*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quan Hồng Nghị vẫn luôn ngồi trêи ghế chủ tiệc lập tức đứng bật dậy, ánh mắt ngập tràn kinh hãi.
Bởi vì ông ta đã nhìn thấy rất rõ, người vừa đánh bay Vũ Ninh chính là Dương Thanh.
Không chỉ mình Quan Hồng Nghị, những người còn lại trong sảnh tiệc đều khϊế͙p͙ sợ trợn tròn mắt.
“Cậu, cậu là ai?”
Người đứng đầu Chấp Pháp đường của Vương tộc họ Quan, Quan Trấn Hải nghiêm giọng hỏi Dương Thanh.
Bản thân ông ta vốn là cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, đứng đầu Chấp Pháp đường, cả thực lực và địa vị đều cực cao.
Vậy mà giờ đây, ông ta lại nhìn thấy một người chưa đầy ba mươi tuổi xuất hiện bá đạo như vậy.
Khiến ông ta sợ hãi nhất là Vũ Ninh lại không chịu nổi một đòn của Dương Thanh.
Vũ Ninh là người đứng đầu nhánh hai Hoàng tộc họ Vũ, sao thực lực võ thuật có thể kém được?
Tuy ông ta chưa thể hiện sức lực thực sự của mình nhưng mọi người đều thấy được, ít nhất ông ta cũng phải ở Vương Cảnh trung kỳ.
Một người có thực lực mạnh mẽ như ông ta lại bị thằng nhóc chưa đầy ba mươi tuổi một đòn đánh bay. Có thể tưởng tượng được sức mạnh của Dương Thanh khủng bố cỡ nào.
Dương Thanh không thèm để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, quay lại nhìn Quan Duyệt đang bật khóc nức nở, cảm xúc rất phức tạp.
Tính ra anh và Quan Duyệt chưa gặp nhau được mấy lần, thế nhưng từ khi cô ta xả thân chắn đạn cho mình, anh đã rất coi trọng cô ta.
Dương nhiên không phải tình cảm nam nữ, mà giống như tình thân giữa hai anh em.
“Sư phụ!”
Quan Duyệt nghẹn ngào nói.
Từ lúc bị Quan Hồng Nghị bắt bề Vương tộc, mỗi ngày cô ta đều cảm thấy rất đau khổ, chỉ muốn thoát khỏi lồng giam gia tộc máu lạnh này.
Nhưng vết thương bị đạn bắn quá nghiêm trọng, cô ta muốn lén lút rời khỏi phòng mình còn khó chứ đừng nói là chạy ra khỏi Vương tộc họ Quan.
Trong lòng cô ta cũng vô cùng mâu thuẫn, vừa sợ Dương Thanh không tới cứu mình, lại vừa lo lắng anh tới sẽ bị cao thủ của Vương tộc họ Quan vây giết.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Quan Duyệt, Dương Thanh dịu dàng mỉm cười: “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Có anh ở đây, không ai có thể ép em làm chuyện em không muốn”.
Quan Duyệt lập tức thấy lòng mình ấm áp, dường như đã quên sạch uất ức trong suốt những ngày qua.
“Dương Thanh, không ngờ cậu vẫn dám tới Vương phủ họ Quan!”
Quan Hồng Nghị cũng lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói.
Hiện giờ trong số những người của Vương tộc họ Quan đã tiếp xúc với Dương Thanh, Nhị vương tử Quan Hồng Vĩ và chú Đức đều đã tự sát, trước khi chết chỉ xin Dương Thanh tha cho nhà họ Quan một đường sống.
Tối qua Quan Hân cũng đã bị Mã Siêu lấy mạng.
Hiện giờ chỉ còn lại Quan Hồng Nghị vẫn còn sống sót.
Dương Thanh không thèm để ý đến ông ta, chỉ nói với Quan Duyệt: “Em cứ chờ ở đây, để anh giải quyết chuyện còn lại!”
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Lúc này Vũ Ninh cũng đi tới, sắc mặt hơi tái nhợt.
Vừa nãy ông ta muốn giết Quan Duyệt, Dương Thanh đánh trả một đòn mạnh mẽ khiến ruột gan ông ta đều bị tổn thương không nhẹ.
Dù sao Vũ Ninh cũng là người đứng đầu nhánh hai Hoàng tộc họ Vũ, có thể leo lên vị trí này đương nhiên không phải đồ ngu.
Một đòn của Dương Thanh ông ta cũng không đỡ nổi, đương nhiên sẽ không liều mạng với anh.
Thấy Vũ Ninh đi tới, Quan Duyệt mới phản ứng lại, hốt hoảng giữ lấy cánh tay Dương Thanh: “Sư phụ cứ mặc kệ em, mau rời khỏi đây đi”.
“Anh yên tâm, em không sao. Chỉ là gả cho Hoàng tộc họ Vũ thôi mà? Dù sao sau này cũng phải gả đi, gả cho ai mà chẳng được”.
