Cuối cùng Tô Bối đã chọn Tạ Dân Hiên làm cộng sự cùng tác chiến, lý do là vì Tô Tiểu Bảo chưa từng chơi trò chơi này.
Nhìn thấy Tô Bối lựa chọn Tạ Dân Hiên, trong lòng Tống Tâm Di mặc dù cảm thấy có chút khó chịu, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
Đề bài đầu tiên cho bốn người là dùng những từ tiếng anh thông dụng để điền vào chỗ trống, Tống Tâm Di và Diệp Thần ở phía đối diện bắt đầu trước, tiến hành điền vào những ô trống hàng ngang.
Tống Tâm Di nhìn lên bảng suy nghĩ vài giây, chẳng mấy chốc ở trên ô trống đó đã xuất hiện một từ đơn.
“Tô Bối, cậu thử chút đi, rất đơn giản, điền những từ tiếng anh cậu biết vào đó là được rồi.”
Tô Bối cũng nhìn lên bảng, những ô trống theo hàng dọc và những từ mà Tống Tâm Di đã điền vào đó liên kết lại có tổng cộng là có ba mục từ, một mục có 5 ô trống, hai mục còn lại mỗi mục có 4 ô trống, chữ cái giao thoa lần lượt là c, e, I.
Không khó, trong đầu Tô Bối ngay lập tức đã xuất hiện ba từ rồi.
Chỉ là, còn chưa đợi Tô Bối cầm lấy bút điền vào, Tạ Dân Hiên ở bên cạnh đã nhanh hơn cô một bước điền một từ vào trong bảng câu hỏi này.
“Dân Hiên cậu nhường con gái một chút đi mà, tất cả đều bị cậu tranh trả lời hết rồi, con gái nhà người ta còn chơi được gì nữa?” Giấu đi vẻ cứng ngắc trên khuôn mặt, Tống Tâm Di cười khểnh lườm Tạ Dân Hiên một cái rồi nói, sau khi điền một đáp án ở dưới từ mà Tạ Dân Hiên đã điền thì liền đưa cây bút ở trong tay mình sang cho Tô Bối.
Nếu như không biết ân oán giữa hai người, người khác thật sự còn tưởng rằng Tống Tâm Di đang quan tâm người mới chơi Tô Bối này.
Tạ Dân Hiên thì lại chẳng thèm quan tâm tới thái độ cư xử gì gì mà Tống Tâm Di nói đó, liền giành bút lại viết thêm từ thứ hai lên trên bảng câu hỏi đó.
Trò chơi như vậy không chỉ đơn giản là điền nội dung đã biết vào ô trống là xong, bắt đầu từ phần sau đó để điền tiếp, muốn điền cái gì thì cũng phải có hiểu biết, người mới chơi lần đầu, nếu không biết những điều này, sẽ rất dễ bị đối thủ xỏ mũi dắt đi, sau đó từng bước từng bước rơi vào trong cái bẫy do đối thủ tạo ra.
Tống Tâm Di này tưởng cậu là kẻ không có não, không nhìn ra được cái hố mà cô nàng đào sẵn cho Tô Bối đó sao?
Tống Tâm Di quan sát Tạ Dân Hiên đang hoàn toàn không thèm để mắt tới cô: “…”
Nếu như đối đầu với Tô Bối, Tống Tâm Di hoàn toàn chắc chắn được có thể khiến cho Tô Bối thất bại trong vòng 10 ô trống, thế nhưng do có sự tham gia của vị thiên tài Tạ Dân Hiên này, bên phía Tống Tâm Di không dễ dàng gì để làm được việc này.
Trong chốc lát, cả tấm bảng đều đã được điền kín mít bằng những từ vựng tiếng anh, hai bên mỗi bên chỉ còn dư lại một chỗ trống cuối cùng.
Sau khi Tống Tâm Di bình tĩnh viết từ “anthrax” cuối cùng lên trên tấm bảng, thì liền đưa bút qua.
“Tiêu rồi, trận này lớp chúng ta sắp thua rồi.” Trong nhóm người của lớp A7, bí thư học tập bỗng nhiên khẽ nói thâm một câu, trong giọng nói còn kèm theo sự tiếc nuối.
“Sao thế?” Đổng Văn Kỳ vẻ mặt không hiểu quay ra hỏi.
Chẳng phải chỉ còn lại một từ cuối cùng thôi sao? Sau khi điền lên rồi, thì cho dù Tô Bối bọn họ không thắng thì họ cũng có thể hòa với đội Tống Tâm Di mà.
