Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 90



Lăng thái y y thuật cao minh, vài ngày sau, cổ chân trái của Tân Hà dần dần bắt đầu xẹp sưng. Gần đây nàng đã ăn, uống và ngủ trên giường, nuôi dưỡng xương toàn thân đều xốp giòn.

Hôm nay sau khi ăn bữa sáng, Tần thị đến thăm con gái.

“Sao không nằm xuống nghỉ ngơi? Thêu những gì để làm, cẩn thận không làm tổn thương mắt.” Khi bước vào cửa, liền thấy nàng dựa vào đầu giường thêu hà bao, hoa văn là Trúc Diệp Thanh(*).

(*)Trúc Diệp Thanh: hoa văn lá trúc xanh.

Tân Hà cười, kéo tay Tần thị: “Cả ngày đều nghỉ ngơi, nghỉ ngơi thật mệt mỏi.”

“Nói nhảm… Ta chưa bao giờ nghe ai nói rằng có thể mệt mỏi trong lúc nghỉ ngơi.” Tần thị ngồi trên mép giường. Vân Đóa rót trà và đưa nó cho bà.

“Mẫu thân, con muốn đi ra sân phơi nắng, trong phòng thật bức bối.” Tân Hà vừa cười vừa làm nũng.

“Không được, gân cốt bị thương phải qua một trăm ngày mới khỏi, con ngoan ngoãn ở đây đi, ít nhất cũng phải dưỡng thương đủ ba tháng.” Tần thị kiên quyết từ chối.

Nàng hỏi Vân Linh, Vân Đóa về tình trạng của Tân Hà, cái gì ăn cơm có ngon miệng không, ban đêm ngủ thế nào… Việc không kể to nhỏ, một cái cũng không bỏ qua.

Tân Hà vốn còn yên lặng nghe các nàng nói chuyện, dần dần cảm thấy tình hình có chút không đúng. Mẫu thân “nhiệt tình dào dạt” dặn dò hai đại nha đầu của mình, mỗi ngày tăng thêm một bữa ăn cho nàng, ngay cả các phối liệu đều chuẩn bị xong rồi. Có móng lợn hầm khoai từ, đu đủ hầm sữa tươi lê tuyết, thịt cừu hầm sữa đậu nành…

Mấy thứ này, kiếp trước sau khi nàng và Triệu Uyên hứa hôn, mẫu thân cũng kêu người nấu cho nàng uống. Sau đó mới biết đây các món ngon nữ tử dùng để tư âm dưỡng nhan, nở ngực.

“Mẫu thân.” Tân Hà đỏ mặt, chuyện của nàng và Tứ thúc, Tần thị mấy ngày trước đã tới hỏi thăm ý kiến của nàng… Khi biết nàng đồng ý, Tần thị còn im lặng hồi lâu, hẳn là không bằng lòng.

Hôm nay, không biết vì sao lại rất hài lòng với hôn sự này.

Tần thị nghe con gái gọi nàng, quay đầu lại nhìn thoáng qua, tiếp tục nói chuyện với các nha đầu. Con gái lớn đã lớn rồi, dáng người bắt đầu thay đổi yểu điệu, để ý điều dưỡng vậy càng hoàn mỹ hơn.

Cuối cùng đã dặn dò xong, Tần thị xua tay bảo bọn họ đi xuống chuẩn bị, nàng còn có chút tư tâm muốn dặn dò Hà nhi.

Lúc này, nhũ mẫu Hứa thị vén rèm tiến vào bẩm báo: “Cô nương, lão phu nhân Diêu gia ở thành bắc đến thăm hỏi, đã ở ngoài cửa phủ chờ.”

“Diêu gia?” Tần thị hỏi ngược lại một câu, lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Làm hỏng danh tiếng của con gái nàng, còn dám đến nhà, thật đúng là tưởng rằng Tân phủ không có ai.

Tân Hà vẫy tay gọi đại nha đầu của mẫu thân Thải Phong, hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?” 

“Nô tỳ cũng không rõ lắm, hình như là bởi vì Diêu đại tiểu thư mất tích… Nô tỳ cũng là ngẫu nhiên nghe Đại lão gia cùng thái thái nói chuyện phiếm mới biết được…” Thải Phong nói xong, cúi người hành lễ, lui ra ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Diêu Cẩm Khê mất tích? Đây là chuyện từ khi nào. Tân Hà nhíu chặt lông mày.

