Mười năm sau, tài sản của Tập đoàn Lâm Thị đã đột phá ba trăm nghìn tỷ, trở thành một trong những doanh nghiệp có tiếng ở Thanh Châu.
Có thể nói Lâm Tư Việt và Vương Hồng đã kiếm được mọi thứ từ chính hai bàn tay trắng.
Nhưng giờ đây…
Nhà họ Lâm đuổi họ ra khỏi nhà, Lâm Bắc điều hành tập đoàn Lâm Thị, Lâm Vũ Hào thậm chí còn muốn thao túng vợ anh.
Nếu như, tất cả những điều này là do Lâm Bắc dở trò.
Thật đáng sợ.
Lâm Dương nắm chặt tay: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, nếu như bố thật sự chết oan do những trò quỷ mà ông ta làm, con nhất định sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần”
Đêm đó, Lâm Dương không về nhà họ Liễu mà ở bên mẹ trong bệnh viện.
Anh có thể tưởng tượng mình sẽ bị đối xử như thế nào khi trở về nhà họ Liễu.
Vương Hồng lần đầu tỉnh lại, thân thể vẫn còn yếu, đã sớm chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Lâm Dương dù thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
Chiếc nhẫn mà bố anh trao cho anh thật thần kỳ.
Không biết bố liệu có biết điều đó không? Anh ngồi trên ghế đấu tỉ mỉ quan sát.
Có thể nhận thấy rằng một nguồn năng lượng cực kỳ mạnh mẽ đang chảy trong cơ thể.
“Liệu đây có phải lão tổ tông để lại chút thần khí không?”
“Đúng rôi, luyện công!”
Lâm Dương vội vã luyện lại những bài công pháp vừa khắc sâu vào não bộ ban nãy.
những bài công pháp không tên được tạo ra với mục đích phối hợp với người luyện võ để nhập Đạo, anh cố gắng rất nhiều lần, không chút hi vọng, nhưng lại luôn cảm thấy không thực.
Khi vừa bắt đầu, những động tác không tên diễn ra rất thuần thục như thể đã từng xảy ra đối với anh.
Năng lượng nhanh chóng bị khống chế, tác động vào kinh mạch khắp cơ thể, không thể không chế.
Loạng choạng một lúc.
Đan điền mở ra, kinh mạch thông suốt.
Công pháp không tên đó đã trực tiếp giúp anh nhập môn.
Đồng thời.
Diêu Mộc Nhã trở về nhà.
Vừa cởi áo khoác, quăng giày, thân hình mảnh mai xẹt qua trên sô pha: “Mệt chết tôi rồi!”
Bà liên bưng một bát canh tới: “Mộc Nhã, lại đây, bà nội đã hãm canh lợn cả một buổi trưa, uống một chút, sẽ xinh hơn.”
Diêu Mộc Nhã trở mình, hai bàn chân ngọc đặt trên bàn cà phê, vừa nhắm mắt vừa uống canh.
Lúc này, ông nội Diêu Đức Băng bước ra, cau mày nói: “Con gái ở nhà ăn không ngồi rồi, còn ra thể thống gì? Chẳng trách đến giờ vẫn chưa tìm được bạn trai.”
Bà nội nói: “Lão già, ông hung dữ cái gì? Cháu gái tôi mệt muốn chết, gác chân có tỳ thì sao? Cũng chả liên quan gì đến ông, Mộc Nhã cứ gác đi, đừng nghe lão già này.”
Diêu Đức Bằng không nói nên lời, không thèm để ý đến bà lão.
rót một tách trà rồi hỏi: “Hôm nay bệnh viện bận lắm ư?”
Diêu Mộc Nhã nói: “Không quá bận ạ, nhưng hôm nay có một bệnh nhân thực vật đột nhiên tỉnh lại…”
Cô còn cười và kể chuyện Lâm Dương làm loạn, nói rằng anh ta học trên mạng cái gì mà Mười ba châm Quỷ Môn để khiến Vương Hồng tỉnh lại, kêt lại cho ông như một trò đùa.
Diêu Đức Bằng sửng sốt, lo lắng nói: “Mười ba châm Quỷ Môn? Cháu kể chi tiết ông nghe? Thủ pháp lúc đó của cậu ta thế nào? Cậu ta châm những huyệt nào?”
Diều Mộc Nhã chớp chớp đôi mắt: “Ông nội, ông cũng không tin đúng không? Cái gì mà Mười ba châm Quỷ Môn, cháu chưa từng nghe đến”
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô kể lại từng điểm huyệt mà Lâm Dương dùng ngón tay ấn vào.
Khi Diêu Đức Bằng nghe đến những huyệt đạo đó, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, cuối cùng vỗ đùi: “Mười ba châm Quỷ Môn, thật đúng là ma mười ba châm.
Đây là phương pháp châm cứu huyền thoại! Mộc Nhã, nhanh, cháu liên hệ cho ông, ông muốn gặp chàng trai này.”
“Cái gì?”
Diêu Mộc Nhã há to miệng, hồi lâu vẫn không khép lại được.