Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 84



Tiếng la hét và tiếng khóc của phụ nữ rất chói tai, rất nhanh có du khách đi đến bên đây.

Vân Linh gian nan trèo lên bên cạnh tảng đá xanh nhìn xuống, chỉ nhìn một cái, đã cảm thấy chóng mặt. Vách núi mây mù lượn lờ, sâu không thấy đáy. Đâu còn trông thấy bóng dáng của Đại tiểu thư nhà họ.

Giọng nàng run rẩy nói với Vân Đóa: “Mau đi thông báo cho Đại thái thái!” Đại tiểu thư bỗng nhiên xảy ra tai họa như vậy, các nàng bảo hộ chủ không chu đáo, sợ là sống không nổi.

Vân Đóa đứng lên liền chạy trở về, trâm bạc trên búi tóc đều bị rớt xuống.

Diêu Cẩm Khê khóc dữ dội, được mấy đại nha đầu che chở, lời cũng không nói hoàn chỉnh.

Mọi người vây quanh hỏi thăm, mới biết là xảy ra chuyện. Phương trượng quản sự của chùa Quảng Tế cũng nghe tin vội đi đến, nghe nói có người rơi xuống núi, vội vàng phân công tăng nhân đi tắt qua con đường nhỏ xuống dưới xem xét.

Tần thị nhận được tin tức, liền ngất xỉu tại chỗ. Nhũ mẫu Hứa thị cố nén bi thương  nhấn mạnh vào nhân trung của nàng. Một lát sau, Tần thị tỉnh lại, gào khóc, dẫn con dâu, nha đầu chạy đến nơi xảy ra tai nạn.

Vân Linh cũng đi theo tăng nhân xuống núi tìm Đại tiểu thư.

Phạm vi của kinh đô chỉ có bao nhiêu lớn, mọi người rất nhanh đã biết được người rơi xuống vách núi chính là Đại tiểu thư của Tân phủ. Đáng tiếc tiểu cô nương tuổi còn nhỏ lại rơi xuống dưới, đoán chừng người đã mất rồi.

Diêu lão thái thái đang ôm cháu gái an ủi, nàng khóc đáng thương như vậy, nhất định là bị dọa sợ rồi.

Tần thị lội qua đám người đến trước mặt Diêu Cẩm Khê. Trên đường đến, nàng đã nghe Vân Đóa nói qua đại khái tình hình. Lúc xảy ra chuyện, chỉ có một mình Diêu tiểu thư ở bên cạnh con gái… Đương nhiên nàng muốn hỏi cho rõ ràng.

Làm mẹ ắt sẽ kiên cường(*). Bây giờ con gái sống chết không rõ, nàng không thể chỉ khóc yếu đuối, phải làm điều gì đó cho con gái nàng.

(*)Nguyên văn là: 为母则刚, Vi mẫu tắc cương: Nghĩa là, người phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng một khi làm mẹ, người phụ nữ sẽ trở nên mạnh mẽ và kiên cường.

Tần thị bình tĩnh tâm thần, mở miệng hỏi: “Diêu tiểu thư, Hà nhi chơi đùa cùng với con, có thể nói cụ thể một chút con bé rơi xuống như thế nào không?”

Diêu Cẩm Khê cắn răng, nếu sự tình đã xảy ra, đã không còn đường để quay lại nữa. Diễn kịch thì phải diễn đầy đủ cả bộ. Nàng bịch một cái quỳ gối trước mặt Tần thị, nghẹn ngào nói: “Vốn là do con không tốt… Ra ngoài xem phong cảnh, tình cờ gặp Hà muội muội… Hai người chúng con vừa đi vừa nói chuyện, thấy mệt nên ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi.” Trong lúc nói, chỉ vào một khối đá xanh lớn gần vách núi, “Ai biết được, Hà muội muội… Hà muội muội, muội ấy không cẩn thận rơi xuống.”

Tần thị xoay người nhìn khối đá xanh bên cạnh, tuy rằng rất gần mép vách, nhưng chung quanh rất sạch sẽ, cũng không có rêu. Nàng theo phản ứng bản năng liền cảm thấy có chút không ổn. Tính cách của con gái nàng hiểu rõ nhất, mỗi khi đến nơi xa lạ hoặc gặp người không quen thuộc, đều có chút lo lắng bất an, ngay cả khi mang theo lá gan cũng sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Sao lại không cẩn thận rơi xuống vách núi như vậy?

“Lời này có thật không?”

