Bệnh Mỹ Nhân Sư Tôn Nghìn Tầng Cạm Bẫy

Chương 3



Khanh Chu Tuyết cứ như thế lưu lại bên cạnh vị mỹ nhân xa lạ kia, vì nàng biết mình trước mắt cũng không có sự lựa chọn nào tốt hơn.

Vài hôm sau, trong một cuộc hội thoại, nàng vô tình biết được tên của nàng ta là Vân Thư Trần.

Ngoài tên ra cũng không biết nàng thân phận thế nào, nguồn gốc xuất xứ ra sao.

Vân Thư Trần cầm trong tay một cành cây nhỏ, cọ cọ vài đường trên mặt đất, nhất bút nhất hoạ viết ra tên của nàng. Khanh Chu Tuyết lập tức nhớ rõ những chữ này.

Vân Thư Trần sinh hoạt vô cùng đơn điệu. Nàng mỗi ngày nếu không tĩnh toạ thì lại chỉ ngủ, hai trạng thái này thật sự vô cùng mơ hồ, khiến nhiều lúc Khanh Chu Tuyết không biết là nàng đang ngủ hay đang tĩnh toạ.

Khanh Chu Tuyết lại cũng không phải là hài nhi hiếu động, nàng so với các đứa trẻ đồng niên khác lại chỉ biết lấy an tĩnh làm niềm vui; nên dưỡng nàng quả thật không tốn chút công sức nào. Mỗi ngày chỉ cần đúng giờ cho nàng ăn uống là được. Vân Thư Trần có cảm giác dưỡng nàng như dưỡng một chậu hoa, chứ không như phải chăm lo cho một tiểu hài tử luôn luôn ồn ào nháo khóc. Tiểu gia hoả kia có thể đợi nàng tại một chỗ cả ngày mà không có việc gì bận lòng, nhìn qua còn có vẻ như tiểu cô nương ta cũng không hề bị nhàm chán.

“Muốn đi ra ngoài chơi không?” Vân Thư Trần đôi khi thanh tĩnh sẽ hỏi qua nàng.

“Không muốn.”

Nàng trước kia vì thể chất đặc thù của mình mà cũng thường bị cha nàng khuyên bảo nên ít đi ra ngoài; nếu là nhất định phải đi, thì cũng phải canh thời điểm vắng người mới rời nhà. Đã từ lâu, trong nhận thức của nàng, thế giới chỉ là bốn bức tường, và người duy nhất nàng quen thuộc là phụ thân của mình.

Thói quen đã theo nàng lớn lên, muốn sửa cũng không dễ dàng.

“Vậy thì đọc sách vậy.”

Vân Thư Trần khẽ thở dài, nắm lấy vòng ngọc trên cổ tay mình, rồi từ trong hư không cầm ra mấy quyển sách đơn giản, ném đến trước mặt nàng.

Tia sáng trong động mập mờ không tỏ, nàng bèn lấy xuống một viên dạ minh châu từ chân đèn treo bên trên, đặt cạnh quyển sách, rồi ngồi xuống bắt đầu đọc. Vì cha nàng từng là tú tài, nên Văn Chu Tuyết đối với chữ nghĩa cũng không gặp phải vấn đề gì khó khăn lắm. Quyển sách nàng cầm trên tay đã cũ lắm rồi, bìa sách ố vàng, so với những món kì trân dị bảo trong động, cùng vị chủ nhân tiên tư ngọc sắc, toàn thân vưu vật di người như nàng ta quả thật vô cùng bất đồng.

Nàng giở ra trang thứ nhất, ‘Văn Sơ Yếu Đạo’.

‘Chương thứ nhất – Dẫn khí nhập thể’.

Bốn chữ này nàng đều hiểu, nhưng khi kết hợp lại với nhau lại tối nghĩa, làm nàng không hiểu nghĩa của chúng là gì.

Bất quá cũng không phải là ngõ cụt. Nàng dời mắt đọc xuống, với những cụm từ nàng không hiểu, bên dưới luôn có dòng chú thích.

‘Giữa thiên địa này, ngoài những thứ ta có thể nhìn thấy, chạm được, còn có một loại khác gọi là ‘Khí’. Khí là hữu hạn, và có thể được giao chuyển từ nơi này đến nơi khác, bên trong và ngoài cơ thể. Đây cũng được coi là căn cơ của người tu hành.’

