Diều Mộc Nhã ngẩn người.
Nhanh chóng đến kiểm tra tình hình của Vương Hồng, mi mắt của Vương Hồng vừa cử động.
Sau đó, từ từ mở ra.
Trong chốc lát, Diêu Mộc Nhã thậm chí còn không tin vào mắt mình.
Sau đó, cô kích động hét lên: “Lâm Dương, Lâm Dương, mẹ anh tỉnh rồi, tỉnh rôi!”
Lâm Dương ngay lập tức mở to mắt, sau đó ngây ngẩn cả người.
“Mẹ, mẹ, mẹ rốt cuộc cũng tỉnh rôi!”
Lâm Dương nắm lấy tay Vương Hồng, hai mắt đỏ hoe, rưng rưng.
Có thật, Thiên Y Đạo Pháp là có thật.
Lão tổ tông cũng là thật.
Cảm ơn lão tổ tông.
Diêu Mộc Nhã kích động, khóc vì vui mừng, bà ấy thật sự tỉnh lại rồi, nhưng không phải trước đó từng nói có thể sẽ không thể tỉnh lại được, giờ đây đột nhiên tỉnh lại, thật sự có gì đó không đúng.
Thật sự là kỳ tích! “Chẳng lẽ vừa rồi anh ấy thật sự trị bệnh cho mẹ mình?”
Diễu Mộc Nhã nghỉ ngờ nhìn Lâm Dương.
Vương Hồng thực sự tỉnh lại, khi nhìn thấy Lâm Dương, bà nói nói: “Con trai, mẹ đang ở đâu?”
Diêu Mộc Nhã vội vã chạy ra ngoài gọi bác sĩ trực bệnh hôm đó để kiểm tra tình hình sức khỏe của Vương Hồng.
Sau khi kiểm tra, tất cả đều bình thường.
Sau khi có kết quả, mọi ngóc ngách trong bệnh viện tất cả đều đang xôn xao bàn tán.
Mọi người đều muốn biết, vừa rồi có bác sĩ thông báo Vương Hồng đã tử vong, không ngờ chỉ vài phút sau, không những sống lại mà còn tỉnh lại.
Nhìn thấy vậy, Diêu Mộc Nhã khẽ hỏi Lâm Dương: “Anh vừa rồi trên người bà ấy đâm đâm chọc chọc, không theo thứ tự, đấy là làm cái gì? Không nhẽ là đang cứu bà ấy sao?”
Lâm Dương cười nói: “Thế nào là đâm đâm chọc chọc? Đấy gọi là Mười Ba Châm Quỷ Môn”
“Mười ba châm Quỷ Môn?”
“À, cái đấy tôi tìm trên mạng, thấy bảo có ích cho người thực vật.
Tình huống ban nãy, thật sự không còn cách nào khác.
Nên thôi đành liều mình thử một lần, không ngờ lại thật sự có tác dụng.
Hahal”
Đương nhiên anh nhất định sẽ giữ kín chuyện về Thiên Y Đạo Pháp.
Kỳ thật ra, bản thân anh cũng đang là một mớ mơ hồ.
Diêu Mộc Nhã cứng họng, tìm hiểu trên mạng mà cũng dám thử? Nửa tiếng sau.
Chỉ có Lâm Dương và Vương Hồng trong phòng bệnh Vương Hồng nhìn Lâm Dương hỏi: “Con trai, bố của con đâu?”
Lâm Dương vẻ mặt buồn bực: “Bố…ông ấy mất rôi”
Vương Hồng nghe xong, liên ôm lấy con trai khóc thảm thiết.
Một lúc sau, Vương Hồng nói nhỏ với Lâm Dương: “Con trai, con nhất định phải cẩn thận với chú ba.”
Lâm Dương sửng sốt.
Vương Hồng nói: “Tai nạn xe hơi của bố mẹ, mẹ nghi ngờ có liên quan đến chú ba, vào đêm trước đám cưới của con, mẹ phát hiện chú ba con đã bán bí mật của công ty để kiếm lời”
Nghe xong Lâm Dương liên hận không nói nên lời.
Bố của anh, Lâm Tư Việt, là anh cả, ngoài ra có hai người em, một người là Lâm Quốc, một người là Lâm Bắc, còn một em gái tên là Lâm Phương! Khi Lâm Tư Việt mười ba tuổi, ông đã ra ngoài kiếm ăn..
Hai mươi năm sau, ông thành lập Tập đoàn Lâm Thị.