Cùng lúc ấy, một nhóm người thần bí mặc y phục dạ hành đi ngược hướng đến Hạc Vũ dược phủ, khi Tô Mộ Vũ còn đang trên đường thì chúng đã đến ngoài dược phủ.
Thanh mộc kiếm Mộ Thanh Dương đặt bên cạnh bỗng chốc rung lên bần bật, phát ra tiếng kiếm ngâm, Mộ Thanh Dương nhướng mày: “Tô Mộ Vũ đoán không sai, bọn chúng đến rồi!”
Một người áo đen tung người nhảy lên định vượt qua tường, nhưng vừa đặt chân lên tường lại thét lên thảm thiết sau đó ngã nhào xuống.
“Chuyện gì vậy!” Một người áo đen khác vội vàng chạy tới đỡ hắn, nhưng tay vừa chạm vào người hắn là kêu lên thảm thiết.
“Lui ra hết!” Tạ Tại Dã quát lớn, tất cả đám người áo đen đều lùi lại vài bước.
Hai người ngã dưới đất đau đớn giãy giụa, cuối cùng khó nhọc đứng dậy, nhưng trên mặt đã đầy vết máu, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn đặc như quạ kêu, sau đó điên cuồng lao về phía mọi người. Tạ Tại Dã lập tức giương cung, đồng thời bắn ra hai mũi tên, găm thẳng vào mi tâm hai tên kia, xuyên thủng cả đầu.
Tạ Tại Dã hạ cung xuống, trầm giọng nói: “Đừng đến gần thi thể của chúng, càng không được chạm vào.”
Dạ Nha mặc trường bào màu đen bước ra từ trong đám người, ngẩng đầu lên nhìn: “Là độc trận, bọn chúng đã bố trí độc trận xung quanh dược phủ này, nếu không phá giải trước thì người tiến vào sẽ như thế kia!”
Tạ Tại Dã lại giương cung lên, đồng thời đặt ba mũi tên lên dây, sau đó buông tay bắn ba mũi tên vào trong sân.
Mộ Vũ Mặc đứng tại chỗ, khẽ cau mày, liền thấy trong góc cũng bắn ra ba mũi tên chặn giữa không trung, đâm ba mũi tên kia thành hai đoạn. Mộ Thanh Dương đắc ý nói: “Năm đó Chu Sào là do Mộ gia chúng ta phụ trách xây dựng,
ta đã xem qua bản vẽ kia rất nhiều lần, lần này tuy điều kiện có hạn, nhưng cũng coi như một tiểu Chu Sào rồi.”
Tạ Tại Dã ngoài sân thu cung, trầm giọng nói: “Xem ra ta đã đánh giá thấp bọn chúng rồi, không chỉ có độc trận mà bên trong còn ẩn giấu không ít cơ quan. Dạ Nha tiên sinh, ngươi có cách nào phá trận không?”
“Việc này không khó.” Dạ Nha khẽ phẩy tay, Đường Linh Hoàng đi đến bên cạnh hắn, sau đó thân thể bỗng nhiên run lên, lồng sắt trên đầu cũng vỡ tan. Đường Linh Hoàng dưới lồng sắt nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, trông như một thi thể đã chết nhiều ngày.
Dạ Nha cười lạnh: “Vào đi.”
Đường Linh Hoàng đẩy cửa, chậm rãi bước vào. Khoảnh khắc cánh cửa vừa mở, một làn sương độc dày đặc từ trong cửa tỏa ra, bao phủ toàn bộ thân thể hắn.
Thần sắc Tạ Tại Dã có phần căng thẳng, thấy khói độc tản ra, hắn không nhịn được lui về sau một bước. Chốc lát sau, khói độc tiêu tan không còn tăm hơi, Đường Linh Hoàng bước một bước vào trong sân.
Một thanh phi đao từ trong góc bay vụt ra, nhắm thẳng cổ họng Đường Linh Hoàng. Hắn nhẹ nhàng vung tay, nắm chặt lấy phi đao, hai tay dùng sức, bóp nát phi đao thành hai đoạn.
