Vân Thư Trần chợt nhớ ra là mình quên không nói cho nàng cách mở cổng, nên tiểu gia hoả này có muốn vào cũng không được, đành ngồi đây bầu bạn với chú kì lân này, cùng nhau canh cổng.
“Được rồi, là do ta sơ suất.”
Vân Thư Trần chạm nhẹ vào mặt nàng dỗ dành, bỗng cảm thấy gương mặt trắng nõn này vô cùng mềm mại, chọc vào lại còn thấy vui tay. Nàng vô ý thức chọc chọc thêm vài cái, trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác vô cùng thú vị. Đang vui tay, nàng bỗng sực nhớ lại, rồi ho nhẹ một cái, thu tay lại nghiêm mặt nói, “Để ta cho ngươi xem cách mở cổng.”
Cách mở cổng thật ra vô cùng đơn giản. Nàng cầm vòng nắm trên cửa gõ lên ba cái, trên tường lập tức vụt lên đầu một chú mèo tam thể. Mũi chú mèo động đậy như thể đang đánh hơi, rồi nó liền vụt nhanh nhảy xuống sân trong. Mèo vừa biến mất, cửa đã được mở ra.
Vừa bước qua cửa, Khanh Chu Tuyết liền thấy một thanh niên mặc áo gấm đứng cúi đầu, ngoan ngoãn nói, “Chủ nhân.”
Trông bộ dạng là thế, nhưng phía sau hắn lại ngoe nguẩy một chiếc đuôi mèo. Khanh Chu Tuyết không khỏi nhìn chằm chằm vào chiếc đuôi này. Nàng tò mò không biết nó là đuôi thật hay chỉ là vật trang trí được dán lên.
“Vạn vật có linh hồn, tu thành tinh cũng không có gì là lạ.” Vân Thư Trần vẫy tay, thanh niên đó liền biến mất trong đám khói trắng. Khói vừa tan đi, chú mèo tam thể khi nãy lại hiện ra. Chú mèo nhìn lên Khanh Chu Tuyết, khẽ kêu meo meo.
“Đi theo ta.”
Vân Thư Trần bộ dáng nhìn cũng ung dung, nhưng chẳng mấy chốc nàng đã đi cách xa Khanh Chu Tuyết một quãng. Khanh Chu Tuyết thấy mình không theo kịp, vội gấp rút bước nhanh đến, theo thói quen của tiểu hài nhi vô thức vươn tay ra muốn nắm lấy tay nàng.
Tay chưa kịp chạm đến, đã thấy tay nàng nhanh chóng tránh đi, làm tay Khanh Chu Tuyết chỉ kịp lướt qua ống tay áo mềm mại, rồi rơi vào hư không. Vân Thư Trần chắp lấy tay, giữ nguyên thần sắc, như thể nàng không nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của tiểu cô nương phía sau. Nàng dần bước chậm lại, để người phía sau có thể bước kịp theo mình.
Có lẽ nàng cũng không phải thật sự thích mình.
Khanh Chu Tuyết vừa nghĩ đến đây, liền không muốn phiền nhiễu nàng nữa. Nàng buông lõng tay, yên lặng an phận đi phía sau Vân Thư Trần.
“Chỗ này ít nhiều gì cũng có vài gian phòng trống, ngươi tự chọn cho mình một chỗ ở đi.”
“Có điều, đêm nay ngươi cũng không thể ngủ trong gian phòng đó được. Ta cũng không nghĩ sẽ nhặt được ngươi đem về, nơi này rất lâu rồi không có người ở lại. Đồ đạc trong phòng không đủ, cũng lâu rồi chưa được dùng đến. Muốn sử dụng cũng phải an bài lại, rồi quét dọn một phen.”
Khanh Chu Tuyết quan sát một lúc, rồi liền chọn gian phòng cách xa phòng ngủ chính nhất. Vân Thư Trần không khỏi liếc nàng một cái, như có điều suy nghĩ, nói, “Như thế vắng vẻ, không sợ à?”
Khanh Chu Tuyết chỉ im lặng lắc đầu, Vân Thư Trần bèn không tỏ ý kiến ừ nhẹ một tiếng.
Giữa hai người bỗng rơi vào trầm mặc.
