Bạch Nguyệt Quang Đổi Tính Rồi

Chương 13: Cạm bẫy



“Bánh hoa này quế ăn ngon, mang một chút về cung đưa cho Tiên Vân và Ninh Nguyệt đi.”

Tô Hà Y li3m li3m mật ong trên đầu ngón tay, vui vẻ dựa lên trên ghế ngồi ở hành lang.

Tiểu cung nữ cười nói: “Trong cung vừa có thêm mấy đầu bếp làm điểm tâm đ ến từ phương nam, bánh nếp trạng nguyên và bánh hoa quế đều đủ dùng, nương nương cứ ăn đi ạ.”

Ngày thứ hai hồi cung, Độc Cô Đình liền dẫn theo Tô Hà Y đến Ngự Thư Phòng, giống như sợ rằng nàng sẽ lại chạy trốn. Còn cố ý dọn dẹp Thủy Các ở sau Ngự Thư Phòng, chậu băng và trái cây tươi mới sẵn trên giường, để nàng an ổn ở lại trong đó.

Cũng may Tiên Vân cũng đã được cứu thoát, không có gì đáng ngại, Tô Hà Y vui vẻ thư thái làm một phong cảnh bằng người, lần nữa quay lại cuộc sống mỗi ngày nằm yên dưỡng thương.

Không ngờ bánh ngọt được đưa đến lại là do Độc Cô Đình đặc biệt tìm đầu bếp đến làm.

Tô Hà Y lại cắn một miếng bánh trạng nguyên, hạt mè đường tan ra ở trong miệng, dính vào trong răng.

Hắn thật sự đã ghi nhớ những lời nàng nói….

Trong lòng Tô Hà Y vô cùng phức tạp.

Nàng không ngờ rằng sau khi Độc Cô Đình sống lại lần này, tính tình lại bất ngờ thay đổi lớn đến vậy. Sự việc hiện tại đã vượt khỏi dự đoán của nàng, tất cả đều đang đi theo hướng tốt, nhưng đáy lòng nàng vẫn còn có chút không yên tâm.

Thật sự trở thành ‘Quý Phi nương nương’, thay thế sự sủng ái kiếp trước của Hạ Yên Nhiên, nàng có thể nhận nổi điều này hay không?

Từng bầy cá chép hoa không ngừng quẩy nước, tụ lại thành vòng tròn xung quanh mặt nước để xin an. Tô Hà Y bẻ nát phần điểm tâm còn dư lại, giơ hai tay lên duỗi ra ngoài lan can, từng chút một rải vào trong hồ cho cá ăn.

Cảnh tượng này khi nhìn từ xa, quả thực là một bức tranh thiên nhiên dịu dàng muôn màu.

“Thánh Thượng, Thánh Thượng!”

Ôn Cửu ở bên cạnh đang loay hoay dùng bút lông ghi chép mệnh lệnh, đột nhiên bên tai vang lên một tiếng vỡ vụn.

Trong lòng hắn trở nên kinh ngạc, không kiềm được ngẩng đầu lên gọi.

Theo lẽ thường mà nói, Thánh Thượng bất chợt im lặng chính là dấu hiệu báo trước của sự không hài lòng.

Ôn Cửu liếc mắt nhìn qua mật báo Độc Cô Đình đang cầm trên tay, thật cẩn thận mở miệng, “Là do Nguyên đại nhân chỉnh đốn phòng thủ ở Bạch Lộ quan yêu cầu quá nhiều bạc sao?”

Độc Cô đình thoáng hoàn hồn, lúc nhìn qua phía hắn, mặt mày vậy mà còn mang theo chút ý cười.

Đây thật là hiếm lạ.

Ôn đại học sĩ hoảng sợ, trong lòng đột nhiên nổi lên sự tò mò, không nhịn được lặng lẽ liếc mắt nhìn về phía cửa sổ kia.

Ở chỗ đó có chuyện gì tốt mà có thể làm cho vị Diêm vương gia mặt lạnh như Thánh Thượng này nhìn thấy rồi bật cười vậy?

