*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chị cả Lục không biết tâm tư của Lục Ngọc, nói: “Đâu cần nhiều như vậy?” Khi chị ấy ở trong thôn, một tháng kiếm được mười lăm tệ đã rất cật lực rồi.
Lục Ngọc nói: “Trả cho chị thì chị cứ nhận, vô cùng mệt, nếu trả ít cho chị em cũng không thoải mái! Nhưng người khác hỏi, chị cứ nói ba mươi.”
Chị cả gật đầu.
Tối đó chị cả mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau, Lục Ngọc dẫn Tích Niên và cháu gái cùng tới nhà trẻ. Tích Niên tới chỗ nhà trẻ, Lục Bảo không nhập học, chỉ là ở đó thôi.
Rất nhiều bạn nhỏ trong xưởng đều chơi ở đó. Coi như là để nhà trẻ trông giúp, một ngày trả một tệ tiền trông trẻ là được.
Một tệ này còn bao gồm ba bữa ăn và trái cây.
Sắp xếp bọn trẻ ổn thỏa, cuối cùng chị cả cũng theo Lục Ngọc tới tiệm ma lạt thang, buổi trưa tiệm mới mở cửa.
Thứ tráng kiện nhất chính là rau ở sau bếp, chất lại giống như núi.
Lục Ngọc giới thiệu cho chị cả năm dì làm việc ở đây.
Lại giới thiệu làm sao điều chế ma lạt thang, làm sao thu tiền.
Những dì này đều biết chị cả Lục là chị ruột của Lục Ngọc, dĩ nhiên không dám thờ ơ.
Lục Ngọc nói: “Sau này ở đây chị ấy quản lý, lương của các dì cũng do chị ấy phát!” Như vậy nâng uy tín của chị cả Lục lên.
Muốn xử lý nhiều rau như vậy không dễ, những dì này đều có thể tìm được việc cho riêng mình, vừa rửa vừa cắt.
Chị cả Lục nói: “Có thể dùng tới nhiều như vậy sao?” Chỉ riêng mì lạnh và mì ngô ngâm ở sau bếp đã có tận mấy thùng to.
Thím Thái nói: “Số này còn không đủ nữa đó.”
Đây là sự thật, chỉ đủ cho một buổi trưa, đợi tới chiều còn phải làm thêm.
Lục Ngọc cũng thản nhiên, ngày đàu tiên đưa chị cả đi thực tập.
Đợi tới trưa, chị cả Lục mới mở mang kiến thức, tất cả mọi người đều bận tới tối mặt tối mày, thật sự giống như đánh trận vậy.
Lần đầu tiên chị cả không có kinh nghiệm, hơi luống cuống. Nhưng thấy Lục Ngọc ở bên cạnh bình tĩnh ung dung, lại có hơi vững vàng, ngoài mới đầu hơi loạn, về sau cũng dần đâu ra đó.
Lục Ngọc nói buổi chiều cô không ở tiệm, mọi thứ đều giao cho chị ấy.
Chị cả Lục hơi rối bời, không ngờ việc quan trọng như vậy lại giao cho chị ấy nhanh như thế, nhưng cũng trịnh trọng đồng ý.
Lục Ngọc muốn tới chỗ khác, nghe nói trong huyện có một ông cụ, tổ truyện làm cá viên, Lục Ngọc định đi nghiên cứu một chút xem thử có thể cung cấp hàng cho cô không, tốt nhất tăng thêm đậu phụ cá.
Nếu có được hai thứ này, còn có thể tăng thêm vị cho ma lạt thang.
Lục Ngọc tìm hai ngày mới tìm được lão sư phụ biết làm cá viên này.
Khi Lục Ngọc lấy được địa chỉ tìm tới, còn có hơi không dám tin, lão sư phụ này sống trong một căn nhà mục nát.
Đợi khi Lục Ngọc tới, ông ấy ngồi trên bậc thềm ngay cửa hút thuốc.
Năm nay lão sư phụ đã sáu mươi, nếp nhăn đầy mặt, Lục Ngọc nhìn thấy người liền nói: “Từ sư phụ, nghe nói chú biết làm cá viên?”
Người này tên Từ Đại Phúc, biết thủ nghệ tổ truyền.
Từ sư phụ ngẩng đầu rất cảnh giác nhìn Lục Ngọc: “Cô là ai, vì sao biết những chuyện này?”
Lục Ngọc nói: “Bây giờ cháu đang mở một tiệm ma lạt thang, muốn tìm một người cung cấp cá viên.”
Cá viên thời này ngon hơn cá viên đã thêm chất phụ gia sau này, là làm từ thịt cá thuần túy.
Vừa sạch sẽ vừa lành mạnh, mấu chốt là còn ngon.
Thực ra Lục Ngọc cũng biết làm, nhưng cô thực sự không có thời gian.
Từ sư phụ nói: “Không làm!” Rất dứt khoát từ chối, sau đó ông ấy cầm thuốc đi vào nhà.
Lục Ngọc ngây ra ở cửa.
Chỉ nghe Từ sư phụ đóng sầm cửa lại.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên từ bên ngoài đi vào nói: “Đây là cha chồng tôi, tính ông ấy là như vậy, cô đừng để bụng!” Người phụ nữ này trông khá thành thật.
Lục Ngọc hỏi: “Ông ấy sao vậy?”
Người phụ nữ thấy Lục Ngọc cũng không giống người xấu, nói: “Cha chồng tôi năm đó bởi vì biết làm cá viên, suýt chút bị người ta ám toán.”