Khanh Chu Tuyết đọc đến đây, lông mày không khỏi nhíu lại.

Nàng liền hồi tưởng đến Vân Thư Trần, đến từng cử chỉ của nàng ấy.

Từ đầu ngón tay thon dài, trắng nõn như ngọc của nàng ấy, trong hư không bỗng ngưng tụ một giọt nước trong veo.

Nàng vô thức nâng tay mình lên, vẽ vẽ trên không khí như nàng ấy. Đáng tiếc là huơ tay múa chân cả nửa ngày, hai tay bắt đầu đau nhức, cũng không thấy có phát sinh gì.

Nhìn không thấy sờ không được, tất cả đều là từ hư hoá thực.

Nàng mường tượng cảm thấy, ‘Khí’ và nước thật ra có một mối liên hệ nào đó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 183

Nàng miên man chìm trong suy nghĩ, đến nỗi không phát giác được nữ nhân đang nằm yên tĩnh như đang ngủ kia thật ra đã dõi theo nàng được một lúc. Khi nhìn thấy Khanh Chu Tuyết phỏng theo động tác của mình hồi lâu, Vân Thư Trần thầm nghĩ.

Đứa trẻ này thật nhạy bén.

Bỗng nhiên đến một ngày, khi trời vẫn còn sớm, Vân Thư Trần đã trang phục chỉnh tề, đứng tại cửa động phủ, thật không giống tác phong của nàng chút nào. Khanh Chu Tuyết nhìn vào bóng lưng nàng, ánh sáng ngoài động có chút chói làm nàng không khỏi dụi dụi mắt.

“Đến lúc về rồi.”

“Về đâu?” Khanh Chu Tuyết đem quyển sách nhét vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn nàng. Từ lúc đến đây tới nay, Khanh Chu Tuyết chưa từng một lần thấy nàng đặt một bước chân ra khỏi động.

Lần đầu tiên Khanh Chu Tuyết được nhìn thấy nàng dưới ánh sáng mặt trời, mới nhận ra làn da nàng vô cùng tái nhợt, thiếu chút sắc huyết, như băng thanh ngọc khiết.

“Thái Sơn Cảnh.”

Vài chữ này khẽ khàng rơi vào tai khiến Khanh Chu Tuyết không khỏi sững sờ, chưa kịp phản ứng đã bị nàng ấy dắt lấy cuốn vào mây, bay thẳng lên trời cao, nhanh đến nỗi khiến hai bên tai nàng chỉ nghe thấy tiếng gió rít gào, xung quanh chỉ thấy những khối mây quấn quanh.

Chỉ đến khi Vân Thư Trần khoác lên cho nàng một chiếc áo choàng, gió lạnh mới đột nhiên dừng lại, nàng lúc này đây mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Dời mắt xuống bên dưới, nàng đã không thể nhìn thấy cái động mình vừa lưu lại nữa. Nhìn từ trên cao xuống, nàng nhìn thấy cái trấn nhỏ mà mình đã đi qua cách đây không lâu. Nàng có thể thấy rắt nhiều người trong trấn, lúc này đây nhỏ như những con kiến, tụm lại thành một đoàn.

“Ngươi là người của Thái Sơn Cảnh sao?”

Cũng một câu hỏi, nhưng tâm trạng người nói có vẻ khác thường. Vân Thư Trần rũ mắt nhìn qua nàng, thấy đôi mắt tiểu cô nương này sáng lên, chẳng biết tại sao nghe tới ba chữ ‘Thái Sơn Cảnh’ lại có hứng thú như vậy.

“Ừ.” Nàng khẽ cười một cái. “Thế nào rồi?”

Khanh Chu Tuyết nhìn vào sợi dây đỏ trên cổ chân mình, nhỏ giọng nói, “Cha ta nói để ta đến đây mưu sinh.”

“Mưu sinh?” Vân Thư Trần trầm mặc một lát, “Chỗ này cũng không phải là nơi thu nhận trẻ em lưu lạc. Nếu muốn được lưu lại, ngươi trước hết phải thể hiện bản thân, rồi mới xem xem có vị trưởng lão nào, hoặc là chưởng môn, chịu thu nhận ngươi làm thân truyền đệ tử đã.”