“Các ngươi nhìn kỹ đi, chữ cái đầu trong từ cuối cùng này của nhóm Tạ Thần là chữ gì.”
Sau khi nghe bí thư lớp đó nhắc một tiếng, mấy người trước đó còn chưa hiểu giờ mới nhìn ra: chữ cái bắt đầu cho từ cuối cùng của mấy người Tô Bối lại chính là… chữ X, chữ cái giao thoa đứng sau cùng trong từ cuối cùng của đối phương.
“Chữ x sao? Khỉ thật, từ nào bắt đầu bằng chữ x chứ?”
“Có phải là những kiến thức tiếng anh mà ta học được đều là giả phải không, tại sao ta cảm thấy trong cuốn sách giáo khoa Cửu Nghĩa (loại sách giáo khoa được phổ cập trong vòng 9 năm dành cho học sinh trung học) không có từ nào mở đầu bằng chữ x này nhỉ?”
“Ta biết một từ, nhưng mà số chữ cái lại không đúng”…
Nghe tiếng xì xào bàn luận của người xung quanh, đáy mắt của Tống Tâm Di xuất hiện một tia đắc ý: trò chơi điền từ này là này là một trò chơi rất phổ biến thuộc các hoạt động trong khuôn viên trường trung học Duy Minh, vì thế cô nàng có rất nhiều tuyệt chiêu bí mật, đây chỉ là một trong số đó mà thôi.
Quan sát ô trống đó, Tạ Dân hiên cũng do dự một lát. Tô Bối từ đầu đến cuối luôn đứng cạnh Tạ Dân Hiên giống như một chiếc bình hoa, lúc này đã hành động rồi.
“Để mình.” Tô Bối mỉm cười với Tạ Dân Hiên, rồi đi tới, nhặt cây bút ở trên bàn lên, viết ra từ “xenon” một cách rất trơn tru.
Người xung quanh không nghe thấy nội dung cuộc đối thoại giữa Tô Bối và Tạ Dân Hiên, chỉ nhìn thấy hai người Tạ Thần và Tô Bối đang nói gì đó, sau đó Tô Bối liền bước tới viết đáp án lên trên bảng.
Lẽ nào vừa rồi là Tạ Thần nói cho Tô Bối đáp án, để cho Tô Bối lên điền vào sao?
“Ha ha, Tạ Thần quá lợi hại rồi! Đề kiểu này mà vẫn điền được!”
“Tạ Thần đúng là Tạ Thần!”
“Đúng đúng!” Đổng Văn Kỳ cũng gật đầu một cách vô cùng hào hứng.
Tạ Thần không chỉ lợi hại mà đặc biệt còn rất manly nữa: Chắc chắn là cậu ta cố ý, một đề bài khó như vậy để cho Tô Bối lên điền, hãnh diện biết baol
“Ơ nhưng mà, xenon nghĩa là gì thế.”
“Chưa từng học qua.”
“Thật sự là có từ này sao?”
Rõ ràng, Tống Tâm Di cũng có nghỉ ngờ như thế.
“Có thể nói một chút từ này có nghĩa là gì không?” Tống Tâm Di hỏi Tạ Dân Hiên.
Tạ Dân Hiên: “…”
Cậu ta nào biết được chứ.
Tô Bối ở bên cạnh lên tiếng đáp lại: “Vì trò chơi này, có lẽ cậu đã học thuộc không ít những từ có chữ cái “x” này nhỉ, từ này có nghĩa là gì cậu lại không biết sao?”
Chút tâm tư này của mình đã bị Tô Bối vạch trần một cách thẳng thừng, sắc mặt Tống Tâm Di có chút khó coi.
Tống Tâm Di vốn định làm như không nghe thấy lời của Tô Bối, lơ đi vấn đề này, thế nhưng chính vào lúc này, Tạ Dân Hiên lại không hề nể mặt mà cười lớn một cách đầy chế giễu.
Cười xong, Tạ Dân Hiên lại nhìn Tô Bối một cái-Xuýt nữa thì quên mất, bài kiểm tra hàng tháng lần trước đó, Tô Bối là người có số điểm cao hơn cậu ta và Tô Tiểu Bảo đến gần 10 điểm, một người có học lực tốt cho dù chưa từng chơi qua trò này thì cũng sẽ không đến mức tệ hại.
Lúc này, đám bạn học ở bên cạnh lôi điện thoại ra tra cứu, có người đã tra ra nghĩa của từ này.