“Đại chiến sắp tới, Bạch Lộ quan là cửa quan nguy hiểm nhất ở phía nam cần nhiều một chút cũng không quá đáng. Trẫm đã dùng người thì sẽ không nghi kỵ, ngươi lệnh hắn đến kho Thường Bình của Việt Châu nhận bạc và lương thực đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Dựa theo tính toán này, phòng thủ ở Bạch Lộ quan nửa tháng sau sẽ hoàn thành, khi đó, ngày chúng ta xuống tay với Nam Việt cũng đến rồi.”. Truyện Dị Giới

Ôn Cửu thu hồi tầm mắt, tặc lưỡi tiếc nuối, lại nói: “Nhưng ngoài biên quan vẫn chưa có chủ tướng. Lúc trước Vương lão đại nhân luôn nói Tiêu Vịnh tuổi tác còn trẻ, tương lai sẽ công cao vượt chủ, lúc đó Thánh Thượng mới triệu hắn về kinh. Hiện tại….không biết đã chọn được người mới hay chưa?”

Độc Cô Đình nói: “Công cao vượt chủ không phải chính là bản thân Vương Định An sao?”

Nói xong, liền ném bản tấu chương qua một bên.

“Làm chức vị nào thì tính toán công việc ấy, ngay cả Lễ bộ còn muốn dạy trẫm phải xem trọng nông canh, hiện giờ Trung Nguyên đang hạn lớn, đầu tiên phải làm lễ tế Tổ miếu và cốc thần¹ đấy!”

Trong lòng Ôn Cửu chấn động, lúc này mới phát hiện, Độc Cô Đình đẩy Vương lão đại nhân từ vị trí Thừa tướng xuống, hiện giờ đã không nghe một chữ từ ông ấy.

Địa điểm cúng tế Tổ miếu của Đại Ngụy xa xôi, đi lại ít nhất cũng tốn mười ngày, lại thêm lễ nghi xa hoa lãng phí….. Lúc này trong mắt Thánh Thượng thì việc dụng binh và cứu tế mới là đại sự hàng đầu, Vương lão đại nhân này vậy mà lại dùng những lễ nghi phiền phức kia đến gây khó dễ, thật sự hồ đồ!

Ôn Cửu cười khổ lắc đầu, “Là vi thần lỡ lời.”

Hắn đang muốn tiếp tục mở miệng, liền nghe thấy một tràng tiếng ồn ào la hét bên ngoài, dường như là có người muốn tự ý xông vào.

“Ngươi lui xuống trước đi.”

Độc Cô Đình gõ một cái lên mặt bàn bằng gỗ hoàng hoa lê, lại hỏi Cao Phúc “Ngươi đưa Ôn học sĩ ra ngoài, xem thử có chuyện gì mà lại ồn ào?”

Cao Phúc cúi đầu vô cùng cung kính, vừa mới đến trước trạm gác đã nhìn thấy Hạ Yên Nhiên kiều hoa² chiếu thủy, uyển chuyển nhẹ nhàng đi đến, thi lễ vạn phúc thật mạnh.

“Cao công công!”

Hạ Yên Nhiên lã chã chực khóc, nhanh chóng cúi đầu.

“Không phải thần thiếp tự ý xông vào vô cớ, là vì phát hiện trong cung xảy ra án mạng! Ngài để thần thiếp gặp Thánh Thượng một lần đi!”

Một câu “xảy ra án mạng” gây hoảng sợ trăm vạn lần, thị vệ cũng ở bên cạnh nghe thấy cũng đều thay đổi sắc mặt. Ở trong hoàng cung, cung nhân tầm thường bệnh chết ngã chết cũng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, dựa theo lẽ thường đều là để vào trong một cái chiếu rơm rồi đưa ra bên ngoài cung để người nhà đến nhận về.

Hạ Yên Nhiên đã là công chúa Nam Việt, hẳn là cũng nên biết đến quy củ về tang lễ này.

Nhưng nàng lại khóc sướt mướt như thế, đến đây ồn ào náo loạn, thân phận của người chết này tất nhiên không bình thường!”

