Chỉ Muốn Gần Bên Em

Chương 6



Thứ hai tuần sau, trong trường có buổi tọa đàm về nhân văn và nhân học, Đường Tây Trừng xin Đào Nhiễm nghỉ nửa ngày, sau đó quay lại giảng đường trường ngồi ba tiếng.

Cùng lúc đó, cô nhận được hai tin nhắn.

Đó là bố của cô, Đường Tuấn.

Ông ta đến đây để họp và nhờ trợ lý đón cô cùng đi ăn trưa, người kia nói nếu thầy Lương rảnh thì cũng sẽ mời thầy đi cùng.

Sau bài giảng, mọi người đổ ra ngoài.

Tây Trừng đi đến cổng chính của trường đại học Z, đã có một chiếc ô tô đợi sẵn. Cô biết người đàn ông trung niên đến đây đã đi theo Đường Tuấn rất lâu rồi, ông ấy họ Liêu.

Thư ký Liêu nhìn thấy cô thì gọi: “Cô Đường.”

Xe chạy tới một nhà hàng tư nhân mang hương vị Hoài Dương. Thư ký Liêu dẫn cô vào, Đường Tuấn đã ngồi trong phòng cạnh cửa sổ, mấy món khai vị được bưng lên trước. Ông ta mặc một bộ đồ màu đen, có áo khoác treo phía sau.

Nhìn thấy Tây Trừng bước vào cửa, ông ta ngẩng đầu lên. Người ở độ tuổi năm mươi không thể thoát khỏi dấu vết của thời gian, trên đỉnh đầu đã hơi bạc nhưng vẫn có khuôn mặt rất tuấn tú, nét mặt không thể nhầm lẫn, toát lên vẻ sang trọng. Ông ta không thua kém những sao nam lớn tuổi biết chăm sóc bản thân rất tốt, có thể tưởng tượng thời trẻ trông rạng rỡ như thế nào.

Tây Trừng đi tới trước bàn ngồi xuống, Đường Tuấn nhìn cô hỏi: “Thầy Lương không rảnh à?”

“Thầy ấy ra nước ngoài từ tháng 2 rồi.” Tây Trừng dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với ông.

Nhưng trên thực tế, Đường Tuấn cũng không hiểu nổi nữa. Mấy năm nay hai người giao tiếp rất ít, lúc đầu ông ta vốn cũng hiểu được nhưng dần rồi lại quên hết, nên mới nói: “Dùng điện thoại di động đi.”

Khi ông ta nói lời này với vẻ mặt phức tạp, vô thức cau mày, trong mắt có chút hối hận và áy náy khi nhìn cô.

Tây Trừng thích nhất là nhìn biểu cảm này của ông ta.

Theo lời ông ta nói, cô dùng điện thoại gửi cho ông ta câu nói vừa rồi.

Đường Tuấn nhìn qua, không hỏi lại nữa.

Một người phục vụ bước vào phục vụ các món ăn, bao gồm cá thu hấp, tôm nõn Long Tĩnh và đậu hũ Bình Kiều.

“Ăn đi.” Ông ta chắc cũng không biết mình muốn nói chuyện gì nên dùng đũa trước.

Hai bố con im lặng ăn uống.

Sau đó, Đường Tuấn lên tiếng trước, ông ta do dự một lát rồi mới nói: “Thời gian trước, bà ngoại của con xảy ra tai nạn nhỏ.”

Tây Trừng ngẩng đầu lên.

Đường Tuấn nhìn thấy vẻ mặt của cô, nói: “Đừng lo lắng, chỉ là ngã nhẹ thôi. Càng lớn tuổi thì khả năng hồi phục càng chậm, nên bây giờ không thể đi lại nhiều được.”

Tây Trừng nhấc điện thoại lên, gõ phím hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào? Cuối tuần con mới hỏi dì Chu mà, sao không nói cho con biết?”

“Đã một tháng rồi, chắc là bà không muốn nói cho con biết.”

Sắc mặt Tây Trừng trở nên rất xấu, gõ thêm vài chữ: “Bố đã tới đó chưa?”

