Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 239



Thua các tiên thành khác cũng chỉ là một trận thua.

Thua thành Định Thiên, vậy thì đó chính là hủy hoại tất cả.

Người khác trốn còn trốn không kịp, ai dám chủ động đi khiêu chiến.

“Lẽ nào các ngươi không thấy lạ thường sao, thành Định Thiên đột nhiên không

khiêu chiến nữa.”

“Theo ta thấy, có lẽ bên đó đã xảy ra vấn đề.”

“Nhân lúc hắn bệnh, lấy mạng của hắn.”

Bị mọi người nói như vậy, thành chủ thành Song Đăng dần dần động lòng rồi.

Nghĩ kỹ lại, trước khi thành Định Thiên đánh bại các đối thủ cũng không có

Kim Tiên cửu phẩm.

Mà hắn chính là Kim Tiên cửu phẩm.

Hóa ra trước đây thành Song Đăng không bị khiêu chiến không phải là do vận

may của bọn họ tốt, mà là do bên kia cố tình tránh bọn họ?

Dưới tình hình có thực lực, ai mà không muốn thắng vài trận?

Nếu thành Định Thiên chắc chắn thắng thành Song Đăng, sao những ngày này

hoàn toàn không có động tĩnh gì hết?

Bọn họ hẳn là phải khiêu chiến từ sớm rồi.

Cho nên, mình chắc chắn thắng!

“Chiến thôi!”

“Đánh cho bọn chúng về nguyên hình!”

“Khiêu chiến khiêu chiến!”

Thành Định Thiên bên này, Thành ca gần đây không có việc gì làm.

Thời gian mà A Hoàng và Tiểu Bạch ngủ sâu cũng không biết phải đợi đến bao

giờ mới có thể kết thúc.

Đúng vào lúc này, hắn cảm thấy Ngọc Thước rung rung một hồi.

Sau đó, hắn và phi thăng đài cùng bị dịch chuyển đến không gian khiêu chiến.

Đù má, tình huống gì thế này?

Hắn bị khiêu chiến?

Nhìn thấy rất nhiều bóng người bên phía thành Song Đăng ở đối diện, những

cảnh tương tự này hắn đã nhìn hàng trăm lần, không hề lạ lẫm.

Điểm khác biệt duy nhất, chính là lần này hắn bị khiêu chiến, 3 mặt lá cờ bên

này là màu lam.

“Khương Thành, chuyện hoang đường của ngươi, hôm nay do thành Song Đăng

bọn ta tới kết thúc.”

Thành chủ thành Song Đăng ở phía đối diện tràn đầy tự tin, tiên phong tiến vào

đài quyết đấu trong trận.

Trong tự điển của Thành ca không có hai chữ “lùi bước”.

“Cảm ơn điểm tích phân của ngươi.”

“Ngươi có ý gì?”

Thành chủ Song Đăng thành hoàn toàn không hiểu, chỉ có thể rung rung trường

thương trong tay.

“Cố làm ra vẻ lừa bịp!”

“Kim Tiên cửu phẩm, chẳng lẽ là kẻ ngươi có thể đụng…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 390: Đưa chị cả vào huyện

Xoẹt!

Tầm mắt của hắn và phạm vi cảm nhận tiên hồn đã bị sương, nước lấp đầy đến

mức không nhìn thấy một khe hở.

Tốc độ tiên thể nhanh chóng bị bào mòn, bị phá hủy nghiêm trọng, làm hắn khó

mà tin được.

Tiên thể Kim Tiên cửu phẩm, sao có thể bị sự tấn công của Thiên Tiên phá hủy

chứ?

Hắn liều mình khua trường thương, nhưng phát hiện ra bản thân hắn dường như

đã bị vô số xiềng xích vây trói.

Muốn xông ra bên trái tấn công, xông về bên phải phá vòng vây, bây giờ cả

người như vũng bùn lầy, hoàn toàn không có cách nào tự giải thoát.

Trong màn sương mù trên mặt nước, các hiệu quả tiêu cực như lửa cháy, băng

sương, sấm sét ùn ùn kéo đến.

