Người quản lý bật cười.
“Ồ, còn cho tôi mười giây suy nghĩ à? Thằng nhóc này, cậu đề cao bản thân mình quá đó?”
“Đánh nó.
”
Tiếng nói vừa dứt, mấy người đàn ông vạm vỡ liền nhào tới.
Vốn dĩ cho rằng bốn năm người đàn ông cao lớn đối phó với một người dư sức, ai mà ngờ được kết quả lại là một trời một vực.
Giang Nghĩa đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, gần như không nhìn thấy anh đánh đấm bằng cách nào, chỉ nghe thấy âm thanh xé gió lướt qua, đồng thời nhìn thấy bóng người lướt qua trong không khí.
Bốp bốp bốp!
Mấy đấm liên tục.
Mỗi một cái bóng đều đấm vào mặt một người, trong nháy mắt mấy tên đàn ông đó gần như ngã nhào xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
“Đây! “
Quản lý trợn tròn mắt, chỉ trong một thời gian ngắn mà có thể giải quyết nhanh gọn như thế, đây là chuyện mà con người có thể làm à?
Cho dù là sát thủ chuyên nghiệp thì cũng không làm được.
Không đợi anh ta kịp phản ứng, Giang Nghĩa đưa tay ra nắm lấy cổ quản lý, dùng sức nắm chặt, sắc mặt quản lý liền đỏ bừng, không thể thở nổi, liều mạng đánh vào tay Giang Nghĩa.
“Buông, buông tao ra! tao, tao sắp không thở nổi rồi.
”
Quản lý giống như một đứa bé bất lực vùng vẫy.
“Dừng tay.
”
Một âm thanh hùng hồn truyền đến.
Giang Nghĩa nâng mắt nhìn sang, ông chủ anh Hải đang đứng cuối lầu hai.
“Rốt cuộc anh cũng chịu ra mặt rồi.
”
Anh tiện tay hất một cái, người quản lý liền văng ra ngoài đập vào cái bàn, mấy người đang đánh bạc hoảng sợ đồng loạt né tránh.
Giang Nghĩa đi đến trước mặt anh Hải, hai người đối mặt bốn mắt nhìn nhau.
Thật lâu sau.
Anh Hải dò hỏi: “Giang Nghĩa, hình như là giữa chúng ta không có hận thù gì, cậu đến đây đập phá chỗ tôi, hình như không đúng cho lắm.
”
Giang Nghĩa từ tốn nói: “Là các người ra tay trước.
”
Anh Hải cười lạnh: “Được thôi, không nói tới chuyện này nữa, cậu nói đi, cậu đến đây tìm tôi làm gì?”
Giang Nghĩa hỏi: “Tôi nghe nói Đinh Phong Thành còn thiếu nợ anh mười lăm tỷ chưa trả?”
“Đúng.
”
“Tôi trả cho anh ta.
”
Anh Hải sửng sốt: “Không phải chứ, Giang Nghĩa, cậu đang định diễn kịch gì vậy? Nếu như tôi nhớ không lầm, cậu với Đinh Phong Thành là đối thủ một mất một còn mà, vô duyên vô cớ trả tiền giúp cậu ta làm gì?”
“Chúng tôi có đối đầu với nhau thì đó cũng là chuyện của nhà họ Đinh, lúc đối mặt với người ngoài, còn có thể không đứng cùng một mặt trận được à.
”
“A.
” Anh Hải nhún vai: “Cậu cứ tự nhiên, dù sao chỉ cần trả tiền là được rồi.
”
Anh ta vỗ tay một cái bốp, lập tức có người đi đến làm việc.
Giang Nghĩa tiện tay đưa thẻ cho người đó.
Nhân viên quét mười lăm tỷ ngay trước mặt Giang Nghĩa, tinh một tiếng, quét thẻ thành công.
Trả lại thẻ.
Giang Nghĩa nhận lấy thẻ, chậm rãi nói: “Mười lăm tỷ đã được thanh toán, sau này Đinh Phong Thành không có bất cứ quan hệ nào với thành giải trí các người nữa.
”
Nói xong, anh chuẩn bị rời đi.
“Chờ đã.
” Anh Hải gọi anh lại.
“Còn có chuyện gì?”
Anh Hải cười: “Trả tiền xong thì hết chuyện rồi à?”
“Còn không phải?”
“Hình như Đinh Phong Thành vẫn chưa rời khỏi nhà họ Đinh nhỉ?”
Một tia sáng lóe lên trong mắt Giang Nghĩa: “Đinh Phong Thành có rời khỏi hay không, không cần anh phải quyết định.
”
Anh Hải xem thường: “Xin lỗi nha, chuyện này phải do tôi quyết định, cậu cho rằng thiếu tôi tiền trả xong là được à, còn không được đòi tiền lãi? Rời khỏi nhà họ Đinh chính là phần lãi.
”
“Nếu như không đồng ý?”
“Không đồng ý, cậu thử xem?”
Vừa mới nói xong, có một đám người bước lên từ cầu thang, mặc dù những người này không cao lớn bằng đám người lúc nãy, nhưng người nào cũng vạm vỡ.
Quan trọng là trên người những người này đều có súng.
Anh Hải lạnh lùng nói: “Thế kỷ 21, đánh đấm thì được cái đách gì? Cậu chơi lại với súng à?”.