Đường Tuấn nói: “Bố bận nhiều việc nên đã nhờ Tiểu Liêu đến đó.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 164

Cô không hỏi nữa.

Đồ ăn mới vẫn được mang đến, nhưng Đường Tây Trừng không muốn ăn. Bữa trưa cô cũng không ăn nhiều, Đường Tuấn bảo thư ký Liêu đưa cô về trường học.

Tây Trừng xuống xe ở trước ga tàu điện ngầm và bắt tàu điện ngầm đến công ty.

Bây giờ là buổi trưa, tầng một của tòa nhà rất náo nhiệt, vẫn còn rất nhiều người đang ăn uống ở các quán khác nhau, trước quán trà sữa còn có một hàng dài người xếp hàng.

Tây Trừng xuyên qua đám đông đi đến thang máy, cô đang suy nghĩ điều gì đó, không để ý đến những chuyện khác, khi đến gần, cô nhận ra có người đang giữ thang máy cho mình.

Buổi sáng Lương Duật Chi không tới, trì hoãn đến giờ này, không ngờ lại gặp được cô.

Nhìn thấy nhau, Tây Trừng khẽ gật đầu cảm ơn, sau đó đứng sang một bên, thang máy đi lên tầng năm, hai người còn lại đi ra ngoài.

Cửa đóng lại, thang máy tiếp tục đi lên, một hai giây sau, Tây Trừng nghe được một giọng nói hơi trầm hơn: “Tay em sao vậy?”

Tây Trừng chợt tỉnh táo lại, liếc nhìn anh một cái, sau đó lại nhìn xuống tay phải của mình.

Trên đường ra khỏi trạm tàu điện ngầm, một chiếc xe điện chạy ngang qua, suýt tông cô ngã. Cô theo bản năng dùng tay chặn lại, đầu xe kim loại phía trước đi ngang qua trực tiếp cọ vào tay, chỉ là một mảnh da bị xước, cảm giác hơi đau, nhưng bây giờ đỏ ngầu và dịch mô chảy ra, nhìn hơi đáng sợ.

Tây Trừng lấy trong túi ra một chiếc khăn giấy, ấn lên vết thương, viết vào điện thoại di động nói với anh: “Em đã bị xe điện đụng phải.”

Lúc này thang máy dừng lại.

“Tinh” một tiếng, cửa mở ra, mấy đồng nghiệp đang đợi bên ngoài nhìn thấy bên trong, nghiêng người sang một bên nhường lối đi, chủ động chào nhau, liên tiếp nói “Sếp Lương”.

Trong tiếng ồn ào này, Tây Trừng theo anh ra khỏi thang máy, trợ lý Tiểu Triệu nhìn thấy Lương Duật Chi ở hành lang thì chạy tới nói chuyện với anh.

Tây Trừng đi tới khu văn phòng.

Tiểu Triệu theo Lương Duật Chi đến văn phòng của anh và lấy tài liệu anh ta cần. Vào lúc này, người phụ trách nhóm dữ liệu mang theo máy tính đến, có việc cần trao đổi với Lương Duật Chi. Tiểu Triệu đang định rời đi thì đột nhiên bị gọi lại.

“Trong phòng vật tư có hộp sơ cấp cứu không?” Lương Duật Chi hỏi anh ta.

Tiểu Triệu gật đầu đáp: “Lúc nào cũng có.”

Lương Duật Chi nói: “Mang tới đây.”

Tiểu Triệu khó hiểu nhìn anh từ trên xuống dưới, tự nhiên sao lại hỏi hộp thuốc?

Anh ta cũng không hỏi nhiều, chỉ trả lời rồi đi, nhanh chóng lấy đưa cho anh, thấy hai người còn nói chuyện, anh ta đặt nó lên ghế sofa bên cạnh.

Mười lăm phút sau khi sự việc được giải quyết xong, Lương Duật Chi gọi điện cho Đào Nhiễm: “Gọi Đường Tây Trừng tới đây.”

