*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh…”
Chu Kỳ Nghiễn khom người đỡ lấy Tình Thư, nhíu mày: “Cẩn thận một chút, đừng nhúc nhích.”
Tình Thư theo bản năng bám chặt lấy anh, vô thức thốt lên: “Anh ơi…”
Hóa ra… thói quen dựa dẫm vào anh đã ăn sâu vào cô từ khi còn bé.
“Anh ơi…”
“Anh trai…”
Bao năm tháng trôi qua, mỗi khi căng thẳng, cô vẫn thỉnh thoảng gọi anh như vậy. Có lúc anh sẽ đáp lại bằng một tiếng “ừ” trầm ấm, có lúc sẽ nắm lấy tay cô, như muốn nói: “Anh đây, đừng sợ.”
Chỉ cần có anh bên cạnh, Tình Thư sẽ cảm thấy vô cùng an tâm.
Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng MC dõng dạc vang lên, kéo Tình Thư trở về thực tại: “… Cô có đồng ý không?”
Tình Thư như bừng tỉnh khỏi dòng hồi tưởng miên man, trịnh trọng đáp: “Em đồng ý.”
Dường như cảnh tượng này đã được cô diễn tập vô số lần trong tâm trí.
Làm sao có thể không đồng ý? Không còn điều gì viên mãn hơn thế nữa.
Câu trả lời của cô khiến mọi người bên dưới đồng loạt bật cười. Ngay cả Chu Kỳ Nghiễn cũng không nhịn được, quay sang nhìn cô, dịu dàng nhắc nhở: “Người ta đang hỏi chú rể có đồng ý cùng cô dâu sống trọn đời bên nhau, không rời xa, không bỏ rơi hay không.”
Vị MC cũng mỉm cười, trêu chọc: “Xem cô dâu trả lời dứt khoát kìa! Tại chú rể phản ứng chậm quá thôi!”
Tình Thư hận không thể độn thổ ngay lúc đó. Cô thầm nhủ, đến lượt mình nhất định phải trả lời thật chậm rãi, ánh mắt chân thành, vừa đẹp đẽ lại vừa tình cảm.
Thế nhưng khi MC hỏi lại, cô nàng vẫn không chút do dự đáp: “Em đồng ý!”
Dưới khán đài, Lâm Sa Sa bất lực che mặt. Đúng là vô phương cứu chữa!
Bên cạnh, Tiểu Đoạn đã cười đến mức gập cả người. Tình Thư chính là vậy, một khi đã thích là bất chấp tất cả, luôn tràn đầy nhiệt huyết và dũng cảm, không chút sợ hãi trao trọn con tim, rạng rỡ như ánh mặt trời.
Lễ cưới diễn ra khá dài dòng và rườm rà. Nhưng có lẽ vì không phải trải qua giai đoạn chuẩn bị trước đó, nên ngay cả sự rườm rà ấy cũng trở nên thú vị và sống động trong mắt Tình Thư. Cho đến khi hôn lễ kết thúc, cô vẫn còn nguyên vẹn sự phấn khích, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Chiếc Maybach sang trọng đã đợi sẵn, chuẩn bị đưa hai người đến thẳng sân bay. Chu Kỳ Nghiễn đã sắp xếp một chuyến du lịch ngắn ngày cho tuần trăng mật.
“Xin lỗi, anh không thể dành nhiều thời gian hơn cho em.” – Anh xoa đầu Tình Thư, áy náy.
Tình Thư lắc đầu, cười rạng rỡ: “Chỉ một ngày em cũng vui rồi. Vì em biết, anh luôn muốn ở bên em.”
Giữa chúng ta có thể có muôn vàn khó khăn, có thể có trùng trùng ngăn cách, thậm chí có thể là núi đao biển lửa. Nhưng chỉ cần anh cùng em nỗ lực tiến về phía trước, em sẽ có dũng khí vượt qua mọi chông gai.
Trước khi lên xe, Tình Thư quay đầu nhìn về phía khách mời. Đám đông chen chúc, phần lớn là những gương mặt quen thuộc. Có lẽ Chu Kỳ Nghiễn đã chuẩn bị từ trước. Hôm nay, mọi người nhà họ Chu đều rất lịch sự và chu đáo với cô. Họ còn dặn dò cô cứ tận hưởng tuần trăng mật, đừng lo lắng việc công ty, muốn đi chơi thêm mấy hôm cũng không sao, mọi việc đã có người lo liệu. Kết hôn là chuyện đại sự, cứ an tâm mà hưởng thụ.
Dù là thật lòng hay giả dối, nhưng ít nhất bề ngoài họ vẫn rất chu toàn.
