Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn đều vô cùng kích động.
Hiện giờ ở Giang Bình, nhà họ Hàn đứng đầu, nhà họ Quan đứng thứ hai.
Vậy mà Dương Thanh lại nói nhà họ Tô là gia tộc số một.
Cũng có nghĩa là Dương Thanh định dẫn dắt nhà họ Hàn và nhà họ Quan vào Yến Đô.
Bây giờ nhà họ Trần đã đặt chân đến Yến Đô, trở thành thực lực chỉ thua kém tám gia tộc đứng đầu Yến Đô.
Với năng lực của Dương Thanh, chỉ e chẳng mấy chốc nhà họ Hàn và nhà họ Quan cũng sẽ ngang bằng với nhà họ Trần.
Nghĩ tới ba thế lực gần bằng tám gia tộc đứng đầu Yến Đô đều do một tay Dương Thanh tạo ra, Hàn Khiếu Thiên và Quan Chính Sơn cảm thấy rất không chân thực.
Cùng lúc đó, Tiết Nguyên Bá và Tiết Khải đã rời khỏi nhà hàng.
“Bố ơi, chẳng lẽ chúng ta cứ đi vậy sao?”
Tiết Khải không cam lòng nói.
Tiết Nguyên Bá cũng không cam tâm nhưng nghĩ tới sức mạnh khủng bố của Dương Thanh, ông ta không thể không đi.
“Không đi thì ở lại chịu chết à?”, Tiết Nguyên Bá tức giận nói.
Tiết Khải đỏ bừng mắt nói:”Nhưng mà vẫn chưa tìm thấy em Minh”.
Tiết Nguyên Bá đau khổ nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau ông ta mới chậm rãi mở mắt: “Có lẽ thằng Minh gặp nạn rồi!”
“Không thể nào!”
Tiết Khải kích động nói: “Em Minh là người nhà họ Tiết chúng ta, đừng nói là đất Giang Hải bé tí này, đến cả Yến Đô cũng không có ai dám giết nó!”
Từ nhỏ quan hệ của Tiết Khải và Tiết Minh rất thân thiết.
Tiết Khải rất cưng chiều đứa em trai này.
Thế nhưng bây giờ Tiết Minh đột nhiên mất tích không có dấu vết.
“Có lẽ thằng Minh bị Dương Thanh giết rồi.
Ngoại trừ cậu ta, con không nghĩ ra ai dám động đến người nhà họ Tiết chúng ta”, Tiết Khải cả giận nói.
“Câm miệng!”
Tiết Nguyên Bá giận dữ quát: “Con nghe đây, chưa có chứng cứ tuyệt đối không được suy đoán lung tung.
Nếu truyền tới tai Dương Thanh, chúng ta không còn sống trở về nữa đâu!”
“Cậu ta chỉ là một thằng nhóc giỏi đánh đấm thôi.
Kể cả đánh bại được Mông Đan nhưng trong gia tộc vẫn còn mấy cao thủ mạnh hơn Mông Đan”.
Tiết Khải xem thường nói: “Con nghĩ chúng ta nên tìm cao thủ mạnh hơn, dù không đối đầu với Dương Thanh thì ít nhất cũng phải đến Giang Hải tiếp tục tìm kiếm thằng Minh”.
Tiết Nguyên Bá không nói gì, vẻ mặt nghiêm trọng, rõ ràng cũng không muốn rời đi như vậy.
Dù sao con trai út của ông ta cũng mất tích ở Giang Hải.
Nếu không bao giờ được đặt chân tới Giang Hải thật, chẳng phải sẽ không bao giờ tìm được Tiết Minh sao?
“Em Minh là con trai bố đấy! Dù có chết cũng phải nhìn thấy xác chứ?”
Tiết Khải thấy Tiết Nguyên Bá do dự bèn khuyên nhủ.
“Muốn mời cao thủ mạnh hơn tới thì cũng phải báo cáo với ông nội con trước, được ông con đồng ý rồi nói tiếp!”, Tiết Nguyên Bá quyết định.
Tiết Khải vui mừng vội đáp: “Vâng, cứ báo cáo với ông nội đi ạ!”
Tiết Nguyên Bá không dám chậm trễ, gọi điện cho chủ của Vương tộc họ Tiết trên đường tới khách sạn.