“Không…”

Đó là âm thanh cuối cùng mà hắn phát ra.

Ngay sau đó, hơn hai vạn người phía sau bèn phát hiện ra thành chủ của mình

không thấy đâu nữa rồi.

Tất cả dường như chỉ là ảo giác, xảy ra thực sự quá nhanh.

Trong nháy mắt, Kim Tiên cửu phẩm cao nhất trong hạ tiên giới, cứ như vậy mà

ngã xuống.

Chết một cách vô cùng dứt khoát.

Bọn họ bị dọa đến mức suýt thì tiểu ra.

“Thành chủ!”

“Thành chủ đại nhân…”

Không giống như thành Chiến Tiêu trước đây, bọn họ vẫn có tình cảm đối với

thành chủ của mình.

Suy cho cùng trong trăm năm này, họ đã cùng nhau kề vai chiến đấu hơn hai

trăm lần.

Nhiều trận chiến như vậy, bọn họ cũng gặp qua nhiều tiên thành mạnh hơn,

không phải thành chủ chưa từng thua.

Nhưng chí ít cũng sẽ sống.

Phương pháp hộ mệnh của Kim Tiên cửu phẩm là nhiều nhất, làm gì có chuyện

dễ dàng bị giết như vậy?

Cho dù đánh không lại, không trốn được sao.

Nhưng mà lần này lại bị giết chết trong chốc lát.

“Rốt cuộc hắn ở đẳng cấp thực lực nào vậy?”

“Tiên Tôn! Tuyệt đối là Tiên Tôn!”

“Sao Tiên Tôn có thể bị đánh xuống hạ tiên giới được chứ?”

“Không thể nào…”

Thành ca đã thu thập xong chiến lợi phẩm, nghe được những lời bàn luận ở phía

đối diện, trong lòng âm thầm vui sướng.

Haiz, mặc dù lần này bị khiêu chiến, vì quy tắc thắng hai trên ba chắc chắn

không thắng nổi.

Nhưng lại vô ý làm màu một lần, coi như cũng đáng.

Bản thân Kim Tiên cửu phẩm vô cùng phong phú, hẳn ở trên người của thành

Tham Khảo Thêm:  Chương 832

chủ này, lấy được đủ tài nguyên trị giá 50 tỷ điểm.

Chẳng qua là Tiên Tôn gì đó thì bỏ qua thôi.

Bây giờ hắn mới đạt Thiên Tiên thất phẩm, bình thường lực chiến đấu cũng chỉ

vừa mới đột phá lên giới hạn Huyền Tiên.

Có thể giết chết trong chốc lát là nhờ bạo kích gấp mười lần, khiến cho hiệu lực

một đòn đột phá lên giới hạn Kim Tiên.

Chịu một đòn này, hắn cũng tàn rồi.

Vòng hai lúc sau, bên đối diện không cần đánh cũng tự thắng.

Đến vòng ba, chính vào lúc bọn họ cho rằng mình chắc chắn thua rồi thì thành

Định Thiên lại một lần nữa từ bỏ.

Và cũng không có tinh hạch xuất chiến.

Điều này khiến cho đám người của thành Song Đăng vốn đã cho rằng mình thua

chắc rồi vừa vui mừng vừa sợ hãi.

“Chuyện gì vậy chứ?”

“Bọn họ không có tinh hạch sao?”

“Sao có thể chứ, không có tinh hạch, phi thăng đài đã sụp đổ rồi.”

“Vậy chuyện bây giờ là sao?”

“Đúng vậy, không phải là thành Định Thiên có hai tinh hạch, vòng này hoàn

toàn không căng thẳng sao?”

“Lẽ nào đây là nguyên nhân gần đây thành Định Thiên không khiêu chiến sao?”

“Tinh hạch của bọn họ xảy ra chuyện rồi!”

Đám người của thành Song Đăng cuối cùng phát hiện ra điểm này đã hoan hô

hết lên.

Cho dù thế nào, không phải là bọn họ cầm chắc trận thắng này sao?

Cho dù không còn thành chủ nữa, nhưng có thể thắng là được.

Nhìn cảnh phía đối diện sôi nổi chúc mừng, Thành ca bất đắc dĩ bĩu môi.

