Trong phòng, Độc Cô Đình tay cầm bút lông sói, ngồi trên ghế thái sư, trước mặt là một bức mặc trúc đồ¹ đã hoàn thành hơn phân nửa.
Nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, hoàng đế ngẩng đầu, cười như không cười nhìn nàng.
Tô Hà Y vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này, trong đầu trống rỗng, đầu gối mềm nhũn, so với bất kì ai cũng đều nhanh hơn một bước mà quỳ xuống.
“Thánh thượng!”
Được, động tác thuần thục, dáng vẻ đáng thương.
Độc Cô Đình đánh giá thân hình có hơi run rẩy của Tô Hà Y, bên môi nổi lên tia cười lạnh.
Xem ra, nàng đã sớm đoán trước được chuyện sẽ bại lộ!
Quỳ xuống nhận sai cũng thật là nhanh nhẹn, có điều về nhà về nhà thăm người thân chỉ là chuyện nhỏ, tại sao lại không sớm nói với hắn? Một hai phải dùng phương thức lén lút như vậy?
Không cho nàng được bình thân đứng lên, Độc Cô Đình dừng một chút, gác bút xuống, chậm rãi dùng đồ chặn giấy đè phẳng bức tranh.
“Tô Hà Y, lá gan của nàng thật lớn. Trẫm bắt đầu hối hận có phải là đã nuông chiều nàng quá mức hay không.”
Trong động tác cao quý của hắn có chứa một chút lười biếng, dường như không quá quen thuộc, lặp lại mấy lần. Tô Chính Khanh đang quỳ một bên bắt đầu đổ mồ hôi, giống như thứ mà đồ chặn giấy kia một lần lại một lần đè lên không phải là tờ giấy mà là tim phổi của hắn.
Tô Hà Y quỳ rạp trên đất, thẳng thắn nhận sai.
“Thần thiếp sai rồi! Thần thiếp vô cớ gây chuyện, tội thật đáng chết vạn lần!”
Độc Cô Đình ” Hừ ” một tiếng, cảm thấy những lời này của nàng giống như đang qua loa lấy lệ với mình, càng cảm thấy không vui.
Chẳng qua là trên mặt hắn vẫn lạnh nhạt, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Nàng biết sai chỗ nào?”
“Sai ở…… thần thiếp không nên vi phạm quy định tự mình xuất cung.”
Tô Hà Y cúi đầu, vừa vặn không nhìn thấy ánh mắt hận sắt không thành thép kia của Độc Cô Đình.
Theo cảm xúc dần khôi phục, trong đầu nàng dần trở nên rõ ràng.
Trong một khắc nguy hiểm vừa nãy, vì sao Cao tổng quản lại kịp thời xuất hiện cứu nàng? Đó là bởi vì Độc Cô Đình đã sớm biết hành vi của nàng rồi, cố ý phái hắn đi theo dọc đường!
Nàng vui vẻ hớn hở đi ở phía trước, Hạ Yên Nhiên ở sau lại nóng lòng hành động, ở chỗ tối còn có một Độc Cô Đình trong ngoài quan sát toàn cục, chờ Hạ Yên Nhiên tự cho mình thông minh bị bại lộ.
Hóa ra lần này coi như nàng đã hoàn toàn hoàn thành được kế bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở sau rình rập của Độc Cô Đình.
Nhìn thoáng qua bóng lưng của Tô Chính Khanh, đáy lòng Tô Hà Y chán nản, ngón tay khẩy khẩy sàn nhà, đầu ngón tay đều bị ma sát đỏ lên.
Nàng vô cùng hối hận.
Lúc này phụ thân cũng đang quỳ, không biết đã quỳ ở chỗ này bao lâu, mồ hôi trên lưng cũng đã thấm ướt áo quần cả một mảng lớn…. đây là Độc Cô Đình định trị tội người nhà nàng sao?
“Việc người nào làm người ấy chịu, trước đó phụ thân và mẫu thân cũng không biết trước việc này……. Thánh Thượng phạt phụ thân quỳ, phụ thân làm sao lại có tội.”
Tô Hà Y hắng giọng một cái cả gan nói: “Thần thiếp quả thực đã vô cớ làm bậy, nhưng công lao cũng không nhỏ! “
“Công lao?”
Độc Cô Đình cười nhạo.
Hắn cầm một thanh quạt xếp bằng ngọc trúc, một tay để sau lưng, một tay dùng chuôi quạt chọc chọc gò má mềm mại của Tô Hà Y, lưu tô² tinh tế quét qua trên cằm của nàng.
Ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, dáng vẻ này có bao nhiêu thân mật.
“Nói thử xem, nàng còn có công lao gì, có công làm trẫm lo lắng xuất cung tìm nàng sao?”
