Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 33



“AI” Một cô giáo ở đó kinh hãi kêu lên, sau đó bất giác lấy tay che miệng lại.

Nhưng dù có che miệng lại cũng vẫn không giấu được sự khiếp sợ hiện lên trên gương mặt kia.

Trong lúc đó, một người khác mặc dù không thốt ra tiếng, nhưng vẻ mặt sợ hãi cũng chẳng khác gì cô giáo kia.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, bọn họ không để ý tới việc Tần tiên sinh đứng dậy khi nào hay ra tay khi nào, chỉ trong nháy mắt mà thôi, cha của Chu Hồng Mai đã bị ông đánh ngã trên mặt đất.

Lúc ngã xuống, ông Chu đã đụng phải bàn trà gây ra tiếng đổ vỡ loảng xoảng, tất cả những gì có trên mặt bàn thì đều rơi hết xuống đất, mọi thứ trước mắt hoàn toàn là một mớ hỗn độn.

Cảnh tượng này đúng là có chút dọa người.

Ông Chu bị đánh cho choáng váng, phải mất một lúc mới có thể định thần lại, sau đó liên lôm cồm bò dậy.

Tần tiên sinh sao có thể để cho gã này có cơ hội đứng dậy, cho nên chẳng đợi ông Chu đứng được lên, ông đã lại đạp xuống một cước trực tiếp đem đối phương lần nữa đập về trên mặt đất.

Chu Dũng vóc dáng cao lớn vạm vỡ, từ trước đến nay không ai dám động vào hắn, kẻ thường ngày ngang tàng như vậy, đánh người đã thành quen, cho nên chẳng thể nghĩ được hắn vậy mà cũng có lúc phải chịu trận như thế này.

Trong giây lát, gã họ Chu tức đến đỏ mắt, vẻ mặt lộ ra sự hung tợn: ” Bọn Tần gia chó chết!”

“Ặc-“

Vẫn còn chưa chửi xong thì trong miệng tên họ Chu đã hộc ra một ngụm máu, còn khuyến mại thêm hai cái răng gẫy.

Trong miệng gã giờ đây chỉ còn lại tiếng rên rỉ đau đớn.

Chu Dũng chỉ muốn phản kháng, nhưng lại sợ hãi phát hiện ra rằng hắn căn bản đến cơ hội đánh trả lại người này cũng không có, chỉ có thể ngoan ngoãn ở đó chịu đòn.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, mọi người đều há hốc mồm: Ai có thể tưởng tượng được Tần tiên sinh vừa rồi còn đang ổn trọng, bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, lại có thể trực tiếp đi tới đánh ba của Chu Hồng Mai cơ chứ, hơn nữa lại còn ra tay tàn nhân như vậy, quả thực là quá bạo lực.

Ông Chu to lớn như vậy mà lại chỉ có thể nằm bẹp dúm dưới chân Tần tiên sinh như một cái giẻ rách, hoàn toàn không có sức phản kháng.

Hai vị phụ huynh gây gổ ở trong trường học, thân là ban giám hiệu nhà trường, lúc này cũng phải nên đi đến can ngăn, hòa giải, nhưng mà hiện tại ai mà dám lên khuyên ngăn chứ?

Trái lại nhìn bộ dạng bị đánh đến rơi cả răng của gã họ Chu, có mấy thầy cô dù trên mặt vẫn còn vẻ sợ hãi, nhưng trong lòng thì lại có chút hả dạ. Mấy đứa học sinh có vấn đề như Chu Hồng Mai bình thường toàn gây chuyện thị phi, nhưng cha mẹ của bọn chúng lại cứ luôn lên mặt ra oai không biết điều, như thế này lại tốt, cuối cùng lại có người không thèm giảng đạo lý mà trực tiếp ra tay trừng trị luôn.

Thật là hả lòng hả dạ.

Tô Bối cũng cực kỳ kinh ngạc.

Trong tiểu thuyết, Tần Thiệu là một cao thủ quyền anh tự do, ngay cả khi đối mặt với ánh hào quang của nam chính Tống Ngạn Thành cũng vẫn luôn là chỉ thắng không thua.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37

Một tên bạo lực như gã họ Chu kia, đối đầu với Tần tiên sinh cũng chỉ có thể bị cho ăn hành.