Bố mẹ Tình Thư đứng ở hàng ghế đầu tiên. Họ đã biết trước về đám cưới, cũng từng trách Chu Kỳ Nghiễn giấu giếm Tình Thư. Nhưng nhìn con gái rạng rỡ trong chiếc váy cưới lộng lẫy, họ chỉ còn lại niềm hạnh phúc và mãn nguyện.
Hóa ra, họ dễ dàng chấp nhận hơn cô nghĩ rất nhiều.
Trên đời vốn dĩ không có chuyện gì phức tạp, chỉ là lòng người tự mình làm khổ mình mà thôi.
Chẳng có quy tắc nào là bất di bất dịch, cũng chẳng có đúng sai nào là mãi mãi. Lời người khác, nếu ta sợ hãi, nó sẽ như lưỡi dao sắc bén. Còn nếu ta không sợ hãi, nó cũng chỉ như cơn gió thoảng, chẳng để lại dấu vết gì.
Thực ra, người khó chấp nhận nhất chính là Lâm Vân. Ngày hôm đó, bà đã cho A Nghiễn một cái tát. Nhưng trong lòng bà lại dâng lên nỗi chua xót vô bờ, cảm giác uất ức nghẹn ngào nơi cổ họng.
Nửa đêm bà lại nhận được điện thoại của Tiểu Thư, con bé không cầu xin, chỉ cẩn thận hỏi thăm tình hình của bà, thăm dò nói về tình hình của mình, con bé nói: “Mẹ, dạo này con rất vui, tuy công việc rất mệt, còn có rất nhiều phiền não, nhưng con vẫn cảm thấy rất vui. Con cảm thấy mình đã trưởng thành, không còn đòi hỏi thế giới phải xoay quanh mình nữa, cũng hiểu rằng rất nhiều chuyện không thể viên mãn, cuộc đời được tạo thành từ rất nhiều điều không như ý, nhưng chỉ cần có một chút hạnh phúc và viên mãn, con có thể cảm thấy cuộc đời đại khái là viên mãn. Trước đây khi con đánh mất một người rất quan trọng, con cảm thấy như trời sắp sập, cảm giác mất rồi lại được thật sự rất tốt, vì vậy con có thể chấp nhận sự không hoàn hảo, nhưng con vẫn rất trân trọng người đó.”
Con bé không nói tên người đó, nhưng Lâm Vân biết con bé đang nói đến A Nghiễn.
Tình Thư từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng thỉnh thoảng cũng bướng bỉnh, nhìn chung là tính cách được nuông chiều, dường như không biết thất bại là gì, lớn đến chừng này, con bé chưa bao giờ cẩn thận như vậy, thậm chí không dám làm nũng, như thể sợ bà vì thế mà giận chó đánh mèo lên Chu Kỳ Nghiễn.
Lúc đó, Lâm Vân đã nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào mới là tốt cho con cái?
Ánh mắt của người khác như ngọn lửa, có thể dễ dàng thiêu rụi một người.
Bà cố gắng ngăn cản, cũng chỉ vì không muốn con gái vì hạnh phúc ngắn ngủi, ảo tưởng mà rơi vào bất hạnh sâu sắc hơn.
Nhưng những đứa trẻ yêu nhau thì có lỗi gì.
Dù cả thế giới là bão tố, làm cha làm mẹ, phải là nơi trú ẩn, chứ không phải là xiềng xích ngăn cản con cái ra ngoài.
Bà đã sớm buông bỏ, giờ đây nhìn thấy hai đứa trẻ hạnh phúc, bà cũng không kìm được rơi nước mắt.
“Đi chơi phải chú ý an toàn, nghe lời anh… nghe lời A Nghiễn, đừng có nghịch ngợm bướng bỉnh, biết chưa?” – Lâm Vân không khỏi dặn dò con gái.
Tình Thư đã thay một chiếc váy khác, thanh lịch và tinh tế, xinh đẹp như một nữ hoàng. Nhưng dù là nữ hoàng cũng phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ dạy bảo. Cô mỉm cười, bất lực véo nhẹ tà váy, khom người ghé sát tai mẹ, nhỏ giọng nũng nịu: “Thôi nào mẹ, mẹ đừng nói vậy mà! Như thể con hư lắm ấy.”
Lâm Vân bật cười, nhìn sang Chu Kỳ Nghiễn rồi xua tay: “Thôi được rồi, con bé thế nào chẳng lẽ mẹ không rõ? Nếu con sợ thì đã chẳng cưới con bé về làm vợ rồi.”
Bố Tống cười hiền, kéo vợ lại gần: “Thôi nào, hôm nay là ngày vui, em đừng nói con bé nữa.”
Tiểu Đoạn giúp Tình Thư chỉnh sửa lại tà váy, mệt mỏi nhưng vẫn phấn khích: “Thư bảo bối, đi chơi vui vẻ nhé! Về nhớ mời tớ ăn cơm đấy.”