“Trưởng lão…”

Khanh Chu Tuyết cũng nghe chưa hiểu được trưởng lão là gì. Nàng chỉ nghĩ ra từ trưởng giả, lão giả, là một người tuổi tác cũng tương đối lớn, nên nàng hình dung trưởng lão là người có mái tóc bạc trắng xoá, tư thái đức cao vọng trọng.

Nàng giương mắt nhìn chằm chằm vào vị nữ nhân phong hoa tuyệt đại bên cạnh, dừng một chút, nghi hoặc hỏi, “Vậy ngươi… ngươi là môn hạ của vị trưởng lão nào?”

Thấy nàng không có vẻ gì muốn trả lời mình, Khanh Chu Tuyết rũ mắt xuống, ngẫm nghĩ mội hồi, bỗng nhiên như sáng tỏ ra, nói, “Ngươi khí chất bất phàm như thế, lại có thể ngự vân mà đi, chắc hẳn là đệ tử của chưởng môn rồi.”

“…”

Khanh Chu Tuyết bỗng nhiên thấy hai má mình mỗi bên bị hai ngón tay kẹp lên, véo nhẹ một cái, nàng ăn đau lập tức quay đầu đi, tròng mắt khẽ rưng rưng. Vân Thư Trần thu tay về, tay áo vung lên, đám mây dưới chân liền đổi hướng.

Nàng nhàn nhạt nói,

“Hắn là sư huynh của ta.”

Hôm nay sắc trời mùa xuân thật tươi đẹp, vài cơn gió từ phía Đông nhẹ nhàng thổi qua. Bay được không lâu đã thấy Thái Sơn Cảnh trước mắt, phía dưới là con đường lên núi mà nàng đã từng đi qua. Từ trên cao nàng thầm cảm thán, quả thật ngày ấy nàng lăn xuống không ít. Lăn từ sườn núi đến tận chân núi, vậy mà nàng vẫn còn sống mà bò lên được một quãng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 491: C491: An tiểu nam

Các nàng đáp xuống một nơi cao nhất trên đỉnh núi hùng vĩ, trước một toà nhà cổ kính, nguy nga làm bằng gỗ. Khanh Chu Tuyết nhìn vào giữa toà nhà, thấy rồng bay phượng múa ba chữ to – Xuân Thu Điện. Hai bên trái phải còn có khắc lên các câu đối, chữ mạ vàng thể hiện khí phái ngất trời.

Khanh Chu Tuyết nhấc chân bước vào bên trong, bỗng nghe một tiếng chuông gõ vang lên, cửa tự nhiên mở ra.

Vân Thư Trần chậm rãi mang nàng đi vào.

Bên trong đại điện sáng tỏ, mọi thứ thật ngăn nắp, chỉnh chu và sạch sẽ. Trong điện còn có một bàn trà, trên bàn bày đủ bộ nước trà và trái cây, ngồi cạnh đó là vị chưởng môn.

Khanh Chu Tuyết chưa từng nghĩ ra, là vị chưởng môn này có thể nhìn trẻ đến thế. Hắn trông thật phong thần tuấn lãng, nhìn qua không quá ba mươi.

Gương mặt bỗng chốc lại đau, nàng như tự biết vì cái gì Vân Thư Trần muốn véo má nàng.

“Đã lâu không gặp, ta thật tưởng niệm.” Vân Thư Trần cười cười, nói, “Sư Huynh dạo gần đây có ổn không?”

Chưởng môn mặt không đổi sắc, môi nhấp một ngụm trà, vung tay áo nói, “Miễn hàn huyên, muội ngồi xuống đã. Nhìn muội tinh thần thế này, nội thương chắc cũng hồi phục không ít. Ngày mai nhớ đến hội họp.”

Rồi hắn nhấc mắt lên, không khỏi sửng sốt, “Tiểu hài nhi này từ đâu mà đến?”

“Nhặt được trên núi, nàng khi đó có nói muốn lên Thái Sơn Cảnh. Ta sẵn tiện trên đường trở về nên mang nàng theo.”