“Có đói bụng không?”
Bữa ăn đầu tiên của Khanh Chu Tuyết ở Thái Sơn Cảnh được bày biện bên dưới tán cây hoè già. Cây hoè này thân rất to, tán cây cũng to, cành lá rậm rạp. Nhìn cây có thể lờ mờ đoán ra số tuổi, tựa chừng tuổi tác cũng không sai biệt lắm với các trưởng lão.
Măng non, rau xanh, cá. Cá là món chính, chiếm hơn nửa cỗ; cá hấp rượu thêm chút chút xì dầu với hành, cá cắt nhỏ chiên dòn, còn có một bát canh cá.
Tất cả đều do chú mèo tam thể khi nãy làm ra.
“Thấy hôm nay có khách, liền đem hết sở trường ra chiêu đãi?” Vân Thư Trần thở dài, nhìn về phía chú mèo tam thể đang nằm trên bờ tường nhìn xuống hai người, nói.
Khanh Chu Tuyết vốn dĩ không kén ăn, thêm việc mấy hôm nay chỉ được ăn toàn bánh ngọt, nên khi nhìn vào bàn ăn đầy các món mặn này, khiến nàng không khỏi trông chờ.
Vân Thư Trần động đũa được một chút, ăn không quá hai ngụm đã gác đũa xuống. Nàng chậm rãi nhìn theo nữ hài nhi ngồi đối diện. Dù nàng trông có vẻ rất đói, nhưng ăn uống lại rất nhã nhặn, mỗi lần ăn chỉ cho vào miệng vừa đủ, ăn chậm nuốt khẽ, tuyệt không giống với các tiểu đồ đệ khác trên núi, khi ăn lúc nào cũng ồn ào, vừa tán gẫu vùa cười sặc sụa…
Cô nương gia này thật là thanh tú.
“Đa tạ.”
Nàng bới vào chén miếng cơm cuối cùng, rồi cầm đũa lên, chưa vội ăn lại suy nghĩ điều gì, nhẹ giọng nói, “Ta có thể giúp được việc gì ở chỗ này không?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Vì ngươi chịu lưu lại ta.”
“Chỉ là…” Vân Thư Trần chống cằm lên tay, cười nói, “Chỗ này cũng không đủ người, nên mới muốn bắt tiểu hài nhi như ngươi đến đây khổ sai. Ngươi có chịu khổ được không?”
“Ta… ta tận lực.”
Tựa hồ ý thức được bản thân cũng chỉ là một đứa trẻ, nàng không dám ăn to nói lớn, hứa hẹn điều gì.
“Được, đây là do chính ngươi nói.” Vân Thư Trần nhẹ nhàng đứng lên, tay chỉnh sơ qua y phục, rồi vào thư phòng lấy ra một phong thư, đem đến cho Khanh Chu Tuyết.
“Phong thư này đưa cho Liễu trưởng lão. Nhà nàng ở cạnh Linh Tố Phong, nhìn từ đây cũng có thể thấy.”
Khanh Chu Tuyết nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, nàng có thể thấy phía xa xa bên kia có một ngọn núi cũng cao cỡ bên này, hai bên ngăn cách bởi một lớp mây mù mỏng.
“Đường đi cũng đơn giản, ngươi không cần lo lắng sẽ bị lạc.” Vân Thư Trần ngữ khí vô cùng bình thường, lười biếng tựa vào ghế nói.
“Ngươi chỉ cần xuống núi, xong lại lên núi là đến.”
Với Vân tưởng lão chuyên cưỡi mây lướt gió mà nói, thật đúng là vô cùng đơn giản.
Xuống được núi, hai chân Khanh Chu Tuyết đã bắt đầu run rẩy. Linh Tố Phong nhìn có vẻ không cách Hạc Y Phong quá xa, nhưng đi thử mới biết, thật vô cùng gian nan.
Nàng cuối cùng cũng đến được Linh Tố Phong, khi vừa đến cửa sức liền như cạn kiệt. Linh Tố Phong nằm bên phía Tây Nam của Thái Sơn Cảnh. Vì là y tu địa giới, nên trên núi có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, trong đó có vài loài còn vương nanh múa vuốt, tua tủa gai ra, nhìn vô cùng hung hãn.