Trong phòng nhỏ, Tiêu Triều Nhan mồ hôi đầm đìa, cô cắm một cây ngân châm lên mi tâm Bạch Hạc Hoài: “Hiện giờ đang là lúc dẫn khí, ngàn vạn lần không thể để bị quấy rầy!” Mộ Thanh Dương nắm chặt nắm tay, nhìn thanh kiếm gỗ đào bên cạnh, giận dữ nói: “Thật phiền phức!”
“Để ta.” Mộ Tuyết Vi nói xong đi ra ngoài cửa.
“Độc công của muội đã tan rồi.” Mộ Thanh Dương hạ giọng nói.
“Ta xuất thân từ Mộ gia, không phải ta chỉ biết mỗi độc công.” Mộ Tuyết Vi vung tay, nắm lấy thanh kiếm gỗ đào của Mộ Thanh Dương, “Ta theo Vũ ca, cũng luyện qua một ít kiếm pháp.” Mộ Tuyết Vi cầm kiếm đi tới cửa, đứng bên cạnh Mộ Vũ Mặc.
Lúc này, Mộ Vũ Mặc khẽ động ngón tay, hai con nhện màu lam băng rơi xuống chân Đường Linh Hoàng, một tầng băng sương hiện ra, đóng băng hai chân hắn. Mộ Vũ Mặc trầm giọng nói: “Bất kể ngươi có phải đại sư huynh của
hắn hay không, nếu ngươi dám bước vào căn phòng này, ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Đường Linh Hoàng đột nhiên mở mắt, một tia sáng đỏ máu loé lên từ trong mắt hắn, khiến Mộ Vũ Mặc và Mộ Tuyết Vi kinh hãi toàn thân run rẩy. Mộ Tuyết Vi thốt lên: “Khí thế thật đáng sợ!”
“Độc trong viện này không tệ, đừng lãng phí.” Dạ Nha ở ngoài lên tiếng.
Đường Linh Hoàng há miệng, khói độc từ bốn phương tám hướng đồng loạt ngưng tụ, từ từ một bị hắn hút vào trong cơ thể.
Mộ Tuyết Vi trông thấy cảnh này nét mặt lộ vẻ kinh hãi: “Hóa ra là tên này hút hết độc trong người ta.”
“Là người ngoài kia, hắn đã luyện thành Kim Thân dược nhân này, sau đó lấy đi độc trên người ngươi. Hắn là đại sư huynh của Đường Liên Nguyệt, phó môn chủ Đường Môn, Đường Linh Hoàng.” Mộ Vũ Mặc đáp.
Đồng tử Mộ Tuyết Vi hơi co lại: “Nói như vậy là hắn vừa có được độc công của ta, lại vừa là cao thủ Thiên Cảnh hay sao?”
“Nếu hắn không hút hết sương độc này, chúng ta không thể vào trong sân. Dược nhân đã rời khỏi ta quá xa, ta không thể khống chế toàn bộ hành động của hắn.” Dạ Nha u ám nói: “E là đến lúc đó nếu dược nhân mất khống chế sẽ là một chuyện rất phiền phức.”
Tạ Tại Dã ngẩn người, gật đầu: “Tại Dã hiểu rồi.”
Nhìn Đường Linh Hoàng từng chút từng chút hút lấy độc vụ, trong lòng Mộ Vũ Mặc thầm than: Vũ ca, chẳng lẽ hôm nay chúng ta phải bỏ mạng nơi đây?
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bên ngoài phủ Phi Hổ tướng quân, Tô Mộ Vũ tay cầm cây dù bay lên, tay phải đột nhiên vung lên, không chút do dự chém xuống tấm biển phủ tướng quân.
Sau khi tiếng nổ vang lên, lập tức có đám binh sĩ trong phủ tay cầm trường đao xông ra, nhìn thấy tấm biển vỡ vụn trên đất, phẫn nộ quát: “Cuồng đồ phương nào dám đến đây làm càn!”
“Điển Điệp ở đâu!” Tô Mộ Vũ bình tĩnh hỏi.