Tô Bối chỉ là không nghĩ tới Tân Thiệu sẽ hành động như vậy.

Trong tiểu thuyết, Tần tiên sinh thực sự chỉ có một lần sử dụng vũ lực, mà đó còn là ở phần cuối của cuốn tiểu thuyết, do ông bị nam chính dồn ép đến không còn đường sống, nên mới ra tay để bảo vệ mạng sống.

Lúc này, Tô Bối bị Tô Tiểu Bảo đứng ở bên cạnh kéo kéo tay.

Tô Bối nghi hoặc: “Sao vậy?”

Tô Tiểu Bảo: “Đừng nhìn.”

Bởi vì cảnh tượng này quá tàn bạo, Tô Tiểu Bảo kéo Tô Bối ra phía đằng sau mình, che khuất tầm mắt của Tô Bối, còn bản thân thì lại thích thú thưởng thức.

Nhìn Tần Thiệu, Tô Tiểu Bảo khẽ xùy một tiếng: Cũng rất lợi hại đấy…

Ở bên kia, nhìn chồng mình bị đánh như vậy, bà Chu luống cuống không tin vào mắt mình.

“Chuyện nhỏ nhặt như thế này, sao lại phải ra tay đánh người vậy chứ!” Ai bị đánh bà không quan tâm, nhưng chồng bà bị đánh thì không thể được.

Bà Chu xông lên định can ngăn, nhưng chỉ cần một ánh mắt của Tần tiên sinh, mấy vệ sỹ bên cạnh đã ngầm hiểu mà kịp thời ngăn cản bà Chu.

Biết là mọi việc không ổn, bà Chu chỉ đành đứng bên cạnh cầu xin tha thứ: “Đừng đánh nữa! Ba Tô Bối, ông chủ Tô, là con gái nhà chúng tôi đã sai, các vị muốn xử lý thế nào chúng tôi đều đồng ý, xin ngài hãy dừng tay lại đi.”

Lúc này ông Chu có muốn kêu cũng không kêu nổi, nói không chừng nếu còn bị đánh nữa thì sẽ toang mất.

Tần tiên sinh cũng biết chừng mực, mặc dù ra tay rất tàn nhẫn, nhưng cũng không đến nỗi muốn lấy mạng của đối phương.

Tần tiên sinh dừng tay.

“Trợ lý Lý.”

Trợ lý Lý vừa rồi bị hù doạ một phen, nhất là khi thấy cha của Chu Hồng Mai còn đang nằm bất động trên sàn, cả người đầy máu.

Nếu không phải là gã này còn có thể rên rỉ khe khẽ, có khi lại tưởng gã đã chết rồi.

Nghe thấy Tần tiên sinh gọi mình, trợ lý Lý lúc này mới hoàn hồn: “Tôi đây, tiên sinh ngài muốn dặn dò gì ạ?”

“Đưa tiền.”

“Vâng, vâng ạ.” trợ lý Lý cố gắng lấy lại bình tĩnh, đáp lại. Còn vấn đề đưa mấy người kia bao nhiêu tiền, Tần tiên sinh lúc này cũng chẳng thèm để ý, cô cứ tự mình xử lý là được.

Thấy tay mình bị dính máu, Tần tiên sinh nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự chán ghét.

“Tần tiên sinh, khăn giấy đây ạ.”

Trợ lý Lý đem khăn giấy đưa qua, nhưng Tần Thiệu không nhận, ông đi đến chỗ của Tô Bối, lục cái túi nhỏ trong cặp sách của cô lấy ra một gói khăn giấy rồi lau đi vết máu dính trên tay mình.

Tần Thiệu trở về ngồi xuống ghế sô pha, dáng vẻ lại trầm mặc như không có chuyện gì xảy ra.

Chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, đám phụ huynh lúc này đứng im như phỗng, đến cả thở mạnh cũng không dám, chỉ hận trên mặt đất không có lỗ nào để mà chui xuống, nào có ai dám ho he một lời.

Bị Tần tiên sinh liếc cho một cái, mười mấy người này hấp tấp dồn nhau lùi về sau một bước, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

“Ba, ba của Tô Bối, chúng tôi đưa con đến để tạ lỗi với con gái ngài, phận làm cha mẹ chúng tôi cũng vô cùng xin lỗi.” Có người ấp ấp úng úng nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 161: Khoả cổ

“Đúng vậy, con nhỏ không hiểu chuyện, chúng tôi thay bọn chúng nhận sai, xin tiên sinh thứ lỗi.”