Khanh Chu Tuyết khẽ lau đi mồ hôi trên trán, lê từng bước chân nhỏ bé, bủn rủn đi qua cổng.
Nàng cũng không biết mình đi được bao lâu, trang phục trên người đều bị đám cây cỏ trên đường làm bẩn, rách, nhìn cả người không có chỗ nào là lành lặn, sạch sẽ. Đến lúc nghĩ bản thân không còn chống cự nổi nữa, muốn ngồi xuống nghỉ một lát, nàng lại nghe bên tai giọng nói của một thiếu nữ vang lên,
“A, ngươi là đệ tử mới nhập môn sao? Sao lại đến đây?”
Khanh Chu Tuyết vội nhắm một bên mắt lại, gạt đi giọt mồ hôi đang rơi xuống, rồi nàng mở mắt ra nhìn thiếu nữ trước mặt mình. Vị cô nương này gương mặt thật ưu tú, tựa như hoa u lan, trên lưng nàng đang cõng theo một chiếc sọt đựng đầy dược thảo.
“Không phải. Vân trưởng lão cho ta mang thư đến cho Liễu trưởng lão.”
“Thư cho sư tôn ta?” Nàng hơi kinh ngạc, nói, “Nếu Vân sư thúc muốn liên lạc với sư tôn, nàng không phải chỉ cần dùng truyền âm đ*o sao? Sao còn cần ngươi tự mình đem thư đến đây?”
Rồi nàng nhanh chóng tỉnh ngộ, mặt không khỏi ra vẻ cảm thông khi nhìn vào tiểu cô nương có bộ dạng đáng thương kia. Nhìn qua lại hai bên, nàng sau khi chắc chắn xung quanh không người, mới dám nhỏ giọng nói, “Không may cho ngươi rồi. Vân sư thúc tính tình khó đoán, có đôi khi thích làm khó dễ người khác như vậy đó. Nhưng nàng thật ra là một người rất tốt.”
“Ta là đại đệ tử của Liễu Tầm Cần trưởng lão, tên là Bạch Tô, nơi đây là Linh Tố Phong. Nhìn ngươi có vẻ đã sức cùng lực kiệt, vừa đúng lúc ta cũng mới hái thuốc xong. Ngươi có thể đưa ta thư này, ta đem về cho sư tôn hộ ngươi.”
“Nàng muốn ta mang đến, ta sẽ tự mình đi.” Khanh Chu Tuyết khẽ lắc đầu, rồi cất bước rời đi.
Dường như mọi đệ tử theo nghiệp tu vi đều mang tấm lòng Bồ Tát, nên Bạch Tô không khỏi khó chịu trong lòng khi nhìn theo tiểu cô nương trên người không chút tu vi nào vất vả trèo đèo lội suối. Nàng gọi ra kinh kiếm, nói, “Ta giúp ngươi một đoạn.”
Tiểu linh kiếm liền đem hai người bay vút lên trời.
Hai nàng bay qua một rừng trúc lớn, không lâu sau liền đáp xuống trước một căn nhà xây bằng tre. Bạch Tô nhảy xuống trước, sau đó nàng vươn tay đỡ Khanh Chu Tuyết, rồi chỉ về hướng nhà tre bên trong, thấp thoáng thấy hình bóng của ai đó trong đó, nhỏ giọng nói, “Sư tôn ta bình thường sẽ ở đó, ngươi mang thư đến đó là được. Giao thư xong thì nên rời đi ngay, nàng không thích người khác quấy rầy, phá tan sự thanh tĩnh của nàng.”
Khanh Chu Tuyết nhìn nàng, nói lời cảm ơn, rồi cầm trong tay phong thư được bảo bọc cẩn thận hướng về phía nhân ảnh kia mà đi đến.
Nhưng thật bất ngờ là người trong gian nhà lại trông như một thiếu nữ, nhìn có vẻ như cũng chỉ cỡ mười sáu tuổi. Y phục màu lam trên người nàng có chút rộng hơn so với người, trông hơi lỏng lẻo, thêm mái tóc dài rũ xuống, làm tăng thêm mấy phần tiêu sái.
