Đôi mắt cô mơ màng, cánh môi đỏ bừng, cô ôm chặt cổ anh từ khi nào mà cô không hề hay biết.
Thẩm Dực kéo dây áo ra, khi dây đai được nới lỏng giống như đang mở một món quà bất ngờ.
Khung cảnh lúc này giống như bị mây mù bao phủ, toàn bộ đỉnh núi dường như bị che khuất.
Bên cạnh suối nước nóng, người ta rải rất nhiều viên sỏi để chống trơn trượt, anh lót khăn tắm lên đó để giảm bớt sự cọ xát trên đầu gối.
Mưa phùn biến thành một cơn mưa rào dữ dội, cô nằm sấp xuống, giống như cây lau mảnh mai dễ gãy, không ngừng lắc lư.
Sau đó, Thẩm Dực bọc cô trong một chiếc áo choàng tắm cỡ lớn chỉ để lộ cái đầu, anh luồn tay vào mái tóc đang ẩm ướt của cô.
Anh vừa định đặt cô lên giường thì cô lại lên tiếng nhắc nhở anh: “Tóc em còn đang ướt.”
Thẩm Dực hiểu lầm ý của cô, tưởng rằng cô phải sấy tóc, anh ôm cô vào lòng, cầm máy sấy tóc lên, nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
Đầu ngón tay lướt qua mái tóc của cô, bàn tay cầm bút lâu năm của người đàn ông hơi chai sạn, động tác cũng không thuần thục cho lắm. May là anh học tập rất nhanh, lập tức thuận tay hơn rất nhiều.
Khương Dư Dạng chưa bao giờ nói với anh rằng thật ra sau khi gội đầu cô chỉ thích để tóc khô tự nhiên, chỉ là cô sợ tóc ướt sẽ thấm vào ga trải giường mà thôi.
Đi ngang qua khu chợ Giáng sinh sầm uất, một cô bé tóc xoăn chạy đến trước mặt cô. Cô bé khoảng sáu, bảy tuổi, một bên tay áo có một chiếc ghim cài hình cây thông Noel nhỏ, cô bé kéo vạt áo của cô và hỏi bằng giọng điệu ngây thơ: “Cô có thể chụp ảnh chung với cháu không ạ?”
Chắc là cô bé đang làm hoạt động gì đó như thu thập tư liệu sống chẳng hạn.
Khương Dư Dạng không có lý do gì để từ chối, sau khi chụp ảnh chung với cô bé, cô tiếp tục đi thêm một đoạn đường nữa.
Sau khi trở về nhà, cô lập tức đăng những bức ảnh của tuyết đầu mùa ở Paris lên Weibo cá nhân, bức ảnh ngay lập tức thu hút được rất nhiều sự chú ý của người hâm mộ.
[Chị vẫn ở Paris à, ngày tuyết rơi đẹp quá!]
[Dạng Dạng, chị nhớ mặc thêm quần áo vào và đừng để cảm lạnh nhé.]
[Trùng hợp ghê, hôm nay thủ đô cũng có tuyết rơi! Giống như chúng ta cùng nhau ngắm tuyết vậy!]
Ngắm tuyết rơi ở cùng một thời điểm nhưng lại khác địa điểm là một câu nói rất lãng mạn.
Tại thủ đô, cách Paris bảy tiếng, cũng vào ngày Giáng Sinh, trời cũng bắt đầu có tuyết rơi.
Thẩm Dực biết hôm nay có nhiều nhân viên có hẹn nên cho phép mọi người không cần phải tăng ca.
Sau khi đi qua hành lang gấp khúc trong “Phong Nguyệt”, anh đi lên tầng trên cùng, nghe thấy tiếng bi-a và âm thanh cụng ly rượu bên trong.
Đám con cháu nhà giàu ở thủ đô không thích thời tiết lạnh giá ngày tuyết rơi cho nên thường tụ tập lại với nhau để “tiêu tiền”.
Kỷ Tùy Chi vẫn có dáng vẻ không biết xấu hổ như thường ngày: “Tôi nhường chỗ cho, ván này để anh Thẩm đến chơi đi.”
Cậu ấm ở bên cạnh lập tức chê cười: “Cậu đánh bài không giỏi, để Giám đốc Thẩm đảo ngược tình thế đấy à?”
