Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 44



Từ Dương Dương người không hiểu vì sao lại được Tô Bối chọn trúng, trong lòng vô cùng cảm động.

Từ Dương Dương đi đến bên cạnh Tô Bối, vỗ vỗ ngực, đảm bảo: “Yên tâm đi, mình nhất định sẽ dốc sức bảo vệ cậu tới cùng!”

Trong lớp có nhiều người như vậy mà Tô Bối lại có thể chọn trúng cậu, vậy thì chính là đã xem trọng cậu ta rồi! Mặc dù thực lực của cậu không có cách nào để giống như Tạ Dân Hiên dẫn theo Tô Bối càn quét ngàn quân đó, có điều cậu cũng sẽ cố gắng hết sức, ít nhất cũng sẽ không để cho họ thua một cách khó coi.

Vòng chơi mới bắt đầu.

Không biết Từ Dương Dương có thật sự giống như lời của cậu tự nói đó không, tựa như “may mắn đứng về phía bọn họ”, đề thứ nhất mà cậu bốc trúng lại là đề có nội dung về máy tính.

Thế là “bình hoa Tô Bối” lại một lần nữa để Từ Dương Dương ra trận, sau đó dễ dàng giành được chiến thắng mà không cần tốn công tốn sức.

Kết thúc một hiệp, Tống Tâm Di lại đề nghị: “Để cho mọi người đều được tham gia chơi, chỉ bằng mỗi một hiệp chúng ta đổi một cộng sự đi.”

Tống Tâm Di vừa nói ra lời này, Tô Bối không hề phản ứng lại, ngược lại mấy học sinh học lực kém, lười học đại diện trong số đó là Đổng Văn Kỳ sợ hãi lắc lắc đầu.

Bọn họ không có thực lực như Tạ Thần, cũng không có may mắn như Từ Dương Dương, không đủ sức mà gánh nổi Tô Bối al

Tô Bối quay đầu đưa mắt tìm kiếm Tô Tiểu Bảo.

Kết quả lại phát hiện ra rằng, lúc này hai người Tô Tiểu Bảo và Tạ Dân Hiên đang lôi một bộ bảng điền câu trả lời khác ra ngồi một góc để tiến hành một đấu một, hai người mỗi bên đều có đám fan hâm mộ đứng cổ vũ.

Tô Bối: “…”

Tống Tâm Di nhìn về phía Tô Bối: “Nếu như cậu không tìm được cộng sự, chúng ta cũng có thể một đấu một.”

Lời này của Tống Tâm Di còn chưa kịp nói, giọng nói của Tạ Dân Hiên từ phía đằng xa đã vang lên: “Không chơi nữa, nhạt nhẽo.”

Tạ Dân Hiên ném cây bút ở trong tay xuống, nhìn về phía ban tổ chức đang lẫn ở trong đám người: “Không có trò khác thú vị hơn, bớt hại não sao?

Ban tổ chức: “Có có, phòng thể chất của chúng ta còn có thể chơi ném bóng rổ trong nhà, Domino, Pinball.”

“Vậy thì chơi bóng rổ đi.” Tạ Dân Hiên liền phủi phủi tay, rồi lại nhìn Diệp Thần ở phía bên đó một cái, hỏi một câu với giọng đầy thích thú: “Các ngươi không có ý kiến gì chứ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 130

Diệp Thần gật đầu: “Được thôi.”

Trò chơi bóng rổ tiến hành theo hình thức ba chọi ba.

Ngay lập tức lớp A2 đã chọn ra được ba người chơi bóng rổ tốt nhất, còn đội hình ở bên lớp A7 lại là Tô Tiểu Bảo, Tạ Dân Hiên, ngoài ra còn thêm một người góp mặt cho đủ đội là Trần Tử An nữa.

Tô Bối lúc này đã kết thúc trận đấu với Tống Tâm Di, đi đến phòng thể chất nằm ngay bên cạnh, ngồi cùng với đám nữ sinh của lớp A7.

Trận đấu vẫn còn chưa bắt đầu, đám nữ sinh đã bắt đầu xì xào bàn luận:

“Tớ thấy lớp chúng ta thắng chắc rồi.”

