*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chú Đức còn tưởng rằng Dương Thanh là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, chưa từng nghĩ tới chuyện anh là cao thủ Thần Cảnh.
Mãi cho tới giây phút này, lão ta cảm nhận được một hơi thở mạnh mẽ không thể hình dung nổi đang toát ra từ Dương Thanh, kể cả Quan Vương cũng không có được hơi thở mạnh mẽ cỡ đó.
Trước mặt Dương Thanh, lão ta chợt nảy sinh ý tưởng quỳ xuống quy phục.
Đúng vậy, chỉ có cao thủ Thần Cảnh mới có thể phát ra hơi thở mạnh mẽ cỡ đó.
Tới lúc này, chú Đức mới ý thức được, trước đây mình chủ động tấn công Dương Thanh là hành vi buồn cười cỡ nào.
Có thể nói hành vi của lão ta khi đó chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Trước mặt một cao thủ mang thực lực khủng bố vượt qua cả Vương Cảnh thì một cao thủ Vương Cảnh nho nhỏ như lão ta có thể làm gì để ngăn cản người này?
“Xin lỗi, tôi xin từ chối!”
Lát sau, chú Đức bỗng lắc đầu, nội tâm đã bình tĩnh trở lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Dương Thanh, nói: “Tôi là người của Vương tộc họ Quan thì chết cũng phải làm ma của Vương tộc họ Quan này, tính mạng của tôi là do Quan Vương ban cho, đời này tuyệt đối không thể quy phục người thứ hai”.
Nghe lão ta nói thế, sắc mặt Dương Thanh lộ vẻ cảm khái nhưng lòng lại vẫn không cam.
“Nếu đã vậy thì thôi!”
Dứt lời, Dương Thanh thong thả bước về phía Quan Hồng Vĩ.
Hai bố con Quan Hồng Vĩ và Quan Hân đã sợ choáng váng cả người tự bao giờ.
Thông qua cuộc đối thoại của Dương Thanh và chú Đức, bọn họ đã biết, Dương Thanh là một cao thủ Thần Cảnh.
Đối với bọn họ, cao thủ Vương Cảnh đã là những nhân vật có thực lực khủng khϊế͙p͙ nhất rồi, Thần Cảnh trong suy nghĩ của bọn họ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Mà lúc này, một cao thủ trong truyền thuyết đang muốn giết bọn họ, bọn họ lấy gì để ngăn cản đây?
“Cậu không thể giết ông ta!”
Chú Đức lại một lần nữa bước tới, che chở trước mặt Quan Hồng Vĩ.
Dương Thanh nhíu mày, nói: “Nể tình ông chỉ biết nghe lệnh người khác mà làm việc nên tôi không làm khó dễ ông, nhưng ông đừng nên được đằng chân lân đằng đầu!”
Chú Đức trầm giọng: “Xin được chịu chết!”
Chỉ bốn chữ đáp lại đã khiến Dương Thanh không khỏi kính nể ông già này.
Đối với bất kì một vị cao thủ Vương Cảnh nào, nếu được cao thủ Thần Cảnh chỉ bảo cho đôi câu thì đều có thể thu được lợi ích không nhỏ.
Vừa rồi, Dương Thanh chủ động đề nghị chú Đức quy phục mình chính là vì anh khâm phục tấm lòng trung của người này.
Thật không ngờ, lão ta lại có thể nhanh chóng cự tuyệt cám dỗ lớn như vậy.
Biết rõ ngăn cản Dương Thanh chỉ có một con đường chết, nhưng ông ta vẫn tình nguyện xin chịu chết.
“Chú Đức…”
Quan Hồng Vĩ cũng sợ ngây ra, nhìn bóng dáng già nua chắn trước mặt mình kia, trong lòng cảm động không thôi.
Giây phút này, cuối cùng ông ta cũng biết mình sai rồi.
Sự hối hận dâng trào dữ dội trong lòng ông ta.
Ông ta không nên dung túng Quan Hân, bằng không Quan Hân cũng không đến nỗi trở thành người như ngày nay.
Dương Thanh nói rất đúng, con hư tại bố.
