Lâm Dương nhìn thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ và mặt mũi tràn đầy cung kính giống như Mã Trần Phong của chân nhân Xung Hư, lắc lắc đầu nói: “Tôi không phải Thiên Sư Đạo.”
Chân nhân Xung Hư vỗ đùi: “Đúng rồi, Chưởng Tâm Lôi của Thiên Sư Đạo cũng không thể nuốt chửng Âm Quỷ chi lực, loại thủ đoạn này của Lâm đại sư quả thực có thể so với tiên nhân, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với Thiên Sư Đạo.”
Lâm Dương không còn gì để nói.
Lão đạo sĩ này, râu tóc đều bạc, nịnh nọt so với Mã Trần Phong đồ hèn nhát còn lợi hại hơn.
Anh cũng lười giải thích quá nhiều, chỉ liếc mắt nhìn Thiên Khải Hậu, nói: “Còn lại các người tự giải quyết đi, tôi đi xem Hoa Hải Ninh một chút.”
Thiên Khải Hậu nghe vậy, trong lòng liền ghen ghét.
Nhưng lại nghĩ tới thủ đoạn quỷ thần khó lường của Lâm Dương, nháy mắt lại hóa thành đắng chát cùng bất lực.
Kỳ thật anh ta bị Quỷ Sát cắn một cái, tình huống bây giờ còn nghiêm trọng hơn so với Hoa Hải Ninh, nhưng Lâm Dương lại không có giao tình với anh ta, đương nhiên vẫn là đi trị liệu cho người đẹp Hoa Hải Ninh mới là cảnh đẹp ý vui.
“Tình huống bên ngoài như thế nào?” Hoa Hải Ninh trông thấy Lâm Dương, vội vàng hỏi.
“Không có gì.”
Lâm Dương đi đến mép giường, nhìn chăm chú vết thương trên đùi cô ấy, còn dùng tay sờ sờ.
Hoa Hải Ninh nổi giận: “A, anh muốn làm gì? Vô sỉ, đồ đểu!”
Lâm Dương không để ý tới cô ấy, dù sao tay chân cô ấy đều bị trói, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, thậm chí còn nổi lên tâm tư đùa nghịch, làm ra động tác càng thêm quá trớn, hướng cô lộ ra một nụ cười không cần nói cũng biết.
“A… họ Lâm kia, anh dám đụng đến chỗ đó của tôi, tôi liền không để yên cho anh!” Hoa Hải Ninh lớn tiếng kêu lên, vừa quay đầu, nhìn thấy Mã Trần Phong đang trợn mắt hốc mồm, lập tức hô một tiếng: “Cha nuôi!”
Biểu cảm của Mã Trần Phong rất đặc sắc, trong lòng lại là vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói: “Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì, tôi hình như đi nhầm gian phòng rồi, các người cứ tiếp tục.”
Ông ta lui ra ngoài, còn giữ cửa lại, chắn chân nhân Xung Hư đang muốn nhìn xem Lâm Dương làm sao chữa thương cho Hoa Hải Ninh lại.
Hai mắt Trùng Hư chân nhân sáng lên: “Lâm đại sư… ông Mã thật là có phúc mà!”
Suýt chút nữa Mã Trần Phong đã cười thành tiếng.
Nếu như Hoa Hải Ninh thật sự có thể càng lúc càng thân thiết với Lâm Viên hơn thì đúng thật là tốt không gì bằng.
Tại đó, Thiên Khải Hậu đi theo đằng sau, gương mặt vô cùng đau khổ.
Nhưng mà Lâm Dương cũng chỉ đùa chút thôi, mặc dù Hoa Hải Ninh đúng là một cô gái xinh đẹp khó tìm nhưng mà anh sẽ không lợi dụng người ta trong lúc người ta đang gặp khó khăn đâu.
Đưa tay xem mạch đập của Hoa Hải Ninh.
Lâm Dương trực tiếp châm bảy cây châm trừ tà vào đùi cô gái.
Bảy cây châm châm vào, trừ hết tà khí đi.
Toàn bộ quá trình này diễn ra còn chưa đến nửa phút.
“Độc dược của cô ấy đã được giải rồi.” Anh vừa cười vừa nói, còn tháo sợi dây trên tay giúp cô ấy.
Vẻ mặt Hoa Hải Ninh hơi rung động.
Vừa nãy cô đau đớn, hận không thể tự sát chết luôn cho rồi, cao nhân cũng chỉ giải được chút độc, không ngờ chàng trai này châm vào đùi cô bảy cái đã giải được hoàn toàn độc tố rồi.
Y thuật này quả là nghịch thiên mà.
Đợi mở cửa ra, Mã Trần Phong và Trùng Hư chân nhân đi vào nhìn tình hình của Hoa Hải Ninh thì vừa khiếp sợ vừa sùng bái, đặc biệt là Trùng Hư chân nhân, quả thật là khiến người ta phục sát đất, thế là ông ta không ngừng mở miệng nói: “Tài năng của Lâm đại sư đúng thật là không thể nào tưởng tượng nổi.”
Trùng Hư chân nhân này, vừa nãy bị Quỷ Sát làm bị thương, nhưng cũng không có gì nguy hiểm.
Thiên Khải Hậu thì tương đối đau đớn, gương mặt anh ta dữ tợn vô cùng, không ngừng gào thét.
Lâm Viên nghe mà thấy phiền lòng, tiện tay giải giúp anh ta.
“Cảm ơn… Lâm đại sư.”
Trán Thiên Khải Hậu ướt đẫm mồ hôi, cúi đầu xuống nói cảm ơn với Lâm Dương.