Cách cửa lớn của Tân phủ không xa có một đỉnh phần mềm màu xanh lam đậm, bốn phía có vài nha đầu, bà già đang đứng. Tần thị trực tiếp đi tới, ngữ điệu không tốt: “Diêu lão phu nhân đã tới rồi… Không lộ mặt sao?”

Nàng vừa dứt lời. Một bà già mặc một chiếc bội tử dài màu nâu sẫm bước ra khỏi kiệu, biểu hiện rất mệt mỏi: “Tân phu nhân vênh váo hung hăng như vậy, chắc hẳn dạy ra con gái cũng rất xuất chúng. Bằng không, cháu gái của ta làm sao có thể bất tri bất giác biến mất.”

“…… Ăn nói lung tung, cháu gái của Diêu gia các người đã biến mất, có liên quan gì đến Tân gia chúng tôi?” Tần thị cười lạnh nói: “Diêu Đại tiểu thư mới là tài đức xuất chúng, đẩy con gái của ta xuống vách núi còn cắn ngược một miếng, lòng can đảm và sự hiểu biết làm cho người ta kính nể.”

Diêu lão phu nhân vuốt v e ngực, mở miệng nói: “Hôm nay ta tới đây, không phải cãi nhau với ngươi. Khê nhi quả thật đã mất tích rồi, đã sáu ngày rồi… Nơi nên tìm chúng ta đều tìm rồi. Chỉ muốn hỏi một câu, Tân gia có ám hại Khê nhi hay không?”

Tần thị giương mắt nhìn bà, không hề che giấu ánh mắt sắc bén.

“Lời này của Diêu lão phu nhân thật đúng là nực cười, người tưởng Tân gia của chúng ta là nha môn? Muốn ám hại ai thì ám hại ai. Đường đường kinh đô, dưới chân thiên tử… Muốn buộc tội người cũng phải có chứng cứ. Hay là nói, Diêu gia thường làm chuyện như vậy, cho nên người mới nói thuận miệng như vậy?”

Diêu lão phu nhân vừa định nói chuyện, Tần thị xua tay cắt đứt, “Chuyện của Diêu Cẩm Khê không liên quan gì đến chúng tôi, ta đã nói hết lời, tin hay không thì tùy người.” Vừa nói xong, nàng liền dẫn nha đầu, bà già trở vào Tân phủ.

“Thái phu nhân, hiện tại làm sao bây giờ?” Đứng ở một bên kiệu, nha đầu mặc bỉ giáp màu đỏ tươi hỏi.

Diêu lão phu nhân khom lưng vào kiệu mềm, hồi lâu sau, nói: “Có thể làm sao bây giờ, trở về phủ đi. Ánh mắt Tần thị thản nhiên, nàng không hại Khê nhi.”

“Thái phu nhân, người đừng lo lắng, Đại lão gia đã báo quan rồi, tin rằng rất nhanh sẽ tìm được Đại tiểu thư.” Một bà già an ủi bà.

Diêu lão phu nhân cười khổ: “Báo quan? Đại lão gia chúng ta đang làm quan, có ích lợi gì đây. Khê nhi lúc này, đoán chừng là lành ít dữ nhiều rồi.”

Thời tiết ảm đạm, gió bắc đang gào thét, giống như trời sắp mưa.

Lại qua hai ngày, phủ trấn quốc tướng quân mời người mai mối tới cửa Tân gia, vẫn là Trịnh lão phu nhân Trường Ninh Hầu gia. Cố Vọng Thư và Tân Hà trao đổi canh thiếp(*), hôn sự cũng đã được xác định.

(*)Canh thiếp: ghi ngày, giờ, năm, tháng sinh.

Cả phủ từ trên xuống dưới tràn ngập không khí vui mừng. Hạ nhân không quản được chuyện chủ tử, cũng không dám nói lung tung, chỉ cảm thấy Đại tiểu thư và Tứ gia là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.