Đây chính là sai lầm của ông ta.
Xúc phạm đến một vị cao thủ Thần Cảnh, quả thực chẳng khác nào rước về cho Vương tộc họ Quan một kẻ thù cực mạnh.
Cao thủ Thần Cảnh, một người có thể địch cả một tộc!
“Chú Đức, chú đã làm cho cháu quá nhiều, chú đi đi thôi!”
Quan Hồng Vĩ bỗng lên tiếng.
Chú Đức kiên định lắc đầu: “Tôi đã nhận lời với Quan Vương, trừ khi tôi chết, nếu không, không ai có thể giết cậu”.
Quan Hồng Vĩ cười cười tự giễu, biết không thể khuyên bảo chú Đức, ông ta bèn nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn vào mắt ông ta, chợt cảm thấy thật kì quái, bởi trong mắt Quan Hồng Vĩ lúc này không có lấy một tia thù hận, chỉ còn lại đầy những khẩn cầu.
“Cậu Thanh, tôi vô cùng xin lỗi vì bố con tôi đã gây thương tổn cho cậu và bạn cậu!”
Quan Hồng Vĩ nói, lại đột ngột cúi đầu: “Xin lỗi!”
Dương Thanh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.
Quan Hồng Vĩ và Quan Hân câu kết với nhau hại người, để trả thù anh mà không tiếc nhằm vào một cô gái yếu ớt vô tội như Mễ Tuyết.
Hành vi này đã khiến bọn họ chỉ có một kết cục, đó là cái chết!
Đến bây giờ, Dương Thanh vẫn chưa biết rốt cuộc có cứu được Mễ Tuyết hay không.
Nhưng bất kể kết quả thế nào, khi Mễ Tuyết phải chịu thương tổn lớn như vậy, Dương Thanh cũng đã định ra cho hai bố con Quan Hồng Vĩ và Quan Hân một bản án cuối cùng: Tử hình.
“Tôi biết, dù bây giờ tôi nói gì hoặc làm gì chăng nữa đều không thể bù đắp lại được những thương tổn đã gây ra cho bạn cậu”.
“Bây giờ tôi cũng không có mong muốn gì, chỉ cầu mong cậu Thanh có thể cho Vương tộc họ Quan chúng tôi một cơ hội”.
“Sai là sai, đúng là đúng, tôi và con gái tôi đã phạm phải sai lầm, nhưng tôi mong cậu Thanh đây có thể nể mặt Quan Duyệt mà tha cho Vương tộc họ Quan chúng tôi”.
Quan Hồng Vĩ khẩn khoản cầu xin, mặc dù Vương tộc họ Quan còn có Quan Vương trấn thủ, nhưng một cao thủ Thần Cảnh hoàn toàn có dư năng lực phá vỡ toàn bộ Vương tộc họ Quan này.
Đây là chuyện cuối cùng ông ta có thể làm vì Vương tộc họ Quan.
Quan Duyệt là đệ tử của Dương Thanh, trước còn từng chắn đạn cho Dương Thanh. Quan Hồng Vĩ đã từng điều tra về Dương Thanh, biết anh là người trọng tình trọng nghĩa.
Nể tình Quan Duyệt, có lẽ anh sẽ buông tha Vương tộc họ Quan.
“Được, tôi đồng ý! Chỉ cần người của Vương tộc họ Quan không cố tình gây hấn với tôi, tôi sẽ không ra tay với Vương tộc họ Quan các ông”.
Dương Thanh gật đầu đồng ý.
Anh chưa bao giờ muốn trở thành kẻ địch với bất kì gia tộc nào, cho tới ngày nay, mọi chuyện đều là bị người ta ép buộc bất đắc dĩ phải làm.
“Cảm ơn cậu Thanh!”
Quan Hồng Vĩ cảm kϊƈɦ nói.
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên đinh tai.
Quan Hân cảm nhận được ý muốn giết người trong mắt Dương Thanh, cô ta nhìn về phía Dương Thanh bằng đôi mắt đẫm lệ, tức tối rít gào: “Tất cả là tại anh, nếu không phải tại anh, bố tôi sẽ không phải chết!”
– —————————