“Tên rác rưởi từ đâu ra dám gọi thẳng danh tính của Tướng quân!” Tên phủ binh vung trường đao trong tay: “Bắt lấy hắn cho ta!”
Mười mấy tên phủ binh từ sau lưng hắn lao ra, đánh về phía Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ khẽ nâng cây dù giấy trong tay, chỉ thấy cây dù dài đột nhiên bung ra, bay thẳng về phía trước. Nơi nó đi qua, binh khí áo giáp của đám phủ binh đều bị đánh nát, tất cả đều kêu thảm thiết ngã lăn trên đất.
Trong chính sảnh phủ tướng quân, Điển Diệp nghe thấy tiếng đánh nhau bên ngoài bèn nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Một lão quản gia loạng choạng chạy vào, kinh hãi nói: “Tướng quân, có kẻ muốn diệt phủ rồi!”
“Kẻ nào?” Điển Diệp nghi hoặc.
“Là ta.” Một giọng nói bình thản đến mức gần như không chút gợn sóng vang lên.
Nghe thấy giọng nói đó, Điển Diệp cả kinh, tay phải khẽ nâng, cây rìu vàng đặt trong góc đã nằm gọn trong tay. Hắn không chút do dự bổ về phía trước, vừa vặn va phải cây dù dài đang bay tới. Bị luồng kình khí mạnh mẽ kia chấn động, Điển Diệp liên tiếp lùi về sau mười mấy bước. Cây dù xoay tròn trở về, Tô Mộ Vũ người mặc áo đen đáp xuống sảnh, đưa tay đón lấy dù.
Cùng lúc đó, mấy tên ám vệ ẩn nấp trong góc xông ra, rút đoản đao trong tay đâm về phía Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng xoay dù, mười bảy thanh phi nhận đồng thời bay ra xuyên thủng thân thể bọn chúng, ghim chặt lên tường. Trong chính sảnh, mùi máu tanh nồng nặc tỏa ra, bất kể những ám vệ này ngày thường huấn luyện gian khổ đến đâu, lúc này cũng không nhịn được mà kêu lên thảm thiết.
Tất cả biến cố, chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Điển Diệp vung cây rìu vàng trong tay, quát lớn: “Ám Hà Tô Mộ Vũ, ngươi thật to gan!”
“Điển tướng quân mới thật to gan!” Tô Mộ Vũ vung tay, ba lưỡi phi nhận đâm thẳng về phía Điển Diệp.
Điển Diệp vừa mới nâng rìu vàng lên, ba lưỡi phi nhận đã sượt qua tóc mai, găm thẳng vào bức tường gỗ phía sau. Hắn thậm chí còn chưa kịp vung rìu vàng. Điển Diệp nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
“Bạch thần y là do ta đưa tới Thiên Khải thành, là bằng hữu chí giao của Ám Hà ta. Ta từng hứa với cô ấy, có ta ở đây, nhất định sẽ bảo vệ cô chu toàn.”
Giọng nói Tô Mộ Vũ khẽ run rẩy, dường như đang cố kìm nén cơn giận trong lòng, “Vậy mà giờ cô ấy đã chết, chết dưới tay cao thủ mà phủ tướng quân ngươi mời vào Thiên Khải thành, ta muốn nghe tướng quân giải thích.”
“Vì sao ta phải giải thích với ngươi?” Tuy Điển Diệp cảm nhận được sát khí càng ngày càng nặng trên người Tô Mộ Vũ, nhưng dù sao cũng là người chinh chiến sa trường nhiều năm, thần sắc vẫn ung dung tự tại.
Tô Mộ Vũ rút trường kiếm trong cán dù ra, chĩa về phía Điển Diệp: “Đây là lựa chọn của ngươi, ta cũng có lựa chọn của ta.”
“Ngươi biết tội danh giết Đại tướng quân Bắc Ly ta lớn đến mức nào không?
Lăng trì, tru di tam tộc!” Điển Diệp trầm giọng.