Lý thị dẫn hai đứa con trai cố ý đi đến Đại phòng, liên tục khen Tân Hà gả tốt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 334: Đe dọa - Ý đồ thu mua (1)

Tân Minh Tuyên sau khi biết được tin tức, cũng không nói gì, cùng thê tử Trương thị đưa hai ngàn lượng ngân phiếu qua đó, nói là thêm tiền hồi môn cho muội muội.

Kỳ quái nhất chính là Tân lão thái thái, bà hình như hoàn toàn mụ mị Phật đường, hôn sự của cháu gái ruột đến một câu cũng không hỏi.

Khi qua lễ Nạp Cát qua, Diệp lão thái thái mang theo con dâu lớn Tưởng thị đích thân tới Tân phủ, cùng Tần thị nói chuyện cả một buổi chiều, định ngày đón dâu đặt vào ngày hai mươi tám tháng chạp.

Sau đó, sính lễ Cố Vọng Thư chuẩn bị cũng do phủ trấn quốc tướng quân đưa vào Diệp gia.

Tân Đức Trạch cùng thê tử Tần thị ngồi trên ghế chính đường xem danh sách sính lễ, quy ra ngân lượng ước chừng được một vạn lượng.

“Cái này, chi thật bạo tay.” Tân Đức Trạch nuốt nước miếng, con rể thật sự không tiếc tiền. Nhiều tiền như vậy đoán chừng phủ trấn quốc tướng quân cũng bổ sung không ít.

“Việc của hồi môn, chúng ta phải thêm nhiều một chút, tuy nói rằng không có khả năng nhiều bằng sính lễ, nhưng cũng không thể quá ít. Bằng không, con gái gả qua đó sẽ bị người ta xem thường.” Tần thị nói.

“Đúng đúng… Ta sẽ đi thương lượng với Nhị đệ.” Tân Đức Trạch mỗi lần nói mỗi lần gật đầu, cầm danh sách sính lễ đi ra khỏi “Đức Huệ Uyển”.

Tần thị bưng chén trà trên bàn nhỏ lên, uống một ngụm, nhìn nhiều sính lễ như vậy, trong lòng đã an tâm hơn nhiều. Cố Vọng Thư đã chịu chi như vậy, chắc hẳn cũng coi trọng Hà nhi. Cả đời nàng chỉ có một đưa con gái, tuổi còn nhỏ mà phải gả rồi, trong lòng quả thật không dễ chịu. Nếu không phải xảy ra chuyện của Diêu Cẩm Khê, thanh danh của con gái không tốt bằng lúc trước… Nàng thực sự muốn giữ lại thêm hai năm nữa.

Sống trong cùng một con ngõ, nhà Triệu thượng thư sao lại không biết chuyện của Tân phủ. Chu thị vì con trai cả thi Hương, nghiêm lệnh cả phủ trên dưới, ai cũng không nói dù chỉ một chữ về hôn sự của Tân Đại tiểu thư. Nàng cũng lấy lý do cần siêng năng chăm học làm cớ, kêu phu quân khuyên con trai cả cố gắng hết mức gian khổ học tập ở thư phòng.

Tuy rằng Triệu Uyên cảm thấy hành vi của phụ thân, mẫu thân có chút quái dị, nhưng cũng không để ở trong lòng. Dù sao sắp tới kì thi Hương, chính bản thân hắn cũng rất căng thẳng.

Nữ tử trước khi xuất giá mặc các loại yếm, áo lót cần tự bản thân mình thêu, Tân Hà bị giam giữ trong “Liên Uyển”, mỗi ngày đều làm nữ công. Dù sao, cổ chân trái của nàng bị thương, cũng chỉ có thể ở trong phòng. Cũng không cảm thấy quá nhàm chán. Trong thời gian rảnh rỗi, còn thêu xong cái hà bao hoa văn Trúc Diệp Thanh, chuẩn bị tặng cho Tứ thúc.

Trước khi Tân Hà xuất giá, Cố Vọng Thư tới “Liên Uyển” một chuyến. Vốn là không hợp quy củ, không biết hắn thuyết phục Tần thị như thế nào, lại thả hắn vào.