Vừa cúp máy, lại có một cuộc gọi tới, là Chu Tự đang nói chuyện với anh về dự án ngân hàng. Dịch vụ tài chính là một lĩnh vực mới của Tinh Lăng, trong giai đoạn đầu, Chu Tự đã giúp dẫn đường và bọn họ vẫn giữ liên lạc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 248: Hai thế giới

Chỉ trong vài phút, cô đã đến.

Lương Duật Chi còn đang nói chuyện điện thoại, nhìn thấy cô gõ cửa đi vào thì chỉ vào ghế sofa.

Tây Trừng nhìn hộp thuốc thì hiểu ra.

Các loại thuốc và dụng cụ thông dụng đều có sẵn. Cô tìm nước sát trùng để rửa vết thương ở mu bàn tay, dùng gạc vô trùng quấn lại, chưa đầy ba phút thì quá trình băng bó đã hoàn tất.

Lương Duật Chi vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong.

Tây Trừng giơ tay lên cho anh thấy. Thật ra băng gạc quấn không được tốt lắm, ngón tay của cô dài và gầy, còn lớp băng gạc lại quá rộng và rườm rà.

Lúc này, có tiếng gõ cửa, Tiểu Triệu đưa tài liệu xong thì quay lại. Tây Trừng không ở lại lâu mà đi ngang qua anh ta ở cửa, Tiểu Triệu ngạc nhiên nhìn lần thoáng qua lần nữa.

Ngày hôm đó sau khi tan làm, Đường Tây Trừng liên lạc với dì Chu đang chăm sóc bà ngoại của mình để hỏi thăm tình hình.

Cô không suy nghĩ quá lâu, quyết định quay lại Thượng Hải, sau đó đặt vé máy bay, điền đơn xin nghỉ phép vào hệ thống công ty, sau đó liên lạc với Đào Nhiễm. Trước khi đi ngủ, cô đóng gói vali, một bộ quần áo để thay, một vài cuốn sách và máy tính.

Nhan Duyệt có chút lo lắng, liên tục hỏi cô có thể về một mình được không.

Tây Trừng an ủi cô ấy.

Không có gì là không thể.

Cô ngồi chuyến bay vào sáng ngày hôm sau. Khoảng mười giờ hạ cánh rồi bắt xe đến viện dưỡng lão thì đã gần trưa.

Bà vừa ăn trưa xong, mới đi ngủ không lâu.

Tây Trừng nhìn gương mặt của bà đã gầy đi rất nhiều.

Dì Chu không báo trước là Tây Trừng sẽ về nên bà cụ vẫn chưa biết.

Tây Trừng bảo dì Chu về nghỉ ngơi trước, bà ấy cũng đã ngoài năm mươi, theo bà cụ từ bệnh viện đến đây chắc là không về nhà nhiều.

“Vậy tối nay dì sẽ làm chút đồ ăn rồi mang đến cho cháu.”

Tây Trừng bảo bà đừng đến, dù sao đồ ăn ở đây cũng ngon.

“Ngon thì có ngon, nhưng mà không phải lúc nào cũng làm được như ý mình, bà cụ ăn không được bao nhiêu, cháu cũng phải ăn thêm một ít đi.” Dì Chu làm việc ở nhà hơn mười năm, được bà ngoại tìm khi đến Thượng Hải và bà đã theo bà ngoại cho đến tận bây giờ, cũng xem như là nhìn cô lớn lên.

Bà còn hỏi Tây Tây cần gì không, tối bà sẽ mang tất cả vào.

Người già ngủ không được bao lâu. Khi Tây Trừng sắp xếp đồ đạc, lấy máy tính ra, làm xong một nửa bài tập lý thuyết văn học thì bà ngoại đã thức dậy.

Cô đang ở ngoài phòng thì nghe thấy tiếng động bèn đi vào trong phòng ngủ. Bà ngoại đã ngồi dậy, tựa vào giường, chỉ chiếm một không gian nhỏ, thân thể rõ ràng gầy đi, tình trạng cũng không khá hơn trước kỳ nghỉ hè là mấy.

Thấy có người đi vào, bà quay đầu lại nhìn, chắc là do ánh sáng mờ, khó nhìn nên bà đỡ đầu giường nghiêng người về phía trước.