Diêu Cẩm Khê nhìn sắc mặt Tần thị thay đổi mấy lần, liền biết bà đang nghi ngờ, vì thế nhẫn tâm cắn rách môi mình, khóc lê hoa đái vũ(*): “Vì sao bá mẫu không tin Khê nhi? Khê nhi và Hà muội muội bình thường không thù không oán…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

(*) Lê hoa đái vũ (梨花带雨): Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.

Thấy cháu gái bị uất ức như vậy, Diêu lão thái thái không nhìn được nữa, tiến lên một bước bảo vệ nàng, nói: “Dù sao cũng không phải lỗi của Khê nhi nhà chúng ta, Tân phu nhân cho dù có sốt ruột vì con gái yêu của mình, nói chuyện cũng không thể quá đáng.”

Sắc mặt Tần thị khó coi, cũng không nói gì. Đứa trẻ khóc đến như thế này, cắn môi đến chảy máu, hẳn là không nói dối.

Diêu Cẩm Khê ở kinh đô nổi danh tài mạo song toàn, tính tình cũng vô cùng tốt, trước mắt lại khóc thương tâm như vậy, hẳn là bị oan uổng. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đương nhiên là sẽ thiên vị một chút, nhao nhao nghị luận Tân gia làm việc không ổn… Nhưng vừa nghĩ đến nữ nhi người ta sống chết chưa rõ, lại cảm thấy có thể tha thứ được.

Tần thị cũng không có tâm tình bận tâm đ ến những chuyện này, bà quay đầu phân phó con dâu Trương thị, để cho nàng ngồi xe ngựa nhanh chóng trở về phủ, đi thông báo cho Tân Đức Trạch và Tân Minh Tuyên tới đây. Lại sợ nàng trẻ tuổi không chịu được áp lực, phái đại nha đầu Thải Phong bên cạnh cùng nàng trở về.

“Thái thái, nô tỳ đi mời Tứ gia tới đây, người ấy có nhiều biện pháp, nhất định có thể tìm được Đại tiểu thư.” Vân Đóa quỳ xuống dập đầu. Nếu Đại tiểu thư thật sự xảy ra chuyện, nàng có mấy mạng cũng không đủ chết!

Tần thị nhắm mắt lại, “Ngươi mang theo mấy nha đầu, cùng Thải Nguyệt, khẩn trương ngồi một chiếc xe ngựa khác đi qua đó.”

Hai đám người gật đầu đáp lại, vội vàng rời đi.

Mồng một và mười lăm của mỗi tháng là ngày nghỉ hưu mộc. Cố Vọng Thư ở trong thư phòng “Hợp Hoan Đường” phê duyệt công văn, trên bàn còn đặt một chồng thật dày.

Diệp Cẩn Trạch nhàn rỗi không có việc gì, tản bộ đến thăm cháu trai cả, vào cửa liền nhìn thấy tình cảnh như vậy. Hắn “chậc chậc” hai tiếng, tự mình tìm vị trí ngồi.

Cẩn thận đánh giá, Cố Vọng Thư cũng không dễ dàng. Hai mươi tuổi đầu đã vào nội các, trở thành đại quan chính nhị phẩm, áp lực không lớn sao được? Hắn luôn luôn đầy tham vọng lại cực kỳ khôn ngoan. Dựa vào thủ đoạn bất thường để có được vị trí này, cũng coi như là bình thường. Chỉ là, ở trên phố tiếng đồn rất không tốt, cái gì sủng thần của Hoàng đế như vậy mà đi ra… Chẳng qua, dựa theo tính cách của cháu trai, cũng sẽ không để ý người khác nói như thế nào.

Đối với Cố Vọng Thư mà nói quyền lực đang nắm giữ, mới là quan trọng nhất. Có một cháu trai cả thông minh đến bi3n thái như vậy, đối với Diệp gia mà nói, không hẳn là chuyện tốt, cũng không phải chuyện xấu. Ít nhất, người ngoài vì sự tồn tại của hắn sẽ kiêng kỵ một chút.

“Cữu cữu giờ này qua đây để làm gì?” Người thanh niên thấy ông đến nửa ngày mà không nói gì, nên mở miệng hỏi.

“…… Đến thăm con.” Diệp Cẩn Trạch uống một ngụm trà, nhìn thấy hắn làm thinh, cười đùa nói: “Thế nào, con không tin sao?”

Cố Vọng Thư vừa định đáp lời, Hổ Tử mang vẻ mặt kinh hoảng chạy vào, “Chủ tử, không tốt rồi!”

“Chuyện gì hoảng hốt như vậy?” Người thanh niên nhíu mày nói.

“…… Nha đầu của Đại tiểu thư đến, nói, nói Đại tiểu thư ở chùa Quảng Tế dâng hương, ngã xuống vách núi rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1652

Vừa dứt lời, người thanh niên liền đứng dậy, “Người tới thông báo ở đâu?”