“Này…… Ninh nương nương chuyện là thế nào? Từ từ mà nói.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 14: 14: Bao Giờ Mới Nói Từ Yêu

Cao Phúc kinh hãi, lập tức sai người đỡ Hạ Yên Nhiên, đi nhanh vào bên trong phòng.”

Thấy Độc Cô đình đang ngồi ở trên ghế chủ vị, Hạ Yên Nhiên kích động không thôi nâng lụa khăn trong tay lên lau nước mắt. Trong chớp mắt lại thấy Tô Hà Y đã đi đến bên cạnh từ lúc nào, đang lấy nước pha trà rồi nhìn nàng, trong đáy mắt lóe lên một tia hận ý.

Thật là đúng lúc, Tô Hà Y thế mà cũng đang ở đây.

Hạ Yên Nhiên âm thầm cười lạnh, để cho ngươi được lợi một lát, chờ xem chút nữa ngươi còn có thể cười được nữa hay không!

“Thánh Thượng…”

Nàng điều chỉnh giọng nói, dịu dàng nhẹ giọng kêu một tiếng, người bình thường nghe xong chắc chắn đều sẽ tê dại cả người.

“Vừa rồi thần thiếp đến Ngự Hoa Viên đi dạo hái hoa, để tỳ nữ lấy nước rửa tay, nào ngờ lại vớt được một thi thể bên trong giếng. Có người đã nhận ra là…… là phó thống lĩnh ngự tiền thị vệ, Vương Cầu!”

Nhưng mà Độc Cô Đình không hề kinh ngạc hay không vui giống như nàng đã nghĩ. Ngược lại hắn còn cong môi cười lạnh một cái, sau đó uống một ngụm trà trên tay Tô Hà Y.

Trà Tô Hà Y pha là trà lá sen tươi mát, mùi vị là thượng phẩm.

“Nàng nói thử xem.”

Giọng nói của Độc Cô Đình không nhanh không chậm, trầm thấp từ tính, “Miệng giếng ở hoa viên nhỏ hẹp như vậy, vì sao thị vệ lại có thể ngã xuống giếng mà chết?”

Hạ Yên Nhiên trợn mắt hốc mồm nhìn ly trà kia, tròng mắt đều cứng lại, giống như thứ Độc Cô Đình không phải là nước trà mà là một bát canh mê hồn thật lớn!

Lần nữa đối diện với ánh mắt của Độc Cô Đình, lạnh lẽo như đầm chứa băng.

Bả vai Hạ Yên Nhiên khẽ run rẩy, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo.

Tại sao Độc Cô Đình lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng? Tựa như hắn đã sớm nhìn thấu được tâm tư của nàng, hoàn toàn xem lời nói lúc nãy giống như truyện cười vậy!

Chuyện này không có khả năng, rõ ràng nàng đã sắp xếp không một chút kẽ hở nào!

Tuy rằng là nàng sai người giết Vương Cầu, nhưng căn bản là không có ai nhìn thấy cảnh đó, huống chi….

“Quả thật là không có khả năng thị vệ nhảy xuống giếng để tự sát.”

Hạ Yên Nhiên cắn chặt răng, bước lên trước một bước, quỳ xuống, ngón tay lập tức chỉ thẳng về hướng của Tô Hà Y.

“Hôm nay thần thiếp mạo hiểm diện thánh, là vì muốn tố giác Tuệ Quý Phi tư thông với thị vệ, còn giết người vứt xác, ý đồ muốn xóa sạch dấu tích!”

Tô Hà Y:……..

Công phu vừa ăn cướp vừa la làng của Hạ Yên Nhiên thật sự là rất tuyệt.

Dù là đã sớm đoán trước được nàng ta muốn đổi trắng thay đen, nàng cũng không nhịn được mà tán thưởng kế sách này một phen.

Vương Cầu, chính là Vương phó thống lĩnh, người đã đưa lệnh bài xuất cung cho nàng, thật ra thì cũng là một con cờ của Hạ Yên Nhiên!

