*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quan Hân đã sợ đến há hốc miệng, cao thủ Vương Cảnh siêu quần trong mắt cô ta lại không đỡ nổi một chiêu.
Ngay cả cao thủ Vương Cảnh cũng không đỡ nổi một chiêu của Dương Thanh thì Dương Thanh này là cao thủ đạt cảnh giới nào?
Quan Hồng Vĩ cũng kinh ngạc ngây người, đứng chôn chân tại chỗ, thân mình run lẩy bẩy, không dám cử động mạnh.
“Bộp!”
Dương Thanh tóm cổ Quan Hân, nhẹ nhàng siết lại, thân thể Quan Hân bị nhấc bổng lên.
Một sức mạnh khủng bố đột ngột tản ra từ người Dương Thanh, khiến Quan Hân hoàn toàn nghẹt thở.
Nhưng cơn đau trêи thân thể vẫn thua xa nỗi sợ hãi trong nội tâm cô ta lúc này.
“Nếu không phải vì người anh em của tôi muốn tự tay giải quyết cô thì bây giờ cô đã là một cái xác rồi!”
Mắt Dương Thanh đã đỏ bừng, nhìn chằm chằm Quan Hân, giọng trầm trầm âm u như một ác quỷ đến từ địa ngục.
Quan Hân lại như thấy đuợc một tia hi vọng sống sót, nhưng cô ta còn chưa kịp vui mừng thì Dương Thanh đã nói tiếp: “Nếu cô đã thích làm người khác cảm nhận nỗi thống khổ vì li biệt sinh tử với người thân thì hôm nay để tôi giúp cô được trải nghiệm cảm giác đó một lần”.
“Huỵch!”
Dứt lời, Dương Thanh vung tay ném ra, thân thể Quan Hân nặng nề va mạnh vào vách tường, hộc một ngụm máu tươi.
Quan Hân bị ném vào tường, đầu choáng váng, cảm thấy xương cốt toàn thân đã rã rời.
“Cậu, cậu định làm gì?”
Cô ta còn chưa lấy lại tinh thần, chợt nghe thấy giọng bố mình run rẩy vang lên.
Trong khoảnh khắc, cô ta bỗng hiểu ra, câu nói vừa rồi của Dương Thanh là có ý gì.
“Đừng, đừng làm thế, tôi cầu xin anh đừng làm thế!”
Nhận ra ý định của Dương Thanh, Quan Hân cuống cuồng cầu xin.
Cơn đau thể xác cùng với nỗi sợ hãi trong lòng khiến cho cô ta có cảm giác sống không bằng chết.
Quan hệ giữa cô ta và Quan Hồng Vĩ vô cùng gắn bó, có thể nói, cô ta có được địa vị ở trong Vương tộc họ Quan như ngày hôm nay đều nhờ có Quan Hồng Vĩ giúp đỡ.
Bằng không, cô ta chẳng là gì cả, có lẽ đã sớm bị Vương tộc gả ra ngoài để tạo dựng quan hệ với gia tộc khác.
“Cậu, cậu đừng có lại đây, tôi, tôi chính là Vương tử của Vương tộc họ Quan đấy, bố tôi là Quan Vương, cậu không thể đụng đến tôi, bằng không, bố tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”.
Quan Hồng Vĩ vừa lùi lại vừa run rẩy đe dọa, con ngươi ông ta ngập tràn nỗi sợ hãi.
Là một Vương tử của Vương tộc họ Quan, đã bao giờ ông ta gặp phải chuyện như thế này?
Từ trước đến nay ông ta luôn là người nắm sự sống chết của kẻ khác trong tay, nhìn người khác bị nỗi sợ bao phủ chẳng khác nào một con sâu cái kiến.
Quan Hồng Vĩ chưa bao giờ rơi vào tình thế này, ông ta cảm thấy như mình chỉ đang gặp ác mộng mà thôi.
“Con hư tại bố”.
Dương Thanh bình thản nhìn về phía Quan Hồng Vĩ, nói: “Cô ta có ngày hôm nay đều nhờ ông ban tặng cả”.
“Tôi vốn không định trở mặt với Vương tộc họ Quan, nhưng các người lại không chịu buông tha tôi”.
“Nếu như các người thuê sát thủ tới ám sát tôi, chưa chắc tôi đã muốn giết các người như lúc này”.
“Kiếp sau hãy chọn một gia đình bình thường mà đầu thai, làm một người tốt đi!”