Sau đó Kỷ Tùy Chi đẩy anh ngồi lên chiếc ghế gỗ đàn hương và nói một cách tự tin: “Anh Thẩm vui là được.”
Thẩm Dực đánh lá bài nào cũng rất tùy hứng, khiến cho quân bài vốn đã xấu thì lập tức thua cả ván luôn.
Sau khi chơi thêm vài ván, anh vẫn đánh bài mà không thèm nhìn bài.
Có người đùa giỡn hỏi: “Anh Thẩm sao vậy? Hôm nay không tập trung gì cả.”
Cảm giác tức giận không biết đến từ đâu, nhưng không thể khống chế được, Thẩm Dực thản nhiên nói: “Chỉ là không may mắn thôi.”
Sau đó, anh đứng dậy khỏi ghế, mặc áo bành tô xám: “Tôi hơi mệt, mọi người cứ chơi đi nhé.”
“Có vẻ như linh hồn của anh Thẩm bị người đẹp nào đó hút mất rồi.”
“Anh Thẩm, sao em gái lần trước mà anh đưa tới không đến thế?”
“…”
Ánh mắt Kỷ Tùy Chi hoảng hốt, biết là người này lại nói trúng chỗ đau của Thẩm Dực rồi, cho nên nhanh chóng đứng ra hòa giải: “Anh Thẩm nhất định có kế hoạch khác rồi, chúng ta tiếp tục chơi đi…”
Thẩm Dực bước ra khỏi câu lạc bộ kín thì gió và tuyết tạt vào mặt, những bông tuyết nhỏ dính vào cổ áo khoác và trên lông mi, nhưng anh không lau đi.
Thông báo hiển thị cô vừa đăng một bài đăng trên Weibo với chín bức ảnh, caption chỉ có biểu tượng người tuyết.
Anh bấm like xong thì ngớ ra, sau đó nhanh chóng hủy lượt like.
Đêm đã khuya, tuyết rơi dày đặc, rồi dần dần bao phủ trắng xóa hai món đồ trang trí.
…
Trong suốt một năm kể từ khi đến Paris, Khương Dư Dạng dành phần lớn thời gian để hoàn thiện bản thân và tìm hiểu sâu hơn về cách phối quần áo. Vì được Wintour dẫn dắt cho nên cô được mời tham gia hoạt động tham quan quy trình sản xuất của một số thương hiệu cao cấp, đồng thời cô cũng gặp gỡ rất nhiều người tại nơi làm việc.
Là một biên tập viên tạp chí thời trang, giao tiếp là kĩ năng rất quan trọng. Tính cách của cô hiền hòa, có thể dần dần tích lũy được nhiều kinh nghiệm trong quá trình làm việc chung với mọi người.
Khi rảnh rỗi, cô tham gia lớp học làm bánh, tập yoga, chăm sóc cây cối trên ban công.
Nhịp sống rất chậm nhưng may mắn là cô rất hài lòng với điều này.
Khi Wintour gọi cô đến văn phòng, bỗng nhiên Khương Dư Dạng cảm thấy hơi lo lắng.
Làm việc bên cạnh anh ta được một năm, cô đã hiểu đại khái tính tình của vị sếp lớn này. Anh ta cực kì kén chọn phong cách thời trang, ngoài đời thì cũng chẳng nể mặt ai bao giờ. Nhưng làm việc chung với nhau một thời gian dài thì cô có thể cảm nhận được anh ta là người khá dễ thương và đáng yêu.
Không giống như Klaire, Wintour chưa bao giờ trực tiếp chỉ bảo cô điều gì cả, anh ta thường hay im lặng theo dõi cách xử lý tình huống của cô.
Ngoài ra, cô từng có cảm giác chiếc kính râm giống như dính chặt trên mặt anh ta. Căn bản là Wintour thường đeo kính râm khi xem mỗi show diễn để ngăn những người cố ý quan sát biểu cảm của anh ta khi đánh giá bộ trang phục nào đó.
“Dạng, mời ngồi.” Wintour có một đôi mắt xanh tuyệt đẹp, dưới ánh mặt trời trông chúng như hai viên ngọc quý.
Khương Dư Dạng vuốt phẳng vạt váy nhung của mình, ngồi thẳng lưng.