Tham Khảo Thêm:  Chương 103: Giải thích

Ngự tiền thị vệ đều là con cháu thế gia, hiểu biết và thân phận đều không thấp, thế mà cũng bị một nữ nhân trong hậu cung như nàng ta đùa bỡn…. đã thể thấy được bản lĩnh của Hạ Yên Nhiên. Mà ở trong cung có thể trực tiếp ra tay giết người, lại càng chứng tỏ nàng ta gan lớn hơn người.

Đáng tiếc, lần giao đấu này Độc Cô Đình và nàng là những người ngồi xem kịch, đã sớm xác định được tội lỗi của nàng ta.

Ở dưới bàn, Độc Cô Đình nhéo tay Tô Hà Y một cái, phát cho nàng một cái cảnh cáo ‘Không được cười’

Hắn nhìn Hạ Yên Nhiên, chậm rãi nói: “Vậy thì…..nàng có chứng cứ gì hay không?”

” Chứng cớ chính là hôm qua Tô thị đã đi gặp hắn, dùng nhan sắc để lừa lấy lệnh bài, còn muốn đi ra khỏi cung.”

Hạ Yên Nhiên hung ác trừng mắt nhìn Tô Hà Y một cái.

Tuy rằng nàng không biết vì sao không thể liên lạc được với sát thủ bên ngoài, nhưng nhìn thấy Tô Hà Y bình an vô sự, thì liền biết nhất định là Tô gia đã sớm sắp xếp cao thủ đi theo bảo vệ, mới để cho nàng ta có thể giữ lại được cái mạng nhỏ.

Vậy càng tốt, nàng cũng có thể kéo một nhà nàng ta cùng xuống nước!

” Những chuyện này thị vệ gác cổng ở cửa hông đều đã nhìn thấy, Thánh Thượng chỉ cần gọi bọn họ đến đối chứng! Chỉ là không biết, Tô thị có chuyện quan trọng gì mà có thể không để ý đến thể diện và sự trong sạch như vậy? Chi bằng nói rằng nàng đã âm thầm đem vật gì đó quan trọng đưa ra khỏi cung?”

Độc Cô Đình nâng cằm vẫn chưa mở miệng, Tô Hà Y đã hành động.

Nàng cầm theo bình trà vừa mới pha xong, cười khanh khách đi đến trước mặt Hạ Yên Nhiên, sau đó___

“Rào rào ” một tiếng, toàn bộ một bình nước lạnh đều đổ hết lên trên đỉnh đầu của Hạ Yên Nhiên.

“Ninh Quý Phi thật là nóng quá rồi hồ đồ, uống ngụm trà lá sen cho tỉnh táo một chút đi.”

“Tô Hà Y!”

Hạ Yên Nhiên thét chói tai, hai tay lộn xộn lau đi lá trà trên mặt, ngã rạp về trước khóc lớn.

“Thánh Thượng! Từ lúc thần thiếp nhập cung đến nay đều một mực an phận thủ thường, cung kính hầu hạ Thánh Thượng, thần thiếp đến tột cùng là đã làm sai điều gì —— “

Vừa nói, nàng vừa dùng đầu gối đi tới,đang muốn ôm chân của Độc Cô Đình mà khóc, lại không ngờ Độc Cô Đình lộ ra vẻ mặt chán ghét, nâng giày lên, đạp một chân lên trên vai của nàng.

“Nháo đủ chưa?”

Mấy chữ đơn giản, lại giống như truyền đến từ Cửu U, mang theo sát khí nồng đậm.

Hạ Yên Nhiên ngẩn người, tiếng khóc lóc kể lể giống như bị người ta chặn lại ở cổ, đột nhiên im bặt.

Chú giải:

1. Cốc thần: vị thần cai quản mùa màng/ngũ cốc.

2. Kiều hoa chiếu thủy: xuất hiện trong một câu thơ của bài ‘Khen Lâm Đại Ngọc’, ý khen tặng những người con gái xinh đẹp thanh thoát.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.