“Sân trước.”

Cố Vọng Thư bước nhanh ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Vân Đóa cả người nhếch nhác quỳ trong viện. Trực giác của hắn nói rằng không tốt rồi, gân xanh trên trán nổi lên, “Chuyện gì xảy ra vậy? Nói đi.”

Vân Đóa nước mắt chảy ròng ròng, “Đại tiểu thư ở trên núi… Nói chuyện cùng với Diêu tiểu thư, chính là Diêu Cẩm Khê, hai người ngồi trên khối đá xanh, sau đó Đại tiểu thư đã rơi xuống vách núi… Bây giờ vẫn chưa tìm thấy người.”

“Bọn họ đều nói, đều nói, vách núi đó sâu ngàn trượng, chỉ sợ không tìm được Đại tiểu thư trở về…”

Vẻ mặt Cố Vọng Thư có chút hoảng hốt, những lời này rõ ràng hắn đều đã nghe thấy, nhưng không rõ là có ý nghĩa gì.

Chuyện gì đã xảy ra với Hà nhi của hắn? Cái gì mà không thể tìm được. Ánh nắng quá gắt đến nỗi đầu đột nhiên chóng mặt.

Diệp Cẩn Trạch tiến lên một bước, đỡ lấy bả vai của cháu trai, thấp giọng nói: “Con phấn chấn lên một chút, nếu người còn chưa tìm được, có thể chưa xảy ra chuyện gì.”

Hắn biết địa vị của Đại tiểu thư Tân gia trong lòng cháu trai cả, cho dù nàng thật sự đã chết. Bây giờ, cũng chỉ có thể an ủi như vậy.

“Đúng, đúng… Con phải đi tìm nàng.” Cố Vọng Thư như đột nhiên phản ứng lại, xoay người đi vào trong phòng, “Nhị cữu, người đi điều quan binh của binh mã ti ngũ thành, cùng con đi tới đó.”

Phản ứng đầu tiên của hắn rất kỳ quái, phỏng đoán là do mưu mô của lão hồ ly Hạ Cần kia, hoặc là của các đối thủ, chính địch khác… Dù sao, hắn vì tiếp cận Hoàng thượng, để đạt được tín nhiệm, giết nhiều người như vậy. Kẻ có tội kẻ vô tội, tất cả đều có. Mặc kệ người đó là ai, chỉ cần cản đường của hắn ai đến đều không khước từ.

Cố Vọng Thư không thể không suy nghĩ như vậy, quá nhiều người muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Cứ xuất hiện một chuyện, hắn sẽ nhịn không được suy nghĩ về nguyên nhân hậu quả, có thói quen chuyện gì cũng mưu tính như vậy rất mệt mỏi. Tuy nhiên, hắn không đổi được.

Diệp Cẩn Trạch sững sờ, nhìn cháu trai cả vào phòng thay đổi quan phục, ý thức được sự tình có thể không đơn giản như vậy, đáp lại một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Cố Vọng Thư soạn sửa chỉnh tề, dẫn đầu đi về phía trước. Hổ Tử, Vân Đóa, v.v đều đi theo phía sau. Mấy chục cẩm y vệ ẩn nấp trong bóng tối tại “Hợp Hoan Đường” giờ mới hiện thân.

Đây là vẻ hào nhoáng bên ngoài khi đại quan chính nhị phẩm đi đường mới có được…

Xe ngựa chạy như bay, Diệp Cẩn Trạch nhìn khuôn mặt căng thẳng của người thanh niên, thở dài một tiếng, hắn không biết phải an ủi cháu mình như thế nào.

Khi đến nơi, bắc thành chỉ huy sử Diệp Ninh dẫn đoàn bao vây chùa Quảng Tế. Hắn là chi nhánh của Diệp gia, luận vai vế nên gọi Diệp Cẩn Trạch một tiếng thúc thúc.

Dáng người Cố Vọng Thư như cây tùng, dưới sự dẫn dắt của Vân Đóa đi đến nơi xảy ra chuyện.

Trên đường đi tới, mọi người nhao nhao lui tránh. Người có nhãn lực, nhìn một cái liền nhận ra người thanh niên bị cẩm y vệ vây quanh là ai. Người tâm phúc trước mặt Thánh thượng đương thời – Cố Vọng Thư. Danh tiếng người này trên phố rất kém, nhưng bộ dạng rất tuấn tú.

Dưới ánh mặt trời chiếu rỡ, người thanh niên vóc người cao lớn, mặc quan phục màu đỏ, dung mạo thanh tú như ngọc. Thật tuyệt vời.