“Vậy thì xin lỗi, Tô Mộ Vũ ta… đã không còn máu mủ thân thích nào trên cõi đời này nữa rồi!” Tô Mộ Vũ tung người lên, vung trường kiếm trong tay, đâm thẳng một nhát về phía Điển Diệp.
Điển Diệp từng bị chém rơi ngựa trên chiến trường, thân binh xung quanh đều tử thương gần hết, quân địch còn bảy tên ky binh xông thẳng về phía hắn. Giây phút đó, hắn vung rìu vàng trong tay, trong lòng tuy có ý định tử chiến nhưng vẫn còn chút dũng khí.
Thế mà lúc này chiêu kiếm của Tô Mộ Vũ đánh tới, hắn lại không dám giơ rìu vàng lên đỡ. Khoảnh khắc ấy, Điển Diệp như mất hết dũng khí, cũng chẳng còn chút sợ hãi, tựa như rơi vào một vùng tĩnh lặng, chỉ còn lại khí tức của cái chết ập tới.
Nhưng một kiếm kia dừng lại trước ngực Điển Diệp, không tiến thêm dù chỉ một phân.
Bởi vì có một bàn tay khô gầy tái nhợt dừng lại sau lưng Tô Mộ Vũ, chỉ cần kiếm của Tô Mộ Vũ tới gần một tấc nữa, chưởng đó cũng sẽ lập tức giáng xuống.
Mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống từ trên trán Điển Diệp, Điển Diệp cẩn thận từng li từng tí hít thở một chút mới miễn cưỡng xác định bản thân vẫn còn sống. Nhưng hắn há miệng, lại chẳng thốt ra được nửa lời.
Người trẻ tuổi tên là Tô Mộ Vũ này thoạt nhìn tuy thanh tú nho nhã nhưng khí tức chết chóc tỏa ra lúc nãy lại có thể khiến cho một đại tướng quân sống sót giữa núi thây như hắn cũng đánh mất lòng tin sống sót.
“Tô gia chủ, giờ ngươi đã trọng thương, nếu còn cố vận kiếm khí, e là ngươi sẽ chết.” Sau lưng Tô Mộ Vũ, một giọng nói già nua cất lên.
Tô Mộ Vũ cười lạnh: “Xem ra ta vẫn còn coi thường phủ Phi Hổ tướng quân, không ngờ nơi này lại ẩn giấu một cao thủ Thiên Cảnh.”
“Chúng ta cũng rất tiếc nuối trước cái chết của thần y, nhưng chuyện này không liên quan đến phủ Phi Hổ tướng quân chúng ta.” Lão già kia trầm giọng nói, “Xin Tô gia chủ hãy bình tĩnh.”
“Bình tĩnh? Hình như từ trước đến nay chỉ có ta nói hai từ “bình tĩnh” này với Xương Hà mà thôi, đây là lần đầu tiên có người nói hai từ đó với ta. Có điều, lần này…” Tô Mộ Vũ đột ngột xoay người, vung kiếm chém xuống, “Ta rất muốn “kích động” một phen!”
Kiếm khí cuồn cuộn vô biên tản đi, mái tóc bạc trắng của lão già kia bay phần phật theo kiếm phong, gắng sức tung ra một chưởng về phía trước. Thế nhưng, một chưởng toàn lực của đường đường cao thủ Thiên Cảnh, vậy mà vẫn bị kiếm khí này đánh bay. Mấy tên Ảnh vệ vừa thoát khỏi kiếm trận đang định vung kiếm xông lên cũng bị kiếm khí hất văng vào trong sân.
Cả đám người đều ngã nhào trên đất, chỉ có lão già Thiên Cảnh kia lui liền mười mấy trượng mới dừng lại được, miễn cưỡng giữ vững tư thế đứng. Hắn trầm giọng nói: “Gia chủ Ám Hà, quả nhiên bất phàm.”
“Chỉ là bất phàm thôi sao?” Tô Mộ Vũ tung người, lăng không bay lên, trường kiếm vung lên tựa như cách sử dụng trọng kiếm.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Bên trong Hạc Vũ dược phủ, Đường Linh Hoàng một lần nữa nhắm mắt, ngậm miệng, trên đỉnh đầu toát ra chân khí màu đen, cuối cùng hai tay chấn động, hai luồng khí độc từ trong ống tay áo tỏa ra.