Vân Đóa, Vân Linh thấy cô gia đến, lanh lợi dẫn các nha đầu, bà già lui ra ngoài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 8

Cố Vọng Thư đi vào gian tây, bất ngờ phát hiện tiểu cô nương đang dựa vào gối ôm lớn ngủ gật, cổ chân trái dùng đệm đệm cao. Mặc bối tử vạt chéo mà trắng sen thông thường, tóc hơi lỏng búi kiểu a kế.

…… Gần nửa tháng đã không đến thăm nàng.

Hắn chậm trãi và nhẹ nhàng đi đến giường La Hán(*). Cúi người xuống quan sát nàng.

(*)Giường La Hán: một loại sàng mà bên trái, bên phải và phía sau có lan can tựa.

Sắc mặt tiểu cô nương mượt mà hơn một chút, càng thêm trắng nõn. Lông mày mảnh mai và màu sắc tương đối nhạt. Lông mi cong và dài. Mũi nhỏ. Đầu môi hơi cong lên, trông có vẻ như đang mỉm cười. Rất dịu dàng, điềm tĩnh.

Cố Vọng Thư bất giác đưa tay xoa xoa mày ngang trên tóc mái của nàng… Thế nhưng lại đánh thức nàng dậy.

Tiểu cô nương ngủ đến mơ hồ, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, nói, “Ta đang mơ sao?” Sao đột nhiên Tứ thúc đứng trước mặt, hắn mặc một bộ trực cư màu trắng nguyệt, khuôn mặt như tranh vẽ.

Trong lòng Cố Vọng Thư dao động, đưa tay ôm nàng lên, một tay cẩn thận móc qua đầu gối nàng, một tay đỡ lưng nàng. Ôm giống như ôm một đứa trẻ.

Tân Hà đột nhiên lên cao, bị ôm ra khỏi giường La Hán, nên hoảng sợ theo phản xạ ôm cổ hắn, hoàn toàn tỉnh táo trở lại, “Tứ thúc?”

Nhìn thấy đáy mắt nàng hoảng sợ chọc cười Cố Vọng Thư, hắn lên tiếng trấn an: “Đừng sợ, các nha đầu đều không có ở đây. Ta và Đại tẩu…” Hắn ho khan hai tiếng, đổi miệng: “Ta đã nói với nhạc mẫu trước rồi. Bà ấy đã đồng ý. Hơn nữa, ta có lý do chính đáng là đến thương lượng công chuyện với nàng.”

“Thương lượng công chuyện?” Tân Hà đỏ mặt, sao lại gọi nhạc mẫu rồi.

“Đúng vậy, ta muốn mua lại một ngôi nhà, tính sử dụng làm phòng tân hôn. Nàng nghĩ sao?” Cố Vọng Thư ôm nàng bước đi ở gian tây, tiểu cô nương hình như nặng hơn một chút.

Tân Hà suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Ta không có ý kiến gì, chàng quyết định là được rồi.” Trên người Tứ thúc có mùi đàn hương nhàn nhạt, rất thơm.

Cố Vọng Thư nhìn nàng giống như mèo con đang xác định địa bàn, ngửi lấy ngửi để mình, sau đó nằm sấp trên vai không nhúc nhích. Càng thương tiếc hơn, lại hỏi: “Nàng có thích náo nhiệt không?” 

“…… Rất thích.” Tân Hà ngẩng đầu nhìn hắn, náo nhiệt sôi nổi rất thú vị, chẳng lẽ hắn không thích sao?

“Vậy thì tốt, ta biết phải làm thế nào rồi.” Cố Vọng Thư thấp giọng nói chuyện với nàng: “Trước khi thành thân, ta không thể đến thăm nàng nữa. Nàng ngoan ngoãn  dưỡng thương, chờ ta cưới nàng qua cửa.”

Tân Hà gật gật đầu, không nói gì. Thời gian hôn lễ càng ngày càng gần, nàng cảm thấy rất không chân thật, thậm chí thấp thỏm không yên.

Cố Vọng Thư không dám ở lại quá lâu, ngồi một chút liền đi tiền viện. Nhạc phụ còn đang chờ hắn ở đó…

Gió thổi qua ô cửa sổ nhỏ vào gian tây, mang theo mùi hoa nhài xông vào mũi, thấm vào lòng người. Tân Hà sờ sờ hai má đã nóng lên, cúi đầu xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.