Dứt lời, Quan Duyệt lại nói với Quan Hồng Nghị: “Bác cả, cháu là người của Vương tộc họ Quan, tự biết sứ mệnh của mình là gì, cũng biết bác đang muốn gì. Chỉ cần bác đồng ý thả sư phụ cháu, sau khi cháu gả vào Hoàng tộc họ Vũ, bác muốn gì cháu đều chấp nhận”.
Khóe miệng Quan Hồng Nghị khẽ co giật. Bây giờ không phải là lúc bàn chuyện cô ta cho ông được cái gì, mà là Hoàng tộc họ Vũ có còn chịu nhận cô ta nữa không?
Chủ nhân của nhánh hai Hoàng tộc họ Vũ bị người ta đánh bay ngay trong Vương tộc họ Quan, dù người đánh Vũ Ninh là ai thì nhà họ Quan đều phải chịu trách nhiệm.
“Cô câm miệng ngay cho tôi!”
Quan Hồng Nghị gào lên, lập tức nhìn sang Dương Thanh: “Tối qua anh em của cậu tự ý xông vào Vương phủ họ Quan, giết người của nhà họ Quan. Vậy mà hôm nay cậu còn dám tới đây, chê mình sống lâu quá hả?”
“Anh em của cậu rất may được người khác cứu đi. Nhưng e là cậu không được may mắn như vậy đâu”.
Ngay sau đó, mấy chục vệ sĩ của Vương phủ họ Quan chạy vọt vào bao vây Dương Thanh ở giữa.
Quan Trấn Hải là người đứng đầu Chấp Pháp đường, dù có mâu thuẫn với Quan Hồng Nghị nhưng gặp phải chuyện này, bọn họ vẫn cần đoàn kết chống lại người ngoài.
“Người của Chấp Pháp đường xông lên hết cho tôi!”
Quan Trấn Hải lớn tiếng ra lệnh, mười mấy cao thủ mặc đồng phục của Chấp Pháp đường nhanh chóng xuất hiện trong sảnh tiệc.
Thoáng chốc, trong sảnh tiệc đông nghịt người, tất cả đều là cao thủ của Vương tộc họ Quan.
Quan Duyệt sợ hãi kêu lên: “Ai dám động vào sư phụ tôi phải bước qua xác tôi trước!”
“Cô đã muốn chết như vậy thì đừng trách tôi không nương tay!”
Trong mắt Quan Hồng Nghị nổi lên sát khí mãnh liệt.
Ông ta thấy sự tồn tại của thiên tài võ thuật như Dương Thanh là sự uy hϊế͙p͙ lớn nhất của Vương tộc họ Quan.
Chưa tới ba mươi tuổi đã mạnh như vậy, nếu cho anh thêm mười năm sẽ còn mạnh đến mức nào?
Nếu đã không thể khống chế thiên tài như vậy để sử dụng thì chỉ có thể tiêu diệt.
“Các người không được ức hϊế͙p͙ vợ tôi!”
Một bóng người mập mạp bỗng nhiên lao tới, dang tay che chắn Quan Duyệt ở sau lưng.
Người đó chính là đứa con trai bị thiểu năng của Vũ Ninh, Vũ Tử Khai.
Quan Duyệt kinh ngạc nhìn Vũ Tử Khai, không ngờ mới gặp nhau một lần mà anh ta đã bảo vệ mình như vậy.
Dương Thanh cũng giật mình nhìn chằm chằm Vũ Tử Khai.
Anh nhìn ra được anh ta là một người trưởng thành bị thiểu năng trí tuệ, e là trí thông minh chỉ dừng lại ở bảy tám tuổi.
Tuy nhiên, nội tâm của anh ta lại rất thuần khiết.
Khác biệt hoàn toàn với người của các gia tộc lớn chỉ biết tranh giành quyền lực.
Đáng tiếc là anh ta bị thiểu năng.
Vũ Ninh cau mày quát: “Tử Khai, con mau về đây!”
Ông ta biết mình không phải đối thủ của Dương Thanh, lại kiêng kị thân phận của anh. Nếu Vương tộc họ Quan đã muốn đối phó anh, đương nhiên ông ta sẽ không nhúng tay.
“Vũ Tử Khai, tôi không phải vợ anh, anh mau ra chỗ bố anh đi”.
Quan Duyệt không đành lòng để Vũ Tử Khai bảo vệ mình, không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ.
“Anh biết em sợ liên lụy tới anh nên mới nói như vậy. Em yên tâm, anh là người của Hoàng tộc họ Vũ. Có anh ở đây, ai cũng đừng hòng bắt nạt em”.
Vũ Tử Khai đáp, giơ nắm đấm lên, dáng vẻ mập mạp đáng yêu lạ thường.
“Ông Ninh thấy nên giải quyết chuyện này thế nào?”
Quan Hồng Nghị hỏi Vũ Ninh.
Vũ Ninh lo lắng thân phận của Dương Thanh, Quan Hồng Nghị có khác gì đâu?
Ông ta rất muốn Dương Thanh chết. Nếu có thể kéo Hoàng tộc họ Vũ vào, dù sau lưng Dương Thanh thực sự có thế lực lớn làm chỗ dựa cũng có thể giảm bớt áp lực cho Vương tộc họ Quan.
– —————————