Mộ Tuyết Vi hạ giọng nói: “Hắn đã hút hết toàn bộ sương độc rồi.”
Lần này Mộ Thanh Dương mới dời tay khỏi huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Bạch Hạc Hoài, khẽ thở ra một hơi rồi bước ra khỏi cửa, đứng bên cạnh Mộ Tuyết Vi, hạ giọng nói: “Trong viện này, ta còn bố trí thiên la địa võng, chỉ cần hắn dám tiến lên vài bước, chắc chắn sẽ bị chém thành trăm mảnh.”
Mộ Vũ Mặc khẽ nhíu mày, dù sao người này cũng là sư huynh của Đường Liên Nguyệt, nếu hắn chết ở đây… Nhưng trong lúc nhất thời cô cũng không nghĩ ra cách nào vẹn cả đôi đường.
Đúng lúc này, bên ngoài Hạc Vũ dược phủ, một Ảnh vệ đáp xuống, vội vàng bẩm báo: “Tô Mộ Vũ đã cầm kiếm giết đến phủ tướng quân, tình hình hiện rất nguy cấp, mong chư vị mau chóng về phủ trợ giúp!
“Tô Mộ Vũ không ở đây, mà lại đi phủ tướng quân. Vì sao?” Tạ Tại Dã khó hiểu hỏi.
Tên Ảnh vệ kia đáp: “Hắn nói tướng quân đã giết thần y, nên hắn phẫn nộ tột cùng, muốn đến báo thù! Xem ra hắn thật sự đã phát điên rồi, hiện tại đã điều động Kim Ngô Vệ đến phủ tướng quân trợ giúp!”
“Rốt cuộc là sao?”
Dạ Nha ngạc nhiên: “Hắn thật sự nói Bạch Hạc Hoài đã chết rồi sao? Hứa trưởng lão nói lúc Tô Mộ Vũ đến đã bị trọng thương, nhưng giờ hắn vung kiếm như vậy, rõ ràng là muốn liều mạng với chúng ta!” Tên Ảnh vệ cười khổ: “Nếu không đi, e là phủ tướng quân sẽ bị san bằng mất.”
“Trở về.” Tạ Tại Dã lập tức vung tay, dẫn theo đám người áo đen phóng về hướng phủ tướng quân.
Dạ Nha vẫn đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt không hề dịch chuyển, chỉ trầm giọng gọi: “Dừng bước.”
Đường Linh Hoàng dừng lại giữa sân, không tiến thêm nữa, nhưng khí thế bức người tỏa ra từ thân thể hắn khiến hơi thở của ba người Mộ gia trở nên dồn dập.
Cuối cùng, Dạ Nha khẽ thở dài, xoay người nói: “Đi thôi.” Dứt lời, Dạ Nha tung người rời đi. Đường Linh Hoàng cũng liền xoay người, một bước rời khỏi tiểu viện.
“Chém nó thành mảnh nhỏ.” Mộ Thanh Dương lau đi mồ hôi lạnh trên trán, cười khổ nói: “Ta đúng là dám nói khoác mà.”
Mộ Vũ Mặc điểm nhẹ chân một cái, đáp xuống bức tường viện, nhìn về phía phủ tướng quân: “Xem ra động tĩnh Vũ ca gây ra bên kia đủ lớn, đã thu hút bọn chúng trở về rồi. Ta đi tiếp ứng Vũ ca, bên thần y không sao rồi, chúng ta nghĩ cách đưa cô ấy đi thôi!”
“Được.” Mộ Thanh Dương quay đầu liếc nhìn trong phòng, lúc này Tiêu Triều Nhan đã thu hồi ngân châm, khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra ít nhất đợi đến khi Tô Mộ Vũ trở về sẽ được nghe một tin tốt.