Wintour đi thẳng vào vấn đề, nói: [ICON] cần mở một chi nhánh mới. Thị trường chủ yếu là hướng đến Trung Quốc. Tôi muốn trao cơ hội này cho cô.”
Cô rất ngạc nhiên, thậm chí còn chỉ tay vào người mình để xác nhận liệu Wintour có thật sự để cô đảm nhận vai trò này hay không.
Wintour khẳng định: “Năng lực của cô rất xuất sắc. Trong một năm nay, cô tiến bộ lên rất nhiều. Sẽ rất tuyệt nếu cô có thể tự mình đứng đầu một chi nhánh mới.”
Đây rõ ràng là một vinh dự cao cả, Khương Dư Dạng cảm giác như vớ được vàng. Nhưng quan trọng hơn là trong lòng cô cảm thấy sợ hãi và lo lắng, không biết là cô thật sự có thể tự mình điều hành được không.
“Tôi không chắc mình có làm được không.”
“Tôi tin tưởng cô.”
Wintour lấy cuốn tạp chí đã ố vàng ra khỏi ngăn kéo và đặt trước mặt cô: “Đây là cuốn tạp chí ICON đầu tiên dưới cương vị tổng biên tập của tôi. Nó vẫn còn nhiều điều thiếu sót, nhưng may mắn là tôi có gan dám thử.”
Nếu cơ hội đang ở trước mắt mà cô lại chùn bước không dám thử, thì đó mới là không nỗ lực.
Cô nghĩ về niềm vui của mình khi lần đầu tiên cầm [ICON] lên và đọc nó vào năm cô mười lăm tuổi, khi đó cô nghĩ sẽ tuyệt vời biết bao nếu có một tạp chí do chính cô lập ra.
Hiện tại, cũng có thể coi như là giấc mơ của cô đã trở thành hiện thực.
Trong mắt cô bắt đầu hiện lên ánh sáng quyết tâm: “Được, tôi sắn lòng thử một lần.”
Trả lời một cách dứt khoát.
Trước khi sắp chia tay, các đồng nghiệp đã tổ chức tiệc chia tay cho cô.
Họ mở sâm panh, mời cô hát những bài hát tiếng Pháp, mỗi người viết một bức thư chứa đầy kỷ niệm đẹp và những lời chúc phúc.
Trong mỗi giai đoạn của cuộc đời, chắc chắn bạn sẽ luôn gặp những người khác nhau, có người chỉ mới gặp mặt một lần, có người sẽ cùng bạn vượt qua những ngày tháng khó khăn. Khi đối mặt với sự chia tay, Khương Dư Dạng thản nhiên chấp nhận mọi thứ, mọi người vui đùa ồn ào làm cô vô thức uống khá nhiều.
Khương Dư Dạng cũng chụp một album ảnh cho riêng mình tại công viên Champ-de-Mars. Nhờ danh tiếng của Wintour, cô rất dễ dàng mượn được một chiếc váy cưới của một thương hiệu cao cấp để mặc.
Cô mặc chiếc váy cưới màu trắng dài chấm đất, đứng bên cạnh cây cầu, tay ôm một bó hoa baby, nhắm mắt ngửi bó hoa trên tay.
Đẹp không sao tả xiết.
Sau khi chụp xong, nhiếp ảnh gia khen ngợi cô là người đẹp bước ra từ trong tranh.
Khương Dư Dạng nói nhiếp ảnh gia gửi ảnh và video cho cô, sau đó cô gửi cho Kiều Tụng đầu tiên: [Bí mật được viết trong nhật ký cách đây rất lâu đã thực sự trở thành sự thật!]
Khi đó, cô viết trong nhật ký rằng cô mong một ngày có thể đến Paris để chụp ảnh cưới cùng người mình yêu.
Bây giờ, cô cảm thấy chụp một mình cũng khá tốt.
Kiều Tụng bắt đầu tâng bốc cô một cách khoa trương: [Wow wow wow đúng là Dạng Dạng của chị, em đẹp quá đi mất, chắc chắn là tiên nữ lạc xuống trần gian rồi!!! Mẹ yêu con nhiều lắm!!!]
Sau đó, Kiều Tụng đã đăng bức ảnh này lên trang cá nhân.