Thái độ này, cùng với dáng vẻ miễn cưỡng bồi thường cho Tô Bối trước đây, thật sự đúng là một trời một vực….

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám phụ huynh đang run sợ cầu xin tha thứ, Tần tiên sinh cười khẩy.

“Để cho bọn họ ra ngoài.” Tần tiên sinh ra lệnh. Đám người này, ở đây chỉ thêm chướng mắt.

Phòng tiếp khách của trường trung học lúc này nghiễm nhiên đã trở thành địa bàn của Tần tiên sinh.

Trần hiệu trưởng cùng với mấy giáo viên kia căn bản không có dũng khí để phản đối Tần tiên sinh. Nếu bây giờ dám làm cho vị tiên sinh này không vui, chính bọn họ có khi cũng sẽ bị đánh cho một trận.

Sau khi thấy đám phụ huynh kia cụp đuôi rời đi, hiệu trưởng Trần rút ra chiếc khăn tay lau đi mồ hôi trên trán, lúc này mới dám đi đến trước mặt của Tần tiên sinh.

“Tần tiên sinh ngài thấy đó, về sự việc này vừa rồi mấy vị phụ huynh các ngài cũng đã “giao lưu” với nhau rồi, coi như là việc này đã giải quyết xong có được không?”

Trần hiệu trưởng nghĩ thầm, Tần tiên sinh đã để mấy người kia rời đi thì chuyện này coi như cũng đã qua đi rồi.

“Tất nhiên, vê phía Chu Hồng Mai và mấy em học sinh kia, trường học chúng tôi cũng sẽ nghiêm khắc xử lý theo quy định.”

Hiệu trưởng Trần nói xong, một hồi lâu cũng không thấy Tần tiên sinh đáp lại, trong lòng thấp thỏm.

Ho nhẹ một tiếng, hiệu trưởng Trần hỏi: “Tần tiên sinh, ngài xem, chúng tôi xử lý như vậy ngài có vừa lòng không?”

“Được.”

Tần Thiệu nói ra câu này, gần như đã khiến cho hiệu trưởng Trần có cảm giác như bản thân mới được tha cho tội chết vậy.

Đúng vào lúc này, ông ta lại nghe thấy Tần Thiệu nói: “Về chuyện của mấy người kia đã giải quyết xong, bây giờ tôi nói đến chuyện của ban giám hiệu nhà trường các người.” Nghe thấy vậy, hiệu trưởng Trần biến sắc, còn chưa kịp bình tâm đã lại bị làm cho run sợ.

“Cái này…”, hiệu trưởng Trân mặt lộ rõ vẻ khó xử: “Tần tiên sinh, ban giám hiệu chúng tôi…”

Chẳng chờ đối phương nói nhảm, Tần Thiệu trực tiếp cắt ngang lời hiệu trưởng: “Thời gian con tôi học ở cái trường này gặp phải bạo lực học đường, nhà trường lại không hề điều tra sự việc, đem chuyện bạo lực này định nghĩa thành mâu thuẫn bình thường giữa các học sinh, đây là không làm tròn bổn phận, sau đó nhà trường vì cái gọi là thanh danh cùng với vấn đề điểm số của nhà trường mà khiến cho con tôi phải tạm nghỉ học, đây gọi là vô trách nhiệm…”

Đám nhân viên nhà trường: “…”

Tần tiên sinh điều tra cặn kẽ như vậy, bọn họ còn có thể nói cái gì được nữa.

Hiệu trưởng Trần: “Tần tiên sinh, ngài nghe tôi giải thích.”

Tần Thiệu: “Không cần giải thích, tôi chỉ là đem những chuyện mình biết kể lại một cách đơn giản, còn những cái khác, hiệu trưởng Trần có thể vào lúc tiếp nhận điều tra rồi từ từ trình bày tiếp cũng được.”

Tần tiên sinh cầm lấy tài liệu từ trong tay trợ lý rồi ném về trước mặt hiệu trưởng Trần.

“Cái này…!”