Tây Trừng vội vàng đỡ bà đứng dậy, bà ngoại hình như còn chưa tỉnh hẳn nên gọi “Tiểu Anh”, nhìn kỹ rồi gọi: “Tây Tây.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 19

Một người mắc bệnh Alzheimer nhẹ đôi khi cũng lú lẫn, nhưng sau đó nhận ra Tây Trừng trở về thì rất vui mừng. Không tránh khỏi việc nói cô đi chặng đường dài như vậy trở về làm gì, đã đến kỳ nghỉ đâu, lại làm chậm trễ việc học.

Tây Trừng cứ để cho bà nói, chèn một chiếc gối lên lưng bà, thỉnh thoảng đáp lại lời bà bằng ngôn ngữ ký hiệu.

Sau khi ngồi trên giường nửa tiếng, cô thử giúp bà ra khỏi giường và đi lại.

Lần này bị ngã thực sự nghiêm trọng.

Tây Trừng đi theo phía sau, nhìn mái tóc bạc thưa thớt, cơ thể run rẩy của bà.

Sau đó, bác sĩ phục hồi chức năng đến kiểm tra và bảo bà tạm thời bớt đi bộ, cứ luyện tập từ từ, đồng thời khuyên nên ra ngoài ngồi thường xuyên hơn để thay đổi tâm trạng.

Tây Trừng dùng xe lăn đẩy bà ngoại ra ngoài thăm khu vườn phía sau.

Buổi tối, dì Chu mang đồ ăn tới, nấu một ít đồ ăn thanh đạm, có đậu hũ gạch cua đặc biệt làm cho Tây Trừng nên bữa tối cô ăn rất nhiều.

Đêm đó dì Chu về nhà, còn Tây Trừng ở lại ngủ với bà ngoại.

Trước khi đi ngủ, luôn là lúc người già nói về bản thân mình, không cần nhận được câu trả lời nào, chỉ để an ủi bản thân.

Đầu tiên bà gọi “Tây Tây”, sau đó nói: “Từ nay về sau đừng ngang bướng nữa, thân thiết với bố hơn. Trong lòng bà cũng băn khoăn suốt những năm qua. Ghét cũng có ghét, hận cũng có hận. A Anh xinh đẹp của bà đã kết hôn với người như vậy… Những điều xui xẻo đó không liên quan gì đến cháu, đừng nghĩ về điều đó. Trải qua sự cố lần này, bà đã sợ, nếu thực sự rời đi, một mình Tây Tây sẽ phải làm sao đây…”

Căn phòng yên tĩnh, bà nói chậm rãi, chủ đề ngắt quãng.

“Bạc Thanh là một người tốt, mấy năm này vẫn luôn nhớ ông ngoại của cháu. Nhưng mà làm sao có thể dễ dàng với nó được? Sau này nó sẽ kết hôn, nuôi con, có cuộc sống riêng, làm sao nó có thể chăm sóc cháu được?”

Bà lại vỗ nhẹ vào tay Tây Trừng: “Bà không có gì phải suy nghĩ, chỉ muốn có người chăm sóc Tây Tây. Càng ngày bệnh càng nặng, chỉ sợ không thể quay lại Thiệu Hưng…”

Khi về già, người ta luôn nói đi nói lại những điều tương tự.

Tây Trừng nghe từng câu, nhưng không thể đáp lại từng câu.

Mãi đến khi bà đã ngủ, cô vẫn tỉnh táo.

Chiếc điện thoại di động đặt trên bàn cạnh giường đột nhiên rung lên, ánh sáng trên màn hình phá tan bóng tối, cô với tay lấy nó, giảm độ sáng, bấm vào để kiểm tra WeChat.

Đó là Lương Duật Chi.

Anh hỏi: Em xin nghỉ phép để làm gì?

Ảnh đại diện của anh khá đặc biệt, giống như một bức ảnh bình thường, nền đá đen, trang trí bằng khối hấp thụ sóng màu xám, mang lại cảm giác bình yên tột cùng, nhìn lại vài lần sẽ thấy đầu óc bình tĩnh hơn.

Ngón tay cử động, Tây Trừng gõ vài chữ: Em về Thượng Hải.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.