[Nếu một ngày em cần phù dâu thì chị luôn sắn sàng! Giơ tay lên.jpg]
Sau đó Lục Triều Dã đưa cô ra sân bay. Một năm qua, chàng trai đã trưởng thành hơn rất nhiều, cậu ấy đang đeo khẩu trang nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng: “Chị ơi, về nhà gặp lại nhé.”
Khương Dư Dạng tháo kính râm xuống, ngước mắt lên nhìn: “Em trai, hẹn gặp lại.”
Làn da của cậu ấy trắng trẻo, đôi mắt trong veo, sau khi nghe loa thông báo xong, cậu ấy lo lắng hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”
Cô gật đầu và nói: “Tất nhiên rồi.”
“Vậy cho em một cơ hội theo đuổi chị được không?” Lục Triều Dã có đôi mắt mí lót, lông mi run run khiến đôi mắt cậu ấy giống như chứa đựng một loại tình cảm sâu đậm.
Thông báo làm thủ tục lên máy bay lại vang lên, thời gian thực sự không còn nhiều nữa.
Câu nói đó thật sự rất đúng, sân bay là nơi mà người ta nghe sự bày tỏ tấm lòng nhiều hơn cả ở nhà thờ.
Cô mang kính râm và vẫy tay: “Hẹn gặp lại nhé.”
Cô chạy chậm đến cửa đăng ký, Khương Dư Dạng phát hiện hôm nay nắng rất đẹp, giống như ngày cô mới đến Paris.
Paris, đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.
Thẩm Dực nhìn chằm chằm tấm “ảnh cưới” hồi lâu, lại nghĩ đến hôm nay Kiều Tụng đăng lên trang cá nhân là muốn đi đón một người bạn, người đó chỉ có thể là Khương Dư Dạng.
Anh dập tàn thuốc, vẻ mặt u ám.
Tại sân bay thủ đô.
Khương Dư Dạng không ngờ thời tiết ở thủ đô lại nóng hơn dự đoán của cô. Cô cởi áo gió, bên trong là một chiếc áo len trắng gạo không che được dáng người thon thả, phối với một chiếc quần lụa mỏng dài đến mắt cá chân.
Trên trán cô đổ chút mồ hôi, khiến cô trông trong trẻo như một bông hoa sen xinh đẹp.
Đúng lúc này, Kiều Tụng gửi tin nhắn WeChat: [Nhóc con, bên chỗ chị đang tắc đường, hu hu hu, có thể chị sẽ tới muộn một chút. Em đến KFC đợi chị một lát nhé.]
Cô trả lời một cách nhanh chóng: [Vâng ạ.]
Vừa định tiến về phía trước thì vali của cô bị vật gì đó đụng vào.
Cô ngước mắt lên, đột nhiên cảm nhận được một sự uy nghiêm đáng sợ.
Thẩm Dực cởi áo khoác, đặt lên ghế ô tô, chiếc cà vạt màu xanh đậm được thắt trên cổ.
Anh vốn có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, chiếc áo sơ mi ôm lấy cơ thể thon thả của anh. Cơ thể anh không phải là cái kiểu cơ bắp cường tráng mà là cân đối.
Dưới sự đan xen của ánh sáng và bóng tối, mọi đường nét trên khuôn mặt anh đều trở nên tinh tế, đôi mắt sâu thẳm tràn đầy cảm xúc.
Lông mi của cô giống như được phủ một lớp phấn vàng, nhấp nháy liên tục. Đôi môi mỏng như thạch hoa quả, trông rất mềm mại, hàm răng cắn môi, chẳng mấy chốc đã tạo thành một vết răng mờ nhạt trên môi.
Đã một năm không gặp, đây lẽ ra là cuộc hội ngộ của những người bạn cũ nhưng hai người lại cố chấp im lặng, mỗi người có một suy nghĩ riêng.
Khương Dư Dạng bình tĩnh di chuyển chiếc vali của cô tránh khỏi mũi chân anh rồi kéo về bên cạnh mình.
Thẩm Dực đã nhận ra động tác của cô, cổ họng hơi khô, anh nắm lấy tay cầm vali của cô rồi hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Cô giải thích: “Lát nữa có bạn đến đón tôi.”
“Không phải là còn chưa tới à?” Thẩm Dực cười nhạo, lộ rõ tính trẻ con: “Còn không nhanh bằng tôi.”