Liễu Tầm Cần cầm trong tay một tẩu thuốc màu đen, trên đó có khắc hoa văn phức tạp mạ vàng. Nàng nằm nghiêng qua một bên, hai chân bắt chéo, tay còn lại cầm một quyển sách về y dược. Nàng thỉnh thoảng sẽ đặt môi lên tẩu thuốc, hút một ngụm, rồi nhẹ nhàng thả ra, làm xung quanh nàng khói bao quanh lượn lờ.
Chỉ đến khi Khanh Chu Tuyết đến gần, nàng mới liếc mắt nhìn qua.
“Liễu trưởng lão, đây là thư của người.”
Liễu Tầm Cần mặt không đổi sắc nhận lấy thư, bỗng do khứu giác y tu của nàng quá nhạy, nàng liền nhận ra trên người đứa trẻ này có chút nhàn nhạt mùi son phấn, khiến nàng không khỏi nhíu mày.
Không cần phải nghĩ, nàng cũng biết mùi hương này từ đâu mà ra. Chỉ có Vân Thư Trần mới sở hữu những thứ có mùi hương như thế.
Nàng nhướng mày, mở phong thư
. Trong thư không có chữ, mà là tầng tầng lớp lớp ngân phiếu của tu tiên giới, được xếp chỉnh tề, nhìn qua cũng biết không phải là con số nhỏ.
Khanh Chu Tuyết vẫn nhớ lời Bạch Tô đã nói, nàng đưa thư liền chuẩn bị cáo lui. Nhưng chưa kịp rời bước, đã nghe tiếng của Liễu trưởng lão, “Khoan đi đã.”
Nàng buông tẩu thuốc xuống, nâng mắt liếc sơ qua Khanh Chu Tuyết vài cái, rồi nói, “Vết thương nhẹ, nhưng ăn uống không đủ chất. Cũng không có gì đáng lo.”
Nàng từ trong tay áo móc ra một bình đan dược, ném cho Khanh Chu Tuyết.
Khanh Chu Tuyết tay chân luống cuống chụp được bình đan dược, tự hỏi những lời kia là có ý gì. Đáng tiếc Liễu trưởng lão cũng không hề có ý giải thích, nàng chỉ dửng dưng đứng dậy, đi về phòng của mình.
Lúc khởi hành là buổi chiều, đến khi về đến được Hạc Y Phong đã gần nửa đêm. Nàng học theo Vân Thư Trần cách cầm vòng gõ trên cửa, sau ba tiếng chú mèo liền đến, đánh hơi được mùi của nàng liền mở ra một khe hở, cho nàng tiến vào trong.
Miêu yêu hoá thành thiếu niên mặc áo gấm, mang theo giọng nói khẽ khàng, bảo nàng, “Chủ nhân bảo ngươi đi tắm rửa sạch sẽ trước, rồi đến phòng nàng báo cáo về chuyến đi. Ngươi đi theo ta.”
Hắn dẫn nàng đến nơi tắm rửa, trong đó đã được chuẩn bị sẵn thùng nước nóng, rồi từ tốn lễ độ lui ra ngoài. Khanh Chu Tuyết tắm rửa thật tỉ mỉ, làm cho bản thân mình thật sạch sẽ rồi mới leo ra. Thùng gỗ so ra vẫn còn quá cao so với vóc dáng nhỏ bé của nàng, nên khi leo ra nàng suýt chút nữa bị té ngược lại vào bồn nước.
Tắm rửa xong, nàng liền trang phục chỉnh tề, rồi đi theo Miêu tinh đến chỗ Vân Thư Trần. Miêu tinh bước chân nhẹ nhàng, không tiếng động, hai người đi thật khẽ, thoáng chốc đã đến được phòng nàng. Trước cửa phòng có khắc hoa văn, Khanh Chu Tuyết nhón chân, khẽ gõ vài tiếng, đợi đến khi nàng nói,
“Vào đi.”
Nàng liền đẩy cửa vào trong.
Gian phòng nhìn rộng rãi, trang nhã, sáng tỏ.
Văn Thư Trần đang nằm nghiêng sau bức rèm che, nàng chậm rãi mở mắt ra, khoé môi như có như không nhếch lên một chút, nói, “Về rồi à. Có mệt không?”
Khanh Chu Tuyết vô ý thức gật đầu, rồi khi nhìn vào đôi mắt của nàng, không tự giác lại lắc đầu.