“Bố ơi, thằng Minh mất tích hai ngày, rất có khả năng đã gặp nạn!”, Tiết Nguyên Bá trầm giọng nói.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, chủ của Vương tộc họ Tiết hỏi.
Bấy giờ Tiết Nguyên Bá mới kể lại toàn bộ mọi chuyện.
“Thật to gan, dám giết cháu nội của Tiết Vương ta đây sao?”
Lão ta giận dữ nói: “Bố sẽ cho Lạc Trần tới Giang Hải, dù có lật tung cả đát Giang Hải lên cũng phải tìm được thằng Minh”.
“Vâng thưa bố!”
Tiết Nguyên Bá mừng rỡ vội đáp.
Lạc Trần là cao thủ thứ ba nhà họ Tiết, còn Mông Đan bị Dương Thanh đánh gãy tay chỉ mới xếp thứ năm.
Tuy hạng ba và hạng năm không cách bao xa nhưng chênh lệch thực lực giữa hai người vô cùng lớn.
Lạc Trần có thể lấy mạng Mông Đan trong vòng một nốt nhạc chứ đừng nói là đánh gãy tay.
Tiết Nguyên Bá biết Dương Thanh rất mạnh nhưng ông ta không tin anh có thể đánh bại cả Lạc Trần.
“Con nói người kia có thể đánh bại Mông Đan dễ như trở bàn tay, chắc chắn không phải kẻ tầm thường, rất có khả năng là người đi theo một vị Tướng quân của biên giới nào đó”.
Tiết Vương không yên tâm, lên tiếng nhắc nhở: “Gặp phải loại người này, một là dứt khoát loại bỏ không để ai tra ra được dấu vết, hai là không được đối đầu”.
“Con hiểu ý bố rồi.
Bố yên tâm, con sẽ cố hết sức tránh đụng chạm đến cậu ta”, Tiết Nguyên Bá đáp.
“Được, bố sẽ lập tức phái Lạc Trần tới Giang Hải.
Có chuyện gì phải lập tức báo lại cho bố!”, Tiết Vương nói xong liền cúp máy.
“Bố ơi, Dương Thanh thực sự có thể là người của một vị Tướng quân nào đó sao?”
Tiết Khải nghi hoặc hỏi.
Tiết Nguyên Bá trầm giọng nói: “Bố cũng không biết rõ về bốn biên giới nhưng chắc chắc là thế lực tương đương với Hoàng tộc”.
“Dương Thanh có thể dễ dàng đánh bại Mông Đan, bố đoán cậu ta có lẽ cậu ta có thể xếp thứ tư trong nhà họ Tiết”.
“Nếu ở trong Hoàng tộc, có lẽ sẽ nằm trong top mười”.
“Dù Dương Thanh từng là lính của biên giới nào, thực lực đều nằm trong top mười của nơi đó.
Người như vậy chỉ có thể là cao thủ bên người Tướng quân.”.
“Kể cả là của Tướng quân biên giới phía Tây có thực lực yếu nhất, nếu chúng ta giết Dương Thanh, bị Tướng quân biên giới phía Tây biết được sẽ phải gánh chịu hậu quả cực kỳ nghiêm trọng”.
Nghe Tiết Nguyên Bá nói vậy, rốt cuộc Tiết Khải đã hiểu tại sao người kiêu căng như ông ta lại phải cúi đầu trước Dương Thanh.
Một khi tướng quân nổi giận, máu chảy thành sông!
Nghe nói thực lực của các vị Tướng quân đều sâu không lường được, một người có thể địch lại cả một quốc gia.
Nhà họ Tiết có thể tùy tiện đắc tội với người như vậy sao?
Dù sao Tiết Minh cũng là người sống sờ sờ ra đó, gặp bao nhiêu người, đương nhiên không thể giấu đi mọi hành tung của gã.
Tiết Nguyên Bá và Tiết Khải vừa trở về khách sạn, Tiết Khải nhận được một cuộc gọi: “Cậu Khải, chúng tôi tra được lần cuối cùng cậu Minh xuất hiện là ở Karaoke Thời Gian Tuyệt Vời.
Kỳ lạ là hệ thống camera giám sát ở đó bị tê liệt cùng ngày, không có manh mối gì liên quan tới cậu Minh!”
– —————————.