Tô Chính Khanh ở bên cạnh khẽ đưa mắt nhìn, vẻ mặt méo mó, thật sự phải đi qua rồi. Hắn lo sợ Độc Cô Đình trách mắng Tô Hà Y, vội vàng di chuyển mấy bước, định giải vây cho nàng.
“Thánh Thượng, tiểu nữ —— “
“Ra ngoài.”
Ánh mắt Độc Cô Đình chưa động, trầm giọng nói: “Đừng để trẫm phải nói lần thứ hai.”
Tô Chính Khanh không dám nhiều lời, dập đầu lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên nhìn nàng bằng một ánh mắt lo lắng. Tô Hà Y trơ mắt nhìn phụ thân bị Hoàng Đế không nói lý lẽ đuổi đi, bóng người nhanh chóng phía sau cây cối hoa cỏ.
Nàng hít sâu một hơi, quay mặt lại, cả người đứng thẳng dậy.
“Hạ Yên Nhiên âm thầm phái người ám sát thần thiếp, muốn hủy thi diệt tích, cho thấy sự tàn nhẫn độc ác. Huống chi, trong kinh lại còn ẩn náu nhiều thuộc hạ của nàng ta như vậy, có thể trong ứng nội hợp, chỉ nói đến chuyện nằm vùng thôi đã là một tội chết!”
“Lần này thần thiếp trở thành mồi nhử của Thánh Thượng, vạch trần chuyện này, vừa hay giúp Thánh Thượng có một cái lý do thỏa đáng để xử trí nàng ta, không phải sao?”
Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới từ bả vai, miệng thương mới nhanh chóng rách ra lần nữa, rất nhanh sau đó băng gạt đã thấm vết máu bị chảy ra.
Trong nháy mắt, hô hấp của Độc Cô Đình trở nên rối loạn, ánh mắt nhìn chằm chằm vết loang lổ màu đỏ đang lan rộng kia.
Hắn đứng dậy, trong tay vẫn nắm lấy tay vịn của ghế dựa, dường như chỉ có như vậy, mới có thể hoàn toàn khống chế được sự giận dữ vô cớ trong ngực.
“Nàng bị thương?”
Tô Hà Y ngẩn người, đưa tay vuốt vuốt băng gạt trên vai.
Nàng nhìn thoáng qua vết máu trên đầu ngón tay, cười lạnh.
Hỏi lời này cũng thật giả dối!
“Đao thương không có mắt, chẳng lẽ Thánh Thượng không đoán trước được sao?”
“Nàng cảm thấy trẫm cố ý biến nàng thành mồi nhử?”
Trong giọng nói của Độc Cô Đình đã mang theo một chút nóng nảy.
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Tô Hà Y cứng rắn ngẩng đầu dậy, lại nhìn thấy Hoàng Đế đang cắn chặt hàm răng đứng dậy.
Độc Cô Đình giống như một con thú bị vây khốn, bước nhanh đến trước cửa sổ, sau đó đột ngột lui lại, dùng một tay nắm lấy cổ áo nàng.
Hắn dùng sức lôi kéo, Tô Hà Y không thể quỳ vững, bị ép nhào về trước một cái.
Trước này nàng chưa từng thấy Độc Cô Đình lộ ra dáng vẻ như vậy, trong một chốc, Tô Hà Y chỉ sợ rằng hắn sẽ muốn giết người.
“Không phải!”
Tô Hà Y bị hai chữ này đánh một cái thật mạnh, ngây ngốc.
Cánh môi của nàng khẽ run rẩy, trong mắt là hình ảnh đảo ngược của Độc Cô Đình đang vừa tức giận lại vừa uất ức.
Chờ một chút….. uất ức?
Tô Hà Y chớp chớp mắt, giống như đang ở trong mơ.
Từ trước đến giờ nàng chưa từng nghĩ Độc Cô Đình cao cao tại thượng, tính tình tàn bạo trời sinh mà lại có thể cảm thấy uất ức.
Nhưng sự thật lại chính là như vậy, trong một cái chớp mắt ngắn ngủi này, nam nhân trước mắt thật sự giống với Tô Tuấn bị nàng nắm lỗ tai khi còn bé, khóc “hu hu” nói đệ không có ăn vụng đường, tỷ tỷ đã đổ oan cho người tốt.
Hô hấp của Tô Hà Y trở nên ngưng trệ.
Nàng run rẩy đưa tay, nhẹ nhàng áp lên mu bàn tay của Độc Cô Đình, muốn nhận được một chút không khí trong lành.
Chẳng lẽ những suy đoán lúc nãy đều là do nàng đã đoán sai rồi sao?
Không chờ nàng có phản ứng, Độc Cô Đình cúi người kéo nàng dậy, ôm vào trong lòng. Đôi tay chặt chẽ quấn lấy vòng eo của Tô Hà Y, sức lực giống như có thể bóp nát nàng, làm cơ thể nàng hòa vào trong người hắn.