Khi nói những lời này, sắc mặt Dương Thanh cực kì bình thản, giống như thể giữa anh và Quan Hồng Vĩ chẳng có thù hận gì, chỉ là bạn bè nói chuyện với nhau mà thôi.
Nhưng chính sự bình thản đó lại làm Quan Hồng Vĩ dựng cả tóc gáy, nỗi sợ hãi bao phủ khiến ông ta tuyệt vọng.
“Dương Thanh, tôi, tôi sai rồi, tôi thực sự biết lỗi rồi, cầu xin cậu đừng giết tôi, tôi bảo đảm với cậu, chỉ cần cậu chịu buông tha tôi, từ nay về sau, Vương tộc họ Quan không bao giờ đến gây hấn với cậu nữa”.
Quan Hồng Vĩ nói đến đó, hai đầu gối đã quỳ phịch xuống đất: “Tôi xin cậu cho tôi một con đường sống đi”.
Quan Hân cũng quỳ xuống theo: “Đúng đúng đúng, chúng tôi cam đoan với anh, từ nay về sau người của Vương tộc họ Quan tuyệt đối sẽ không bao giờ gây phiền phức cho anh nữa”.
Dương Thanh khinh thường cười một tiếng: “Các người cho rằng, một Vương tộc họ Quan có thể làm gì tôi chắc?”
Nghe vậy, nụ cười trêи mặt Quan Hồng Vĩ và Quan Hân lập tức cứng đờ.
Khắp Chiêu Châu này, có bao nhiêu cao thủ già cả trăm tuổi, nhưng có được mấy người có thể lên tới Vương Cảnh đỉnh phong?
Có thể nói, đây là cấp bậc mà vô số cao thủ hàng đầu tha thiết ước mơ đạt được, rất nhiều người phấn đấu trọn đời cũng không thể đạt tới cấp bậc này.
Dương Thanh vẫn còn trẻ như vậy, có thể đoán được tiềm lực của anh khủng khϊế͙p͙ cỡ nào.
Có lẽ, người này trong tương lai còn có thể đặt chân tới Thần Cảnh, một cảnh giới mà toàn bộ các cao thủ đều ước ao.
Trở mặt với một người trẻ tuổi giàu tiềm năng như vậy, quả thật chính là hành vi đâm đầu vào chỗ chết.
“Ý ông muốn nói, vì ông ta là con trai Quan Vương nên tôi không thể giết ông ta?”
Sắc mặt chú Đức cứng đờ cả ra, ông ta biết, Dương Thanh đã quyết tâm muốn lấy mạng Quan Hồng Vĩ và Quan Hân rồi.
“Nói vậy tức là cậu Thanh đây nhất định không thể buông tha bọn họ?”
Chú Đức đột nhiên hỏi, giọng bỗng điềm tĩnh hẳn đi.
“Đúng vậy thì thế nào?”
Dương Thanh hỏi ngược lại.
“Nếu đã vậy, tôi đây chỉ có thể liều mạng đánh với cậu một trận!”
Chú Đức hít sâu một hơi, khí thế toàn thân như đã biến hóa hẳn đi.
Lão ta che trước mặt Quan Hồng Vĩ và Quan Hân, nhìn về phía Dương Thanh, sắc mặt cực kì căng thẳng.
“Tính tình người của Vương tộc họ Quan thế nào, ông hẳn đã hiểu rất rõ, liều mạng vì hai kẻ bại hoại như thế, có đáng không?”
Dương Thanh đột nhiên hỏi.
Dẫu sao Chú Đức cũng là cao thủ Vương Cảnh, nếu cứ vậy giết mất thì đúng là hơi đáng tiếc.
“Có gì mà đáng hay không đáng, nếu tôi đã là người của Vương tộc họ Quan thì bảo vệ người của Vương tộc này chính là trách nhiệm của tôi”.
Chú Đức bình thản đáp.
“Quy thuận tôi, tôi thưởng cho ông một cơ hội!”
Dương Thanh vừa dứt lời, một hơi thở hùng hồn tản ra từ trêи người anh, trong nháy mắt đã bao phủ cả chú Đức vào trong đó.
Thời khắc này, ánh mắt chú Đức trở nên khϊế͙p͙ sợ cực độ, lão ta không dám tin, thốt lên: “Cậu, cậu là cao thủ Thần Cảnh?”
– —————————