Sa Sa nhìn Tình Thư, ánh mắt đầy ẩn ý: “Chơi vui vẻ, nhưng phải cẩn thận đấy!” – Đừng có phấn khích quá mà bất chấp tất cả, nhất định phải chú ý tránh mang thai ngoài ý muốn.
Tình Thư hiểu ý, nghiêng đầu ghé sát tai Sa Sa, khẽ nói: “Yên tâm đi, chị không tin em, nhưng phải tin tưởng anh trai em chứ!”
Chu Kỳ Nghiễn là người có nguyên tắc rất mạnh mẽ, nhất là trong trường hợp mọi thứ chưa đâu vào đâu, anh sẽ không cho phép cô làm bậy.
Đôi khi, Tình Thư cũng cảm thấy bản thân vô cùng may mắn. Cô là người dễ dàng hành động theo cảm xúc, nhưng những năm qua lại chưa từng gặp phải chuyện gì rắc rối. Có lẽ bởi vì cô có một gia đình tuyệt vời, những người bạn tốt, và một người quản lý coi cô như em gái ruột, luôn quan tâm và bảo vệ cô.
Đương nhiên, còn có người anh trai tốt nhất trên đời.
Tình Thư lên xe, vẫy tay chào tạm biệt gia đình và bạn bè, cho đến khi đám đông biến mất khỏi tầm mắt, cô quay đầu lại, hôn mạnh lên mặt Chu Kỳ Nghiễn.
“Anh ơi…”
Chu Kỳ Nghiễn khẽ nghiêng đầu, phớt lờ lời nịnh nọt của Tình Thư. Cô nàng thấy vậy bèn nhõng nhẽo hôn lên mặt anh thêm mấy cái nữa. Son môi lem luốc cả lên mặt, khiến Chu Kỳ Nghiễn bật cười, bất đắc dĩ nắm lấy cổ tay cô: “Đừng nghịch nữa.”
“Anh không phải là người anh trai tốt nhất trên đời nữa.” – Tình Thư hờn dỗi.
“Ồ, hóa ra em từng nghĩ anh là người anh trai tốt nhất trên đời sao?” – Chu Kỳ Nghiễn nhướng mày, ra vẻ trầm ngâm.
Tình Thư vội vàng che miệng anh lại: “Không có!”
“Anh không phải là người anh trai tốt nhất trên đời, nhưng em là Tống Gia Nghi tốt nhất.” – Chu Kỳ Nghiễn nghiêng người, đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng.
Tình Thư lập tức im lặng, nắm chặt tay anh không rời.
“Anh ơi…” – Cô khẽ gọi.
“Ừm.”
“Hay là… chúng ta ở lì trong khách sạn cả tuần, không đi đâu nữa được không?”
Dù rất không muốn phá hỏng bầu không khí lãng mạn, nhưng cô sắp phải quay quảng cáo, không thể để bị rám nắng được.
Chuyến du lịch trăng mật lần này lại là đi biển. Cô hoàn toàn không chuẩn bị trước. Đây lại là quảng cáo đại diện đầu tiên trong sự nghiệp của cô, không thể chỉ dựa vào photoshop được.
Giây phút này mà cô nàng còn nhớ đến công việc, đúng là phá hỏng tâm trạng. Tình Thư ghé sát tai Chu Kỳ Nghiễn, nhỏ giọng nũng nịu: “Anh muốn “hành hạ” em thế nào cũng được, em hứa sẽ không khóc đâu. Em yếu đuối lắm, dễ dàng bị anh “bắt nạt” lắm.”
“Được.”
Hai người đồng thanh lên tiếng. Tình Thư thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy anh bình tĩnh đáp “được”.
Họ nhìn nhau, mặt đối mặt. Tình Thư bỗng cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng hôn anh một cái cho đỡ ngại. Hôn xong, cô lại thấy mình chủ động quá, bèn trừng mắt nhìn anh: “Em nói đùa thôi!”
“Ồ.” – Chu Kỳ Nghiễn gật đầu – “Nhưng anh coi là thật rồi.”
Xe dừng lại ở sân bay. Chu Kỳ Nghiễn đã bao trọn cả chuyến bay. Khi máy bay cất cánh, Tình Thư áp mặt vào cửa sổ, nhìn xuống thành phố lung linh ánh đèn phía dưới. Ánh đèn neon rực rỡ như dòng sông Ngân Hà lấp lánh. Cô quay đầu lại, thấy Chu Kỳ Nghiễn đang cúi xuống sắp xếp hành lý giúp cô.
“Anh ơi…” – Cô khẽ gọi, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai.
