thể, cần phải ép nó ra ngoài. Mộ gia chủ!”
“Thanh Dương có mặt!” Mộ Thanh Dương lớn tiếng đáp.
“Nghe ta chỉ huy, đến lúc đó hãy xuất một chưởng vào huyệt Bách Hội của sư phụ. Nhớ đừng dùng lực quá mạnh, hãy dùng nội lực âm nhu uyển chuyển!” Tiêu Triêu Nhan nhắc nhở, “Nếu không, cho dù sư phụ có giữ được mạng thì trán cũng bị lõm mất một mảng, khi đó người sẽ tức chết.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi, việc này ta rất am hiểu.” Mộ Thanh Dương liên tục gật đầu.
Tiêu Triêu Nhan phẩy tay, ba cây ngân châm rơi xuống tay cô, tay cầm ngân châm vẫn còn run rẩy. Cô hít sâu một hơi, sau đó đột nhiên vung tay, ba cây ngân châm nhanh như chớp ghim thẳng vào ngực Bạch Hạc Hoài.
Bạch Hạc Hoài khẽ rên một tiếng, mí mắt hơi động đậy, nhưng vẫn không mở mắt ra.
Tô Mộ Vũ hỏi: “Triêu Nhan, bây giờ ta phải làm gì?”
Tiêu Triêu Nhan không quay đầu lại, trực tiếp lấy từ trong lòng ra một bình thuốc, ném thẳng vào tay Tô Mộ Vũ: “Vũ ca, bây giờ huynh không cần làm gì cả, huynh cũng bị trọng thương, bây giờ huynh phải dưỡng thương cho khỏe!”
Mộ Vũ Mặc từ bên ngoài đi vào, thấy cảnh này cũng sửng sốt: “Chuyện gì thế này?”
Tô Mộ Vũ quay đầu lại nói: “Bạch thần y ra ngoài chăũ bệnh, phát hiện hình như trong Thiên Khải thành có đệ tử thế gia trúng chất độc dược nhân, lúc trở về trúng phục kích, bị trọng thương. Là ta không bảo vệ tốt cho thần y!”
“Ai mà có thể khiến thần y bị trọng thương trong khi huynh bảo vệ? Chẳng lẽ là…” Mộ Vũ Mặc kinh hãi: “Hứa Lưu Vân!”
Tô Mộ Vũ cả kinh: “Sao cô biết là Hứa Lưu Vân?”
Mộ Vũ Mặc cau mày nói: “Sáng sớm nay ta mới nhận được tin, Đao Quỷ Hứa Lưu Vân lén lút vào Thiên Khải thành, hơn nữa còn qua lại với phủ Phi Hổ tướng quân. Không ngờ hắn lại ra tay nhanh như vậy! Hắn chạy rồi sao?”
“Hắn đã chết rồi.” Tô Mộ Vũ lạnh lùng nói: “Là phủ Phi Hổ tướng quân. Xem ra tất cả những chuyện này không sai lệch với suy đoán ban đầu của
Xương Hà, vẫn là do Đại hoàng tử Tiêu Vĩnh kia gây ra. Rất có thể Dạ Nha cũng đang ẩn thân trong phủ Phi Hổ tướng quân.”
Mộ Vũ Mặc trầm giọng nói: “Chúng ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phủ Phi Hổ tướng quân nhưng lại không phát hiện tung tích của Dạ Nha, chắc là dùng kế che trời giấu bể nào đó. Đao Quỷ này mới vào Thiên Khải thành, không hề hay biết về sự tình nơi đây cho nên mới để lộ sơ hở.”
“Ta muốn tới phủ Phi Hổ tướng quân một chuyến.” Tô Mộ Vũ vung tay, chỉ thấy cây dù giấy đặt bên cạnh bay tới, rơi vào tay hắn.
Tiêu Triêu Nhan quay đầu lại nói: “Vũ ca, huynh điên rồi!”
“Cứ an tâm chữa bệnh đi!” Tô Mộ Vũ nhẹ giọng nói, tuy giọng nói rất bình tĩnh nhưng lại mang theo uy nghiêm không cho phép kháng cự.
Mộ Vũ Mặc cũng lắc đầu: “Vũ ca, việc cấp bách của huynh hiện giờ là chữa thương. Với thân thể trọng thương như bây giờ, huynh mà cưỡng ép báo thù, e là chỉ chuốc thiệt mà thôi.”
Tô Mộ Vũ siết chặt cây dù trong tay, thở dài một tiếng: “Nếu bây giờ ta không đi, cô nghĩ xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Cô nghĩ Hạc Vũ dược phủ này còn an toàn hay sao?”
Mộ Vũ Mặc suy nghĩ một chút, nhíu mày: “Nếu ta là bọn chúng, biết được thần y nắm giữ bí mật của dược nhân, chắc chắn sẽ bất chấp tất cả mà giết cô ấy. Cho dù Đao Quỷ chết rồi, chúng cũng sẽ phái tất cả cao thủ còn lại truy sát đến cùng. Chẳng mấy chốc dược phủ này sẽ nghênh đón rất nhiều cao thủ.”
Mộ Tuyết Vi đứng dậy, nhìn ra bên ngoài: “Trận khói độc ta và Thanh Dương bày ra vẫn còn, chắc người ngoài không dễ gì tiến vào.”
“Hay là bây giờ đi luôn đi?” Mộ Vũ Mặc hạ giọng: “Đến mật thất mà Xương Hà bế quan!”
Tiêu Triêu Nhan vội vàng lên tiếng cự tuyệt: “Hiện giờ sư phụ không thể di chuyển, nếu còn bị người ta đưa đi đưa lại chạy tới chạy lui, chân khí trong cơ thể sẽ tán loạn, tính mạng nguy kịch!”
“Cho nên ta phải đến phủ Phi Hổ tướng quân.” Tô Mộ Vũ cầm dù bước ra ngoài: “Ta sẽ cho chúng thấy cơn thịnh nộ của ta.”
Mộ Vũ Mặc bừng tỉnh, phẫn nộ nói: “Ta hiểu rồi, huynh muốn nói cho bọn chúng biết Bạch thần y đã chết! Cho nên huynh mới điên cuồng như vậy, bất
chấp cả tính mạng! Đi đi!”
Tô Mộ Vũ không đáp lời, đã bước vào trong sân. Mộ Vũ Mặc vội vàng đuổi theo: “Ta đi cùng huynh.”
“Cô ở lại bảo vệ mọi người, Vũ Mặc.” Tô Mộ Vũ thản nhiên nói: “Hiện giờ Xương Hà bế quan, ta lại trọng thương, tất cả phải dựa vào cô.”
Mộ Vũ Mặc gật đầu: “Vũ ca, ta biết rồi. Ta đến Thiên Khải thành không phải vì chút tình cảm nam nữ! Ta là Mộ gia Mộ Vũ Mặc!”
“Đa tạ.” Tô Mộ Vũ tung người một cái, từ trong sân bay vút ra, thẳng tiến về phía phủ Phi Hổ tướng quân.