Trong phủ Phi Hổ tướng quân, y phục của lão già Thiên Cảnh kia đã rách nát tả tơi, trên đó đầy vết máu, mà trong sân, đám Kim Ngô vệ mặc khinh giáp tay cầm đoản đao nằm la liệt trên đất, tiếng kêu rên không dứt. Trong màn đêm vốn nên tĩnh lặng này, phủ Phi Hổ tướng quân nghiễm nhiên biến thành một cõi Tu La.
Điển Diệp tay cầm rìu vàng từ trong phòng bước ra, thở dài nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao một tổ chức giang hồ bình thường mà bọn Dịch Bặc lại coi trọng đến vậy, Ám Hà quả thật cường đại, có thể thấy được phần nào qua Tô gia chủ. Những kẻ sống sót trên chiến trường như chúng ta, xem ra có phần kém hơn!”
Tô Mộ Vũ nghiêng người, nhìn Điển Diệp: “Lúc tướng quân múa rìu giết địch, trên người tự có dũng khí, nhưng hôm nay bày mưu tính kế ở Thiên Khải thành này, ngươi còn nhớ rõ bản thân mình từng xông pha trận mạc năm xưa hay không?” Tô Mộ Vũ vung trường kiếm, kiếm khí cuồn cuộn như thủy triều lập tức ập về phía Điển Diệp.
Lần này, Điển Diệp rốt cuộc cũng gạt bỏ nỗi sợ hãi trong lòng, dũng cảm vung rìu vàng trong tay lên, thế nhưng rìu vàng vừa chạm vào kiếm khí cường đại kia, liền phát ra tiếng vỡ vụn giòn tan, sau đó lập tức hóa thành tro bụi. Giây phút cuối cùng, lão già Thiên Cảnh lao đến trước mặt Điển Diệp, vung tay ra chưởng, hút toàn bộ kiếm khí vào trong cơ thể.
“Tinh Di Mộng Chuyển thần công.” Tô Mộ Vũ nhíu mày.
Chỉ thấy kiếm khí kia đang điên cuồng lưu chuyển trong cơ thể lão già, sắc mặt lão già từ trắng chuyển sang đỏ, rồi lại từ đỏ chuyển sang đen, cuối cùng “Ầm” một tiếng, toàn thân lão già nổ tung. Tay cầm kiếm của Tô Mộ Vũ cũng khẽ run lên, thân hình loạng choạng suýt nữa thì ngã xuống.
Nhưng ngay lúc này, hắn nghe thấy bên tai có tiếng gió rít gào, hắn cố gắng xoay người, vung trường kiếm trong tay chém đôi một mũi tên đang lao đến. Trên mũi tên kia, hắn cảm nhận được một luồng lực lượng quen thuộc, ngẩng đầu nhìn nam tử đứng trên tường viện, trầm giọng nói: “Tạ Tại Dã.”
Nam tử kia thu hồi trường cung, khẽ gật đầu với vẻ áy náy: “Tô gia chủ.”
“Thật khiến ta thất vọng.” Tô Mộ Vũ ngửa đầu cười, “Xem ra Xương Hà nói đúng. Có những thứ nên nhổ cỏ tận gốc, không nên chừa lại.”
“Ta rất kính nể dũng khí của ngươi và vị Đại gia trường kia, nhưng rất tiếc là ta không có dũng khí và năng lực như vậy. Đây là lựa chọn của ta.” Tạ Tại Dã nhẹ nhàng phất tay, chỉ thấy một đám cung thủ từ ngoài ùa vào, đồng loạt nhắm tên về phía Tô Mộ Vũ.
Mấy chục mũi tên đồng loạt nhắm vào Tô Mộ Vũ, hắn chỉ ngẩng đầu, ánh mắt không chút sợ hãi, khóe miệng nhếch lên, nụ cười mang theo vài phần điên cuồng. Trường kiếm vung lên, chém đứt toàn bộ số tên, sau đó hắn cầm kiếm quát lớn: “Phải! Vì ta và Xương Hà đủ mạnh nên mới ngây thơ, mới có thể xem cỏ dại mọc lại rồi khiến nó hóa thành tro bụi!”