“Có thật, hóa ra là khí trơ à.”
“Mẹ ơi, chẳng trách chúng ta không biết, dãy khí trơ này, lúc đó giáo viên dạy môn hóa học chỉ cho chúng tớ biết hai khí đầu tiên, không hề nói cho chúng ta rằng đằng sau vẫn còn.”
Tống Tâm Di: “Hiệp này chúng ta hòa rồi, đề bài tiếp theo đi.”
Tô Bối: “Được.”
Đề bài tiếp theo là điền từ vào chỗ trống trong nội dung của bài thơ, lần này đổi thành đội của Tô Bối bắt đầu trước.
Vừa rồi, đứng ở bên cạnh Tạ Dân Hiên quan sát một hồi, Tô Bối đại khái cũng đã nhìn ra được một vài kỹ xảo ở trong trò chơi này: Để không bị đối phương dụ rơi vào bẫy, thông thường sẽ chọn những từ có số ô dài nhất và số giao thoa nhiều nhất để điền vào, tranh thủ nắm bắt cơ hội trước, để lại những từ đơn giản hơn nữa là những từ không dễ bị đối phương khống chế đến cuối cùng.
Vậy thì đành phải thất lễ rồi.
Tô Bối khẽ mỉm cười một cái, đôi mắt ánh lên tia giảo hoạt, tiến lên trước điền thẳng vào trong câu có ô trống dài nhất “Nhiếp. Tưu Hề, Duy Canh. Hàng. Hoàng Lãm Quỹ. Hề, Triệu Tích. Danh”
Trên ba ô trống theo hàng dọc từ trên xuống dưới trước mặt vừa hay chính là mấy chữ “tưu, quỹ, triệu”.
Tô Bối điền xong, người ở xung quanh lại xôn xao một trận nữa.
“Ối bà mẹ ơi, mấy người Tạ Thần chơi cũng ác quá!”
“Mấy chữ này thì điền thế nào? Cho dùng điện thoại gian lận, tớ cũng chẳng biết nên bắt đầu tra từ chữ nào nữa.”
“Đừng có mà chọc giận Tạ Thần, hôm nay tớ xem như là đã ngấm câu này rồi, ha ha.”
Tạ Thần:…, liên quan gì tới cậu ta chứ.
Quan sát câu thơ mà Tô Bối viết, sắc mặt của Tống Tâm Di trở nên có chút khó coi, còn Diệp Thần ở bên cạnh cô cũng khế nhíu mày. _
Sau khi hai người miễn cưỡng cùng nhau điền vào hai ô trống, cuối cùng cũng không điền thêm được vào ô nào nữa.
Diệp Thần: “Trận này chúng ta thua rồi.”
Mặc dù Tống Tâm Di trong lòng không phục, thế nhưng Diệp Thần cũng chẳng nghĩ ra câu thơ nào, cô nàng cũng hết cách.
Hiệp thứ ba: Nhân vật lịch sử, hiệp thứ tư: Thành ngữ, hiệp thứ năm: Công thức toán học…
“Đề này để tớ.” Tạ Dân Hiên suốt cả hai hiệp chỉ đứng ở bên cạnh làm bình hoa, lúc này đã kéo Tô Bối ra, nói.
Tốt xấu gì cũng để cho cậu ta có chút giá trị tồn tại chứ? Nếu không thì, cùng với việc Tô Bối cứ thắng hết ván này đến ván tiếp, những fans cuồng đang “tung hô Tạ Thần” ở xung quanh kia, người biết rõ chân tướng sự việc là cậu đây nghe cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Hả, được.” Tô Bối đáp lại, rồi bến lẽn cười một cái, đưa bút cho Tạ Dân Hiên.
Toán học là thế mạnh của Tạ Dân Hiên, vì thế, trận này, Tạ Dân Hiên thắng một cách nhanh chóng dễ dàng.
Lúc này, Tống Tâm Di lên tiếng cắt ngang cuộc chơi, đề nghị đổi sang cộng sự khác rồi lại chơi tiếp.
Để thể hiện là công bằng, Tống Tâm Di đã chọn ra một nam sinh có thành tích bình thường của lớp A2 để thay thế cho Diệp Thần trước.
Tô Bối thì lại chọn Từ Dương Dương.
Lý do là Từ Dương Dương có thể lọt vào top 20 của “giải đấu Hồng Khách”, vậy thì có lẽ chỉ số IQ cũng rất cao rồi….