“Cậu chủ Lâm!”
Thấy người tới là ai, Thẩm Tú Phương vội vàng nhiệt tình đi lên đón tiếp Trong đám thanh niên trai tráng kia ai nấy đều tỏ vẻ tôn kính.
Người tới tên là Lâm Vũ Hào là con trai của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lâm Thị, tập đoàn Lâm Thị có trị giá chín trăm tỷ, cả đám bọn họ gộp lại cũng chẳng tới được con số đó.
Song khi Lâm Dương trông thấy người này thì lập tức mắt anh đỏ ngâu, cả người thoắt cái xông lên, anh túm quần áo Lâm Vũ Hào, giận dữ quát: “Thằng chó chết này, Ngọc Tuyết là chị dâu cậu, cậu còn dám thòm thèm chị dâu cơ à, cậu có còn là người nữa hay không?”
Hóa ra người tên Lâm Vũ Hào này, chính là em trai họ nội của Lâm Dương.
Là con trai của chú ba anh, Lâm Bắc.
Nhưng giờ đây Lâm Dương lại ôm mối hận thấu xương với hai bố con nhà này.
Bởi vì tháng mười năm trước, sau khi bố mẹ anh gặp phải tai nạn giao thông, chính Lâm Bắc đã nhảy ra vu hãm Lâm Tư Việt tham ô bán n ước, cướp trắng toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn Lâm Thị mà một tay bố mẹ anh gây dựng nên, thế rồi trục xuất cả nhà bọn họ ra khỏi nhà.
Không thì Lâm Dương cũng sẽ không đến nỗi nghèo túng đến mức độ thế này.
Lâm Vũ Hào trưng vẻ mặt hèn mọn ra thách thức Lâm Dương, mở miệng nói: “Chị dâu cái gì chứ? Mày đã bị ông nội đuổi khỏi nhà họ Lâm rồi, cô Ngọc Tuyết đâu thể nào là chị dâu tao được? Huống chi, mày với cô Ngọc Tuyết cũng chỉ có cái danh hão chứ có cái nước gì đâu, căn bản là chẳng hề xứng với cô ấy”
Thẩm Tú Phương lại gạt phắt Lâm Dương đi, còn đá anh một phát.
Vừa quay người bà ta đã trưng vẻ tươi cười hớn hở nói chuyện với Lâm Vũ Hào: “Cậu Lâm, sao cậu lại có rảnh mà đến đây thế này?”
Lâm Vũ Hào cười cười nói: “Dì à, hôm nay là sinh nhật của dì, cháu đặc biệt đến chúc dì sinh nhật vui vẻ, đây là cây nhân sâm trăm năm, cháu nhờ người ta mua với giá chín tỷ đấy, mong dì hãy cứ nhận chol”
Vừa nghe đến nhân sâm trăm năm trị giá chín tỉ, Thẩm Tú Phương lập tức nhận lấy, cười đến híp cả mắt lại.
Mà Lâm Vũ Hào thì đưa ánh nhìn khao khát về hướng Liễu Ngọc Tuyết xinh đẹp tuyệt trần đang đứng phía sau, lộ ra khát vọng của đàn ông với cô.
Lâm Vũ Hào đã thèm nhỏ dãi người con gái này từ rất lâu.
Anh ta dịu dàng nói với Liễu Ngọc Tuyết rằng: “Ngọc Tuyết, chuyện của em tôi đã nghe biết rồi, vừa hay bố tôi và cấp quản lý của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý cũng có chút quan hệ qua lại, chuyện này tôi có thể hỗ trợ giải quyết.
Đến lúc đó tôi sẽ lại tặng em một đám cưới thật long trọng! Ngọc Tuyết, tôi thật lòng thật dạ với em, ngay từ lần đầu tiên trông thấy em tôi đã yêu em đậm sâu rồi, sau này cả tập đoàn Lâm Thị cũng đều là của em tất.
Liễu Ngọc Tuyết lắc đầu: “Tôi sẽ không ly hôn”
Thẩm Tú Phương lại kích động đến độ rối hết cả lên, bà ta vừa nghe bảo rằng đến cả tập đoàn Lâm Thị cũng sẽ thuộc về con gái mình thì mắt mũi đều mờ hết cả.
Bà ta nhéo Liễu Ngọc Tuyết một cái, nói: “Con điên rồi à? Cậu Lâm là ông chồng tốt đến thế cơ mà, có đốt đèn lông cũng không tìm được ở đâu đâu, mắc gì con lại phải chết trân với cái đồ vô dụng kia chứ?”