Xem các ngươi theo đuổi cái này ư.

Thắng một trận mà thôi, hơn nữa còn là bởi vì bên kia bỏ quyền mới thắng

được, vậy đã không thể bình tĩnh rồi?

Vòng này kết thúc, bảng xếp hạng phi thăng xuất hiện sự thay đổi.

Thành Song Đăng từ thắng 102 trận lên 103 trận thắng.

Mà thành Định Thiên từ 112 trận thắng xuống còn 111.

Cho dù không thể nhìn thấy ngay tại chỗ, nhưng là tiên thành trong top vốn dĩ

luôn bị mọi người nhìn chằm chằm.

Thành Định Thiên kia thế như chẻ tre, bách chiến bách thắng, vậy mà đã thua

rồi!

Tin tức này rất nhanh đã làm bùng nổ cả hạ tiên giới, làm cho vô số tiên thành

vì vậy mà sục sôi.

Các Tiên thành lớn trong top 10 vào lúc này đều thở phào nhẹ nhõm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 46: C46: Chương 46

Nói thật lòng, lúc trước ngoài miệng thì bọn họ kêu không sợ, nhưng thực tế

vẫn rất lo lắng.

Tựa như thành Ngũ Hải đứng đầu, có mười mấy vị Kim Tiên trấn thủ, tám trăm

Huyền Tiên là phụ tá.

Sức mạnh tổng thể xưng hùng xưng bá, trước khi thắng 157 trận cũng bị đè bẹp

suốt.

Nếu không phải thành Bích Đào đứng thứ hai mới thắng được 146 trận, bọn họ

không đánh lại được, vậy thì chiến tích này còn cao hơn nữa.

Nhưng đối diện với thành Định Thiên bất thường kia, thì lại không giống nữa.

Dù người ta trực tiếp bỏ vòng thứ hai cũng có thể thắng.

Vậy thì ngươi có mười mấy Kim Tiên, tám trăm Huyền Tiên cũng hoàn toàn

không có đất dụng võ.

“Ta còn tưởng thành Định Thiên kia mạnh thế nào cơ, hóa ra cũng chỉ có như

vậy.”

“Ngay cả thành Song Đăng cũng không thắng nổi, vậy thì bọn họ hoàn toàn

không có tư cách tiến vào top 10.”

“Đúng vậy, lúc trước chẳng qua là bị bọn họ hù dọa thôi.”

Hiện nay số trận thắng của thành Ngân Chung đứng thứ 9 và thành Xích Nguyệt

đứng thứ 7 lần lượt là 107 và 117 trận.

Vừa đủ về có thể khiêu chiến thành Định Thiên thắng 111 trận.

“Nếu không phải sau khi thất bại có một năm thời gian bảo vệ, bây giờ chúng ta

có thể đi tiêu diệt bọn họ rồi.”

“Thời gian một năm cũng không dài.”

“Đến lúc đó, thành Định Thiên toi rồi.”

Trận chiến phi thăng chính là như vậy, một khi lộ ra điểm yếu, lập tức sẽ bị

người khác nhắm vào.

Lúc trước không ai dám chọc, bây giờ ngược lại bị coi là “thịt gà, ai cũng muốn

cắn cho một phát.

Có điều, sau khi biết được tường tận trận đấu này, thành chủ của hai thành lớn

này bỗng nhiên im lặng.

Tinh hạch của thành Định Thiên có chuyện, hai vòng sau đều là không đánh

cũng thắng.

Cực kỳ rối loạn!

Nhưng vấn đề là, vòng thứ nhất thì sao?

Kim Tiên cửu phẩm trực tiếp bị giết chết.

Ý nghĩa chính là muốn thắng, bắt buộc trước tiên phải hiến tế một vị thành chủ?

Nhìn đám thuộc hạ bên dưới với ý nghĩ chiến đấu ngang nhiên, hô hào muốn

nhân lúc hắn bệnh mà lấy mạng của hắn, một năm sau lập tức tiên phong khiêu

chiến, hai vị thành chủ của hai thành lớn đực mặt ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.