*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chị ấy biết tốt xấu, năm đó nếu không phải Lục Ngọc cứu chị ấy từ trong hố lửa, nào có cuộc sống thoải mái như bây giờ.
Thấy Lục Ngọc có chuyện nhờ vả, chị ấy ngay cả hỏi cũng không hỏi đã đồng ý, chỉ riêng sự sảng khoái này đã đủ khiến Lục Ngọc cảm động.
Lục Ngọc nói: “Chỗ em khá bận rộn, tuy đã thuê vài người nhưng không có ai có thể quản lý.”
Chị cả Lục nói: “Bây giờ sức khỏe của chị tốt hơn trước nhiều rồi.”
Chị cả biết Lục Ngọc không dễ dàng nhờ ai, hôm nay đặc biệt tới chắc chắn là có chuyện: “Chị đi nói với mẹ một tiếng.”
Lục Ngọc nói: “Em đi cùng chị!” Cô cũng khá lâu không gặp mẹ Lục rồi.
Vừa đi tới, quả nhiên nhìn thấy cha mẹ Lục đang ở đây quét chuồng heo.
Lục Ngọc gọi một tiếng mẹ, cha mẹ đều ngẩng đầu, có hơi vui vẻ, thấy hai chị em Lục Ngọc muốn tới, mẹ Lục vội nói: “Các con đứng ở đó, ở đây nặng mùi, đợi mẹ dọn sạch xong sẽ tới ngay.”
Lời vừa dứt, tốc độ họ làm việc nhanh lên, thu dọn phân vào trong một cái thùng.
Phân này thôn cần dùng để ủ phân. Nhà họ Lục đã bán ruộng, chuyên tâm nuôi heo.
Dọn dẹp đơn giản xong, mẹ Lục tháo tạp dề xuống, rửa tay rồi mới tới, bà hỏi: “Sao vậy?”
Chị cả Lục nói chuyện Lục Ngọc muốn tìm chị ấy tới phụ.
Mẹ Lục nghe xong, nói: “Đi đi, chị em các con ở với nhau, mẹ cũng không phải lo lắng.”
Lục Ngọc là người được cả thôn công nhận, nếu hai chị em họ ở bên nhau có thể nâng đỡ lẫn nhau cũng tốt, chung quy cũng là chị em ruột, vẫn thân cận hơn người ngoài.
Thấy mẹ Lục đồng ý nhanh như vậy, Lục Ngọc nói: “Vậy hôm nay chúng con cùng nhau về.” Nhà Lục Ngọc mua rất to, tạm thời sống ở chỗ cô.
Lục Ngọc còn nói: “Thu xếp đồ, sổ hộ khẩu cũng mang theo, sau này em xem thử có thể giải quyết chuyện Tiểu Bảo đi học không.”
Chị cả Lục nghe còn có chuyện tốt như vậy, vừa vui mừng vừa cảm kích: “Chị cả cảm ơn em.”
Chị ấy chỉ có một đứa con gái như vậy, nếu con có thể đi học thì không cần phải kết hôn sớm giống như chị ấy nữa.
Con gái vẫn nên đi học mới có thể có tương lai xán lạn.
Lục Ngọc nói: “Em về nhà mẹ chồng ăn cơm trước, đợi ăn cơm xong sẽ tới tìm chị, chúng ta cùng đi xe về.” Chị cả nói: “Đi mau đi.”
Quay về ăn bữa cơm, Tiêu Thái Liên biết họ chỉ ở lại một lúc, rất xót. Sợ họ ở trong huyện cái gì cũng phải bỏ tiền mua, lúc đi còn lấy tận mấy loại rau khô cho họ.
Họ chưa đi mà bà đã nước mắt lưng tròng.
Lục Ngọc nói: “Mẹ, tuần sau chúng con vẫn sẽ quay về.”
Chị ba Phó cũng ở bên khuyên: “Đúng vậy, huyện với thôn gần như vậy, nếu mẹ nhớ chúng, lúc nào cũng có thể đi thăm! Tới lúc đó con đi với mẹ.”
Tiêu Thái Liên vội vàng lau nước mắt, nói: “Mẹ không nhớ chúng đâu, mẹ không nhớ ai hết.”
Lúc Lục Ngọc đi, dẫn chị cả và Lục Bảo đi cùng.
Tối đó, họ đến căn biệt thự trong huyện của Lục Ngọc, vừa đi vào, chị cả lần đầu tiên thấy loại biệt thự kiểu tây này, chấn kinh tại chỗ: “Đây…đây là cung điện nhỉ!”
Chị ấy chưa từng thấy căn nhà nào hào hoa xinh đẹp như vậy.
Nhà Lục Ngọc có rất nhiều phòng dành cho khách, sắp xếp cho hai mẹ con họ mỗi người một phòng.
Cháu gái Lục Bảo của Lục Ngọc lần đầu có phòng riêng của mình, vui vẻ xoay vòng vòng.
Lục Ngọc nhìn cô bé, Lục Bảo xấu hổ chui ra phía sau mẹ, má đỏ hây hây.
Trước đây chị cả Lục biết Lục Ngọc có năng lực, nhưng Lục Ngọc vẫn không ngừng làm mới nhận thức của chị ấy.
Cô có thể từ trong thôn sống cuộc sống như bây giờ, thật sự không phải người bình thường.
Tối đó, Lục Ngọc còn đặc biệt nói chuyện với chị cả một lúc: “Chị giúp em quản lý.” Bên cô cần người tin cậy mới được.
Chị cả Lục vốn tưởng là việc rất vất vả, nghe Lục Ngọc còn thuê năm dì, chớp chớp mắt, cả buổi vẫn chưa hồi thần.
Lục Ngọc nói: “Em không thể để chị làm không công, một tháng trả chị một trăm tệ.”
Chị cả Lục bị mức lương này dọa giật mình: “Sao lại trả nhiều như vậy?”
Lục Ngọc biết chị cả Lục tiết kiệm, nhưng những năm qua vẫn không có tích lũy gì, bây giờ con cũng dần lớn, rất nhiều chỗ cần dùng tiền.
Có chị cả Lục ở đây cô cũng yên tâm, nếu không mỗi ngày buôn bán bảy tám trăm tệ, nếu người khác nhúng tay, lén lút giấu năm tệ tám tệ, người khác căn bản không phát giác được.
Có chị cả Lục quản giúp, ngăn chặn được hành vi này, trả một trăm tệ thật sự không tính là nhiều.