Vân Thư Trần nói như kiểu tuỳ hứng, như với nàng chỉ là sẵn tiện, không có gì quan trọng. Nhưng vị chưởng môn vừa đảo mắt qua đã thấy trên cổ chân tiểu cô nương kia có một sợi dây đỏ quấn quanh, đây chính là sư muội một sợi thần hồn. Vật trọng yếu như vậy, làm thế nào lại dễ dàng đưa cho người khác?

Chắc hẳn tiểu cô nương này có chỗ nào đó khác thường, mới lọt vào mắt xanh sư muội. Chưởng môn dù đã nhìn thấu nhưng cũng không muốn nói ra, hắn dằn xuống sự tò mò, rồi âm thầm lưu tâm đứa trẻ này.

Hắn thấy nàng tuổi còn nhỏ, gương mặt thanh tịnh, đôi con ngươi đen nhánh, thanh tú, trông nàng có vẻ là một đứa nhỏ trầm tính, ít nói, có phần lạnh lẽo. Khi đứng cạnh Vân Thư Trần trong đại điện rộng lớn uy nghi này mà vẫn dửng dưng, không có vẻ gì là e sợ.

Chí ít cũng là một tiểu hài nhi có gia giáo tốt đẹp mà dưỡng thành.

Vân Thư Trần cho gọi một nữ đệ tử đang đứng gần đó đến, bảo nàng mang Khanh Chu Tuyết đến Hạc Y Phong trước, mình cùng chưởng môn còn có việc cần thương lượng.

“Trước khi rời đi ta có rút ra được một quẻ tượng, chắc sư huynh vẫn còn nhớ.” Vân Thư Trần tựa vào ghế nhẹ nhàng ngồi xuống, tay rót ra cho mình một chén trà. “Quẻ tượng hướng ta về phương Đông, như báo có đại cơ duyên. Ta theo đó mà đi, chờ đến cả tháng cũng không có gì phát sinh. Đến gần lúc xuất quan, tiểu hài nhi này lại không biết từ đâu bỗng xuất hiện tại động phủ của ta.”

“Ta vốn nghĩ cũng không thiên tài địa bảo nào lại có thể là một tiểu cô nương mặt mũi xám xịt.” Vân Thư Trần nói đến đây lại hạ giọng xuống, “Nhưng tư chất của nàng…”

“Nàng có thể dẫn tới thiên lôi.”

Chưởng môn tay đang cầm chuỗi mộc châu, nghe vậy lập tức dừng lại, nhíu mày hỏi, “Thật chứ?”

Hai người sống qua hàng trăm năm, vừa đối mắt nhau đã thông tường đây là ý gì.

Người tu đạo vốn là những kẻ nghịch thiên, nên mỗi khi độ kiếp đều sẽ phải tiếp nhận thiên lôi chi phạt.

Vậy mà đứa bé này vốn cũng chỉ là một tiểu hài nhi, một tia tu vi cũng chưa thành, thế mà lại phải đối mặt với tai ương này.

Đứa bé này là thế nào, mà có thể làm thiên đạo kiêng kị đến thế? Mà có thể phòng ngừa, tận diệt ngay cả khi nó còn yếu ớt, vô hại đến như vậy?

Tham Khảo Thêm:  Chương 35: 35: Đời Này Sẽ Không Gả Cho Anh Ta

Chưởng môn vẻ mặt đột nhiên chuyển nghiêm túc, đứng lên.

Vân Thư Trần trái lại chỉ khôi phục ngữ khí như bình thường, cười lắc đầu, “Suy nghĩ nhiều cũng không được gì. Ta đã buộc cho nàng một sợi dây đỏ nhằm che giấu khí tức. Nếu nàng thật sự là thiên tuyển chi nữ, thì cũng đã vào được đến Thái Sơn Cảnh rồi. Một vài tia sét cũng không làm khó được nàng.”

Hạc Y Phong nằm ở phía Tây Bắc của Thái Sơn Cảnh, ở giữa trung bộ có một đầm lầy lớn. Hằng năm vào mùa xuân và hạ, khi gió mát từ phía Đông Nam thổi tới, đi qua đầm lầy sẽ bị hơi nước làm gió mang theo ẩm ướt, thổi lên đến Hạc Y Phong gặp nhiệt độ thấp sẽ ngưng tụ thành gió tuyết.