Thế rồi lại quay sang cười đon đả với Lâm Vũ Hào: “Rồi rồi rồi, cậu Lâm, cậu có tình cảm thắm thiết với con gái tôi như thế này thì thật tốt quá, về sau cậu chính là con rể nhà tôi rồi”
Lâm Vũ Hào rất vừa lòng với phản ứng của Thẩm Tú Phương.Anh ta lại quay sang nhìn Lâm Dương: “Nghe nói mẹ mày bệnh tình nguy kịch, cần có tâm một tỷ rưỡi mới có thể phẫu thuật được, ở đây có một tỉ rưỡi đấy, ngày mai mày đi ly hôn với Ngọc Tuyết đi, hiểu chưa?”
Nói rôi, ném một tờ chi phiếu xuống dưới chân Lâm Dương.
Ánh mắt Lâm Dương đỏ bừng.
Sao anh có thể cầm tờ chi phiếu này được cơ chứ? Liễu Ngọc Tuyết cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa, cô kéo tay Lâm Dương, nói: “Tôi với anh đi thăm mẹ xem tình hình thế nào đã, giờ tôi cũng chẳng đào đâu ra được một tỉ rưỡi, nhưng tôi sẽ nghĩ cách xem sao.”
Thẩm Tú Phương giữ lấy tay cô: “Nghĩ gì mà nghĩ hả? Trong nhà đào đâu ra một tỉ rưỡi cho con, trừ phi con bán quách căn hộ đi đấy! Liễu Ngọc Tuyết, mẹ cảnh cáo con, hôm nay con dám bước ra khỏi ngưỡng cửa này thì từ rày về sau đừng có gọi mẹ là mẹ nữa!”
Liễu Ngọc Thanh xông lên, đẩy Lâm Dương ra ngoài cửa: “Nói anh đấy, mau cút cho nhanh đi, đứng ở đây mãi sẽ khiến chị tôi phải khó xử, lại còn khiến nhà tôi bị mất mặt theo, mau chóng cút đi!”
“Huỵch”
Lâm Dương bị đẩy dúi dụi, cửa biệt thự đóng sầm lại.
Từ bên trong vang lên giọng nói của Lâm Vũ Hào: “Lâm Dương, nhớ ngày mai phải ra cục dân chính làm thủ tục ly hôn đấy, không thì mày phải chịu cắm thêm sừng trên đầu cho coi”
Tiếp đó là tiếng cười nhạo vang dội phát ra từ trong biệt thự.
Lâm Dương ngơ ngẩn rời khỏi nhà họ Liễu, trong lòng vừa hận vừa cuống.
Tuy rằng anh là chồng của Liễu Ngọc Tuyết đến ở rể tại nhà họ Liễu nhưng tình cảm anh dành cho cô là thật.
Hai người là bạn học cũ đại học, từ hồi còn đi học đã hẹn hò yêu đương rồi, thế nhưng đúng vào ngày kết hôn thì nhà anh gặp phải biến cố lớn, bản thân anh bị sốc quá nặng, sau đó thì bị nhà mẹ vợ khinh thường, tìm mọi cách làm khó dễ.
Đúng lúc này, một chiếc xem Rolls – Royce bỗng đi đến, chầm chậm lăn bánh đến gần anh rồi dừng lại.
“Cậu chủ Lâm Dương!”
Một người đàn ông tầm tuổi trên dưới năm mươi, trên người khoác bộ đường trang, đẩy cửa xe bước xuống.
Lâm Dương thoáng sửng sốt, song anh nhận ra mình không quen biết người này: “Ông gọi tôi ạ? Ông là ai?”
Người đàn ông đi đến trước mặt anh, hơi cúi mình nói rằng: “Thưa cậu, tôi là Mã Trân Phong của liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý, là cấp dưới của bố cậu”
Cái gì? Lâm Dương sợ đến ngây cả người.
Nhà họ Liêu hãy còn đang lo lắng liên đoàn thương nghiệp Vạn Lý sẽ ra tay diệt gọn nhà bọn họ, giờ đây đang cuống cuồng rao bán con gái, thế mà ông chủ của Vạn Lý lại tự dưng xuất hiện ở đây, nói ông ta chính là cấp dưới của bố anh.
Chuyện hài hước gì thế này? “Ông tìm tôi có chuyện gì?”
“Nghe nói gần đây cậu có xảy ra chút vấn đề về kinh tế, tôi đặc biệt đến dâng chút tiền tiêu vặt, mật mã là ngày sinh theo lịch âm của cậu”
Nói rồi, ông ta đưa cho Lâm Dương một tấm thẻ ngân hàng màu đen.
Lâm Dương ngơ ngác hỏi: “Bên trong có bao nhiêu tiền?”
Mã Trần Phong nói: “Cũng chẳng đáng là bao, trong đó là ba trăm tỉ”