“Nếu mệt thì cứ nói ra.” Vân Thư Trần cười khẽ, “Ngươi đứng xa như vậy làm gì? Ta cũng không ăn thịt người.”
Khanh Chu Tuyết nghe vậy liền bước đến gần hơn.
“Liễu trưởng lão nói thế nào?”
Khanh Chu Tuyết liền đem lời Liễu trưởng lão thuật lại một lần.
“Được rồi. Bình đan dược kia ngươi giữ lấy cẩn thận. Nếu là do Liễu Tầm Cần làm ra, hẳn là giá trị không hề nhỏ.”
“Nhưng đây là do ngươi mua.” Khanh Chu Tuyết tự nghĩ thứ nàng cầm trên tay dù làm khổ công nhiều ngày cũng không bù lại được.
“Ngươi cũng là do ta nhặt được.”
Vân Thư Trần lơ đễnh nói, rồi dưới ánh đèn ấm áp sáng tỏ, nàng thấy bộ y phục trên người Khanh Chu Tuyết đã rách đủ chỗ, lại còn bẩn bẩn, nàng không khỏi chau mày, “Ngươi thay y phục đi.”
Nàng gỡ xuống vòng tay bạch ngọc của mình, vòng tay này trông có vẻ là một bảo vật trong tiên giới, như nó có thể chứa rất nhiều vật trong đó. Trước khi Khanh Chu Tuyết có thể nhìn rõ được, thì trên tay nàng đã có một bộ y phục rơi xuống, vải trắng thêu hoa thật mềm mại.
Khanh Chu Tuyết khá gầy, nhưng khi nàng đổi qua bộ y phục mới, nhìn nàng lại trắng trẻo sạch sẽ, gương mặt thanh tú rất đáng yêu.
Vân Thư Trần nhìn nàng thuận mắt hơn rất nhiều.
“Ngủ sớm thôi. Ngày mai ta còn có vài thư tín cần ngươi đưa đi.”
Nghe lời này, Khanh Chu Tuyết lập tức cảm thấy chân mình mỏi nhừ. Bất quá trong lòng nàng cũng không có chút cảm giác dị nghị nào. Nàng xoay cổ chân đau nhức của mình, nhìn quanh phòng, hỏi, “Ta sẽ ngủ ở đâu?”
Phát giác được ánh mắt của nàng cuối cùng rơi vào trên giường của mình, Vân Thư Trần vẫy tay tắt đèn, mỉm cười trêu chọc nàng, “Ngươi nghĩ xem.”
Trong phòng lâm vào trầm mặc.
Khanh Chu Tuyết lẳng lặng kéo chiếc ghế cạnh bàn ra, trông có vẻ như nàng sẽ chỉ ngồi tựa vào bàn nghỉ ngơi qua hết đêm nay.
Hôm nay nàng lăn lộn cả ngày trên núi, cả người mệt lã, đau nhức, vốn chỉ định ngồi xuống nghỉ một chút, chứ cũng không muốn ngủ trước mặt Vân Thư Trần như vậy. Nào ngờ mới ngồi xuống được một chút, lại được khoác lên người bộ quần áo mới sạch sẽ, khiến nàng dù ngồi trên chiếc ghế cứng ngắc, vẫn không khỏi từ từ chìm vào giấc ngủ, trông như sắp rơi vào giấc mộng đẹp.
Trong bóng tối, từng điểm nhỏ ánh sáng bỗng từ từ hiện lên, bao lấy xung quanh nàng. Chúng chầm chậm nhấc bổng nàng lên, nhẹ nhàng nâng đỡ, như nàng đang được bao phủ bởi đám mây ánh sáng. Nàng vung chân vẫy đạp vài cái, nhưng vô luận thế nào cũng không có vẻ như sẽ bị rơi xuống.
Nàng nhanh chóng nhận ra, thật ra như thế này lại dễ chịu hơn nhiều so với việc ngồi trên chiếc ghế lạnh cứng kia. Nàng liền an tĩnh lại, thả lỏng cơ thể, suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói,
“…Đa tạ.”
Vân Thư Trần cho thả rèm châu xuống, “Lần sau nói cái khác đi.”