Bình thường mà nói, là mùa xuân có tuyết, mùa hè có mưa.

Khi Khanh Chu Tuyết lên đến đỉnh núi, chân nàng giẫm lên một khối băng trắng nhuyễn mềm mại. Nàng lập tức lùi chân về, cử chỉ y như một con thú nhỏ vừa vô tình giẫm lên chụm than nóng. Vị sư tỷ đang dẫn dắt nàng có chút hiếu kì, hỏi, “Ngươi chưa thấy tuyết lần nào sao?”

“…vâng.” Nếu nàng ta hỏi cái thứ trên mặt đất này thì đúng là nàng chưa thấy qua lần nào.

“Cũng không sao.” Vị cô nương trẻ tuổi kia cũng hơi tò mò, không biết là tiểu hài này từ nơi nóng bức nào lên đến. “Ta là Lâm Tầm Chân, là đồ đệ của Chu trưởng lão. Ngươi gọi ta là Lâm sư tỷ là được.”

“Chỗ này là Hạc Y Phong. Vân trưởng lão ở đây, mà nàng cũng chỉ ở một mình, nên ngươi không cần lo lắng.” Lâm Tầm Chân nói xong, nhịn không được sự tò mò, hỏi một câu, “Ngươi là đồ đệ của Vân trưởng lão sao?”

Vân Thư Trần, là Vân trưởng lão.

Khanh Chu Tuyết lắc đầu, “Nàng không có nói thế, nên ta cũng không phải là đồ đệ của nàng.”

Lâm Tầm Chân nghe vậy liền nhíu mày, sau đó an ủi nói, “Nàng chưa từng thu nhận đồ đệ, nên nếu nàng có thể mang ngươi đến đây, nhất định là cũng rất thích ngươi.”

“Ta còn có một số việc cần phải xử lý, nên phải đi trước. Ngươi ở đây đợi cũng đừng đi lung tung, Vân sư thúc sẽ về sớm thôi.” Nói xong nàng liền quay người rời đi.

Khanh Chu Tuyết chưa kịp đáp lời, vị sư tỷ kia đã đi mất. Nàng phát hiện cánh cổng chính đẩy cũng không ra, hẳn là đã khoá, mà trong tay nàng cũng không có chìa khoá.

Nghĩ lại, vị sư tỷ kia cũng không sống ở đây, nên nàng ta cũng không thể giúp mình vào được. Khanh Chu Tuyết bèn ngồi xổm xuống cạnh con sư tử đá tại cửa ra vào, mắt đối mắt với nó.

Khắp nơi óng ánh bông tuyết nhẹ nhàng bay trong gió, một vài bông khẽ bám vào mũi nàng. Vừa chạm vào, chúng liền nhanh tan ra. Khanh Chu Tuyết thử nếm một chút vị của bông tuyết kia, chợt nhận ra chúng là vô vị.

Bỗng chốc tuyết dần rơi nhanh hơn, phủ đầy nhành cây, ngọn cỏ. Nàng vừa thấy một cành cong quằn xuống, đến cực hạn lại bật ngược lên, vung đống tuyết phủ ra xa. Một khối trong đó nhắm thẳng hướng nàng mà bắn đến, làm nàng cố tránh cũng không kịp. Phốc một tiếng, cả người nàng đã phủ đầy tuyết.

Một tiếng cười khẽ từ cách đó không xa truyền đến.

Vân Thư Trần không biết từ lúc nào đã trở về, nàng dịu dàng bước đến, phẩy tay áo một cái, đám tuyết trên người nàng đều phân tán đi hết.

Vài cơn gió lạnh thổi qua, khiến nàng không khỏi che miệng ho khan vài tiếng. Rồi nàng lại mỉm cười, trêu ghẹo nói, “Ngươi ngồi xổm ở đây làm gì? Muốn tranh cơm với nó à?”

Theo ngón tay tinh tế của nàng nhìn sang, Khanh Chu Tuyết mới chợt nhớ lại con sư tử đá mặt mày dữ tợn nãy giờ vẫn còn đang nhìn nàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.