Chu Kỳ Nghiễn ngẩng đầu, dịu dàng đáp: “Hửm?”
Tình Thư khẽ cười, lắc đầu: “Không có gì, em chỉ muốn nói là… em yêu anh rất nhiều.”
Cô thích nhìn ngắm anh, nên mới thích gọi anh như vậy.
Mỗi lần đều như đang thầm thì: “Nhìn em này, nhìn em này…”
“Anh cũng yêu em. Nhưng bây giờ em cần nghỉ ngơi, ngoan ngoãn ngồi yên để anh xem chân nào.” – Anh dịu dàng kéo cô lại, cúi người xuống, nâng nhẹ chân cô đặt lên đùi mình. Anh nắm lấy mắt cá chân cô, nhẹ nhàng xoa bóp: “Có đau lắm không?”
Hôm nay, vì vấp phải váy, cô đã bị trẹo chân nhẹ. Do không đau lắm nên cô cũng không để ý.
Lúc này, được anh hỏi han, cô mới chậm rãi đáp: “Hơi hơi ạ…”
Gót chân cũng bị trầy da một chút.
Chu Kỳ Nghiễn đứng dậy, đi tìm hộp thuốc của tiếp viên hàng không. Tình Thư nằm nghiêng trên sofa. Không biết đã qua bao lâu, khi anh quay lại, cô đã ngủ thiếp đi. Cô mơ thấy rất nhiều đom đóm, cô chạy trên cánh đồng rộng lớn, xung quanh là những con đom đóm lập lòe bay lượn. Cô mở mắt, thấy Chu Kỳ Nghiễn đang khom người, đặt lên trán cô một nụ hôn. Giấc mơ và hiện thực bỗng chốc hòa quyện vào nhau. Anh như bước ra từ giấc mơ của cô vậy.
“Anh ơi… hay là kiếp trước anh là cây tiên thảo, em đã tưới nước cho anh, nên kiếp này anh đến để trả ơn em?” – Tình Thư lơ mơ nói, giọng nói vẫn còn ngái ngủ.
Thế giới rộng lớn như vậy, cớ sao chúng ta lại gặp được nhau, lại yêu thương nhau đến thế?
Chẳng phải đây là một điều kỳ diệu sao?
Chu Kỳ Nghiễn bật cười: “Em muốn so sánh anh với Lâm Đại Ngọc sao?”
Tình Thư mím môi cười: “Chỉ là… em rất thích anh.”
Thích đến mức cảm thấy biết ơn định mệnh đã sắp đặt cho hai người gặp gỡ.
“Anh biết rồi, em nói nhiều lần rồi.” – Anh đưa tay lên, véo nhẹ má cô – “Anh cũng yêu em.”
Tình Thư như chú mèo con dụi đầu vào lòng anh, nũng nịu: “Chưa đủ đâu, phải nói mỗi ngày, cho đến khi em già đi, tóc bạc trắng, răng rụng hết, mỗi sáng thức dậy vẫn phải nói “Anh trai, em yêu anh” “.
“Được.” Anh dịu dàng đáp.
Họ thủ thỉ tâm tình, Tình Thư phấn khích chẳng muốn ngủ, Chu Kỳ Nghiễn kiên nhẫn ở bên. Anh từng không hiểu ý nghĩa cuộc sống là gì, cảm thấy nó thật vô nghĩa. Nhưng rồi luôn có những người, những điều khiến anh chẳng còn bận tâm đ ến câu hỏi đó nữa. Vô nghĩa, có lẽ cũng là một loại ý nghĩa.
“Anh ơi, anh… lại ngẩn ngơ rồi!” Tình Thư nâng mặt anh lên, hôn liên tiếp cho đến khi anh hoàn hồn.
Chu Kỳ Nghiễn khẽ cười: “Bảo bối, anh hơi buồn ngủ rồi, người trẻ tuổi thật tràn đầy năng lượng.”
Tình Thư bỗng nhớ lại lần đầu gặp lại sau khi anh trở về từ Đông Nam Á. Trong bữa ăn, anh nhìn cô rồi buột miệng “Cao lên rồi”, khiến cô bất giác có cảm giác mình như kém anh cả một thế hệ.
Nghĩ đến đây, Tình Thư bật cười, véo má anh: “Hối hận cũng muộn rồi, chúng ta đã kết hôn, cả đời này anh phải chịu đựng em thôi.”
“Ừm,” Chu Kỳ Nghiễn mỉm cười, “Cứ việc đến đây.”
Cuộc đời dài rộng, nhưng lần đầu tiên anh mong thời gian trôi chậm lại.
Để ngày qua ngày, năm qua năm, nguyện tháng năm dài lâu, cứ như ngày hôm nay.
(Hết truyện)