Tham Khảo Thêm:  Chương 12: Bánh kem và móc khóa

Xảy ra chuyện lớn như vậy, người của Tân gia cơ hồ toàn bộ đều được điều động… Tìm hồi lâu, vẫn là sống không thấy người, chết không thấy xác.

Tần thị ở một bên ngồi khóc lóc thảm thiết, vành mắt Tân Đức Trạch đỏ bừng, đứng ở một bên an ủi.

“Đại ca, Đại tẩu.” Cố Vọng Thư chắp tay hành lễ, nhạy bén nhìn xung quanh, lại nhìn nơi Tân Hà rơi xuống… Hắn không tìm thấy Diêu Cẩm Khê.

Tân Đức Trạch trả lễ, “Hà nhi còn chưa tìm được.” Giọng nói hắn khàn khàn, Tân gia chỉ có một đứa con đích xuất…

Phương trượng của chùa Quảng Tế Viên Tế cũng đi ra, hắn và Cố Vọng Thư thường xuyên qua lại, lúc này gặp nhau, chắp hai tay trước ngực: “A Di Đà Phật, là do lão nạp tiếp đãi không chu đáo, lại để xảy ra tai họa như vậy.”

“Đại sư không cần như vậy, người chỉ cần phái mấy vị tăng nhân quen thuộc với địa hình nhất của chùa là được.” Cố Vọng Thư khách khí nói.

Viên Tế vẫn chắp hai tay trước ngực: “Nên làm như thế.” Trong lúc nói chuyện, vẫy tay gọi mấy tăng nhân trẻ tuổi.

Cố Vọng Thư không nói thêm lời, cùng Diệp Cẩn Trạch dẫn người đi xuống núi. Cho dù đem mảnh đất này lật lên từng tấc, hắn cũng phải tìm được nàng.

Hậu sơn của chùa Quảng Tế, khắp núi rừng đều là người, quan binh, hộ vệ của Tân gia, cẩm y vệ… “Hà nhi, Tân Đại tiểu thư, Tân Hà cô nương…” Kêu cái gì cũng có.

Chùa Quảng Tế bị niêm phong, người bên trong không ra được, người bên ngoài không vào được. Quan lại quyền quý không làm gì cả đều bị quan binh binh mã ti ngũ thành “mời” vào thiền phòng nghỉ ngơi.

“Tứ thúc.” Tân Minh Tuyên đầu đầy mồ hôi, gặp Cố Vọng Thư trên con đường núi gồ ghề, chắp tay hành lễ. Hắn cầm cây gậy dài dùng để dò đường, đã tìm được hai canh giờ, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của muội muội.

Người thanh niên xua tay, lời cũng lười nói. Hắn càng thiếu kiên nhẫn, biểu hiện trên khuôn mặt của hắn càng lạnh lùng. Khuôn mặt nghiêng như ngọc được tôi luyện hiện lên ánh sáng trong suốt.

Tân Đức Trạch phân phó các nha đầu chăm sóc Tần thị thật tốt, mang theo mấy gã sai vặt bên người, cũng đi theo xuống tìm người. Con gái biến mất, hắn cũng đau lòng, lo lắng không có biện pháp.

Tân Hà bị từng đợt tiếng la hét đánh thức, lúc nàng bị Diêu Cẩm Khê đẩy xuống từ trên cao, gió lạnh thổi bên tai vù vù, trời đất xoay tròn… Nàng tưởng rằng nàng sẽ chết ở nơi đây! Trong khoảnh khắc, có rất nhiều chuyện nổi lên trong đầu, nước mắt bất giác chảy xuống.

Nàng còn chưa gả cho Tứ thúc, thật sự không muốn chết.

Có lẽ ông trời nghe thấy tiếng gọi của nàng, trong khoảnh khắc rơi xuống, nàng rơi xuống một tấm đá rộng. Bởi vì lực tác động của từ trên cao rơi xuống dưới, nàng trực tiếp ngất xỉu.

Tân Hà xoa xoa đầu, chậm rãi ngồi dậy, mới phát hiện mắt cá chân trái vô cùng đau đớn… Hẳn là bị gãy rồi, bằng không làm sao có thể bị sưng không kém như cái màn thầu được.

Nàng miễn cưỡng chỉnh sửa quần áo bị hỏng của mình và quan sát môi trường xung quanh. Phía trên đỉnh đầu có thể mơ hồ nhìn thấy ánh mặt trời, hai bên trái phải đều là vực sâu. Tấm đá nàng đang ở là bị hai ngọn núi trước sau kẹp ở giữa, cũng chính là khe hở.

“Ta ở đây…” Tân Hà ho khan hai tiếng, thử kêu lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.