Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 96



Sau đó, Trùng Hư chân nhân cáo từ rời đi.

Lâm Dương giữ Mã Trần Phong lại, một mình lên tiếng: “Tôi có một chuyện muốn ông làm giúp tôi.”

Mã Trần Phong khom người nói: “Cậu chủ, mời cậu nói.”

Lâm Dương kéo ông ta dậy: “Được rồi, tuổi ông đã lớn rồi, đừng có động một chút là khom lưng hành lễ! Lúc thì cậu chủ, lúc thì ông chủ, lúc thì lại đại sư, tôi nghe mà váng đầu, sau này cái xưng hô cậu chủ này, ông cứ để trong lòng cho tôi.”

“Vâng, cậu chủ… cậu Lâm.”

“Còn nữa, cho ông chiếc thẻ đen này!”

Lâm Dương lấy ra chiếc thẻ đen mấy chục tỷ, khiến Mã Trần Phong hoảng sợ: “Đây là tiền tiêu vặt để cậu tiêu vặt, trên đời này bây giờ sao có thể không có tiền được?”

Lâm Dương nói: Tôi đã chuyển 3000 vạn tới thẻ của mình rồi, chủ yếu là cái thẻ này quá đặc biệt, mười tỷ quá dã man, nếu như không cần thận để vợ của tôi, hay là mẹ tôi phát hiện thì không biết nên nói thế nào! Nếu như thật sự không có tiền thì tôi sẽ nói với ông.”

Lúc này Mã Trần Phong mới gật đầu: “Là tôi không suy xét cẩn thận! Sự an toàn của bà chủ và cô chủ là quan trọng nhất, cho dù thế nào cũng không thể tiết lộ quan hệ thật của cậu và Vạn Lý được.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Đúng vậy! Bây giờ, tôi muốn ông giúp tôi điều tra một người, tài xế gây tai nạn cho ba mẹ tôi, hiện giờ tôi nghi ngờ, người đó bị người ta sai khiến.”

Mã Trần Phong nhíu mày nói: “Lúc trước tôi cũng từng điều tra người này, có vẻ không có điểm nào khả nghi… có điều, tôi sẽ điều tra kỹ càng lại, có tin tức tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu.”

Khi rời đi, Lâm Dương còn cầm theo chiếc bình quỷ lúc trước.

Món đồ chơi này cũng coi như là một vũ khí ma thuật.

Lúc đó.

Trang trại nhà họ Lâm.

Một thanh niên quần áo bẩn thỉu lảo đảo bước vào bên trong.

Chính là Lâm Vũ Hào.

Tiếng kêu rung trời của người giúp việc lập tức vang lên.

Ngay sau đó, người nhà họ Lâm đều vội vã chạy ra ngoài.

Có Lâm Bắc, vợ Lâm Bắc, vợ Lâm Dũng, còn có cả ông cụ nhà họ Lâm – Lâm Khánh Trường.

“Vũ Hào, mấy ngày nay con đã đi đâu?” Vợ của Lâm Phong, Cát Lam Nhiên ôm lấy cổ Lâm Vũ Hào, vẻ mặt đầy đau khổ, nước mắt không ngừng rơi. “Tìm khắp nơi đều không thấy, điện thoại cũng không thể liên lạc, mẹ đã phải đăng cả thông báo tìm người mất tích rồi.”

“Là Lâm Dương, là Lâm Dương, tôi muốn anh ta chết, tôi muốn anh ta phải chết!” Lâm Vũ Hào mơ hồ rống lên giống như một con thú hoang bị thương, bởi vì răng trong miệng đã mất đi một nửa, lợi vừa sưng vừa đau nên khi nói chuyện cảm giác như bị gió lùa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Thì ra là Đao Hoàn bị Lâm Dương đánh gãy chân, sau đó nhờ Hoa Hải Ninh đứng ra trả thù.

Nhưng đến sau này mới biết là quân ta đánh quân mình.

Lâm Dương là khách quý của ông Mã.

Sau đó, đám người kia bắt Lâm Vũ Hào, đánh một trận tơi tả, còn nhốt hai ngày.

Lúc này mới thoát ra được.

Chẳng những mất một nửa hàm răng, mà một số xương trên cơ thể cũng bị gãy.

Sau khi Lâm Bắc nghe xong, ông ta tức giận đến mức muốn đi gi ết chết Lâm Dương ngay bây giờ, nhưng mà lúc này, Lâm Lão gia hét lên: “Lâm Dương, cái tên súc sinh này, làm hại cháu của tôi, tôi phải khiến cho mẹ con anh đi tìm chết!”

Vừa mới mắng xong thì Lâm Khánh Trường ngã xuống đất.

Người nhà vội vàng đưa đi bệnh viện, kiểm ra một chút, ông bị liệt từ trên xuống cả đời còn lại chỉ có thể nằm ở trên giường.

Tại sai lại như vậy? Tại sao lại như vậy?

“Tất cả đều do tên tiểu súc sinh Lâm Dương kia, tôi muốn anh ta phải chết!” trong lòng Lâm Bắc hung tợn nghĩ, lập tức gọi cho vệ sĩ đến, ánh mắt lộ ra hung quang: “Kình Thiên, anh đi bắt mẹ của Lâm Dương về đây, tôi muốn buổi tối hôm nay phải nhìn thấy bọn nó quỳ gối trước mặt tôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 46: Có thể ôm em không

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.