Nhìn thấy tiêu đề đống tài liệu kia cùng với mấy dòng bên dưới “về việc hiệu trưởng trường trung học Trần Trọng Thư và thành viên ban giám hiệu La Khê, huyện Hồng Tỉnh…” hiệu trưởng Trần mở to mắt, cả người như rơi xuống hố băng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 117: Chương 117

Mặc dù chưa phải là thông báo cuối cùng, nhưng hiệu trưởng Trần biết rằng, sự nghiệp của hắn e là sẽ kết thúc từ đây.

“Đây, đây là thật sao?” những giáo viên bị ghi tên trong tài liệu này không thể tin nổi mà hỏi.

Có phải tài liệu này chỉ là do Tần tiên sinh làm giả ra hay không 2

Dường như đã nhìn ra suy nghĩ của những người này, Tần tiên sinh cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng ném ra một câu:”Mấy người cứ bình tĩnh mà chờ tin tốt.”

Tần Thiệu đã cho người điều tra ngọn nguồn của hiệu trưởng và một số giáo viên trong trường học này, không chỉ về sự việc của Tiểu Bối, mà vấn đề của mấy người này cũng chẳng ít.

Ngoài việc lợi dụng một số quan hệ để có thể sớm lấy được bản sao chép của những tài liệu này ra thì những cái khác, Tần tiên sinh chẳng qua chỉ là làm theo trình tự báo cáo thông thường.

Chiều hôm đó, đám người hiệu trưởng Trần đã nhận được thông báo chính thức về việc cách chức để phục vụ điều tra, còn chức vụ hiệu trưởng trường trung học liền được giao cho giáo viên chủ nhiệm tạm thời quản lý.

Những chuyện này đều là để sau hãy nói.

Mặc kệ một đám nhân viên nhà trường ở lại trong phòng khách cùng với vẻ mặt tuyệt vọng, Tần tiên sinh sau khi làm xong thủ tục chuyển trường cho bọn trẻ liền trực tiếp rời đi.

Lúc bọn họ đi ra cũng là thời gian tan học, học sinh trên tâng đều mở to mắt mà nhìn chằm chằm vào mấy chiếc xe sang trọng cùng với phía cửa ra vào của phòng hành chính.

“Nhìn đi! Ra rồi ra rồi!”

Đầu tiên đập vào mắt mọi người chính là Tần tiên sinh đang mặc một bộ vest màu đen.

“Ui, đẹp trai thết”

“Tớ biết đấy là ai! Là chủ tịch của Tần thị! Tớ đã đọc một trang báo đưa tin này rồi!”

“Thật hay đùa đấy?” Tần thị sao, nhưng chuyện này những người bình thường cũng không dám nghĩ là có tồn tại.

“Chính xác 100% luôn.”

“Trước đây tớ cũng không dám chắc.” Dù sao thì chủ tịch Tần thị rất hiếm khi lộ diện công khai, ảnh trên mạng cũng rất ít, căn bản lại toàn là ảnh chụp trộm không rõ nét cùng với ảnh chụp vội trên đường.

“Nhưng mà các cậu xem, ở cổng trường có một băng rôn với dòng chữ “Hồng Thạch sinh vật”! Tớ vừa tìm hiểu rồi, cậu biết Hồng Thạch sinh vật là trực thuộc nơi nào không? Chính là tập đoàn Tần Thị đó!”

“Âu mài gót! Cho nên đấy chính là chủ tịch Tần Thị sao? Cũng thật là khí thế quá đi, lại còn đẹp trai nữal”

“Tớ cứ tưởng rằng chủ tịch Tống thị đã là nhân vật phong độ nhất rồi, không thể ngờ tới vẫn còn một vị khác chẳng thua kém chút nào cả.”

“Nói thật, sao tớ lại cảm thấy chủ tịch Tần còn đẹp trai hơn cả chủ tịch Tống nữa vậy nhỉ…” Chỉ là so sánh với chủ tịch Tống, vị chủ tịch này lại quá bí ẩn.

Nhóm nữ sinh đang cúi đầu bàn luận, đột nhiên trong đám đông có người thốt lên.

“Sao vậy, lại có chuyện gì đấy?” “Cậu nhìn ở bên kia, đẳng sau chủ tịch Tần ý!” Ối, là đứa con gái trong tấm ảnh trước đây.” “Vờ lờ, Vậy mà thật sự là Tô Bối và Tô Tiểu Bảo!”…..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.