“Nếu như nàng muốn gặp người nhà, trẫm có thể sắp xếp. Nếu muốn xuất cung đi dạo, trẫm có thể đi với nàng!”
Độc Cô đình nghiến răng, oán hận nói: “Buổi sáng trẫm đột nhiên tìm không thấy nàng, có cảm giác thế nào, có biết không? Hả”
Tô Hà Y suýt chút nữa đã nói “Không biết”. Nhưng ở trong trình cảnh này, thật sự không nên mở miệng nói chuyện, nàng rất thông minh mà ngậm miệng lại, ngoan ngoãn vùi vào trước ngực Độc Cô Đình.
Nhiệt độ cơ thế của Độc Cô Đình thật ấm áp, điểm này giống với tất cả mọi người…..
Tô Hà Y khẽ gật đầu, hình hôm nay cuối cùng nàng cũng nhận ra một điều, vị ‘Thánh Thượng’ trước mặt cũng là một con người.
Chẳng qua đối với Độc Cô Đình mà nói, thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng như vậy là một chuyện rất khó khăn. Ngay cả những lời như “Trẫm lo lắng cho nàng”, “Trẫm sợ không tìm được nàng”, hắn cũng không thể nói ra một cách trôi chảy.
Không biết vì sao, nàng lại cảm thấy trong lòng có một chút ấm áp được lấp vào, nhất thời trong lòng cảm thấy có chút thương cảm cho hắn.
Hồi lâu, Tô Hà Y mới nhẹ giọng hỏi: “Vì sao Thánh Thượng lại đến nhà thần thiếp?”
Vấn đề này đã lượn lờ trong lòng nàng rất lâu, nếu không phải đã đoán trước được hành tung của nàng, vì cái gì mà Độc Cô Đình lại cải trang vi hành, trực tiếp xuất hiện trong thư phòng này?
Chuyện này dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy có điều không bình thường.
“Đến thăm thần tử ‘cáo bệnh ở nhà’ một chút, có gì không ổn sao?”
Độc Cô Đình cứng rắn nói: “Trẫm dự định hạ chỉ, đời sống của phụ thân nàng ở kinh thành không được suôn sẻ, nên sớm ngày nhậm chức Tuần Diêm² Ngự sử, cả nhà lập tức lên đường đến Ứng Thiên phủ.”
Tô Hà Y hơi sửng sốt, lúc này mới hiểu.
Thì ra lúc nãy phụ thân không phải là bị trách tội phạt quỳ, mà là Độc Cô Đình muốn cả nhà của nàng tránh xa những sóng gió gần đây, đi đến Ứng Thiên.
Tuần Diêm Ngự sử trước nay đều là trọng thần của vua, là chức vị béo bở mà các quan viên ngoài kia tranh không đến. Sắp xếp như vậy không phải trách phạt, mà là thể hiện sự coi trọng vô cùng, Độc Cô Đình mượn lần điều phái này để công khai lót đường cho Tô gia!
Hiểu lầm kia thật sự là rất lớn!
Trên mặt Tô Hà Y nóng lên, hận không thể chui đầu vào trong đất.
Đây đều là bởi vì có thành kiến trong lòng, đã nghĩ quá xấu cho Thánh Thượng rồi. Kỳ thật thì Độc Cô Đình làm gì có chỗ nào là bạo quân tàn bạo, cùng lắm chỉ là phong thái làm việc không khiến lão thần nào đó ưa thích mà thôi.
Còn đối với nàng, có từng khiến nàng thua thiệt cái gì đâu?
Thấy nàng không nói lời nào, Độc Cô Đình cau mày buông lỏng tay, đổi thành đỡ lấy mặt của Tô Hà Y.
“Nàng còn có gì không hài lòng?”
Tô Hà Y lắc đầu thật nhanh, nhỏ giọng nói: “Không phải, thần không có có bất mãn!”
“Vậy nàng đang suy nghĩ chuyện gì?”
Độc Cô Đình nói: “Trẫm không trách phạt nàng, nàng có chuyện gì cũng đều phải nói với trẫm, không được để tất cả nghẹn ở trong bụng.”
Có lẽ bởi vì ánh mắt của hắn quá mức thẳng thừng quá chăm chú, Tô Hà Y muốn nhìn đi chỗ khác cũng không tránh thoát, chỉ đành rũ thấp đôi mắt, mơ hồ nói, “Vừa rồi thần thiếp đã ngẩn người, chỉ là cảm thấy….. điểm tâm ở phủ Ứng Thiên ăn không ngon bằng ở phủ Lâm An”
Chú giải:
1. Mặc trúc đồ ( 墨竹图): tranh thủy mặc vẽ tre/trúc.
2. Diêm là muối, ở đây có nghĩa là giám sát việc làm muối.