“Hì hì, tớ cũng thấy vậy, trước đó lúc học giờ thể dục, đều là Tạ Thần và Tô Thiếu mỗi người dẫn một đội, lần này cuối cùng thì hai người cũng đã hợp sức liên thủ lại rồi, quả là không gì sánh được.”…

Ở giữa sân, Tạ Dân Hiên thản nhiên nhìn Tô Tiểu Bảo một cái: “Đừng có khiến cho lớp A7 chúng ta mất mặt.”

Nghe thấy vậy, Tô Tiểu Bảo cũng đáp trả Tạ Dân Hiên bằng một ánh mắt xem thường: “Vậy thì tốt nhất là cậu đừng có làm vướng chân tôi.”

Trân Tử An ở bên cạnh tỏ ra lo lắng, hai tên này lại bắt đầu cà khịa nhau rồi, cậu e sợ lát nữa có khi nào chưa cần tới người của lớp A2 phải phòng thủ thì hai tên này đã tự tiêu diệt lẫn nhau trước rồi chăng.

Sau đó Trần Tử An phát hiện cậu suy nghĩ nhiều rồi.

Sau khi trận đấu bắt đầu, ngay lập tức hai người đã trở nên nghiêm túc.

Có lẽ thật sự là đã cùng nhau thi đấu nhiều rồi, thế nên họ đều rất hiểu nước cờ của đối phương, hai người Tạ Dân Hiên và Tô Tiểu Bảo phối hợp vô cùng ăn ý, một người mà tấn công, người còn lại sẽ ở bên cạnh yểm hộ, tốc độ ném bóng vào rổ cực nhanh, ba người của lớp A2 bên kia căn bản là không kịp phản ứng lại.

“Tạ Thần đẹp trai quá!”

“Ha ha! Tô Thiếu cố lên!”

Nhìn Tiểu Bảo của nhà mình, Tô Bối cũng không nhịn được mà hò hét theo mấy tiếng.

Chỉ là, trong lòng vẫn không nhịn được muốn phàn nàn vài câu.

Trò chơi ném bóng rổ như vậy có sự khác biệt rất lớn đối với những trận thi đấu bỏng rổ chính thức, nói đúng hơn thì nó giống như một loại trò chơi dân gian đánh trống truyền hoa vậy, thế nhưng Tô Tiểu Bảo, còn cả Tạ Dân Hiên nữa… Hai người này rốt cuộc là làm thế nào để có thể biến một trò chơi có lợi cho việc phát triển trí tuệ này trở nên rầm rộ vang dội như vậy?

Khác biệt với những tiếng náo nhiệt ở bên này, ở phía bên kia, Tống Tâm Di ngồi lẫn trong đám người của lớp A2, trâm mặc một cách lạ thường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tống Tâm Di không hề quan tâm tới tỉ số ở trên sân kia, lúc này cô nàng đang lướt trên diễn đàn của trường.

Vì tiết mục “biểu diễn mở màn” của Tô Bối, tình hình trong diễn đàn đã hoàn toàn thay đổi rồi, mặc dù vẫn có người cổ vũ cô nàng đang mắng chửi Tô Bối, thế nhưng, so ra thì lại có nhiều người khen ngợi Tô Bối hơn.

“Tôi tuyên bố, qua đêm nay, tôi chính là người của Tô Bối rồi!”

“Vừa xinh đẹp lại có tài, nói thật, tôi cảm thấy hai chữ “hoa khôi” này của Tô Bối quả thực là vô cùng xứng đáng”

“Tôi thích Tống Tâm Di, nhưng tôi cũng thích Tô Bối!”

“Đúng! Đồ trẻ con mới đi đưa ra lựa chọn, hai người này tôi đều thích!”

“Nghe nói hôm nay lớp A2 và lớp A7 cùng bốc thăm ngẫu nhiên, ha ha ha, tôi rất muốn đi xem, xem hai đại nữ thần cùng xuất hiện một lúc!

“Cuối cùng đã có thể nói một câu rồi, tôi thích kiểu như Tô Bối hơn so với kiểu em gái thân thiện của Tống Tâm Di đó.”…

Đầu ngón tay lướt nhanh qua phần comment ở trong diễn đàn, sắc mặt của Tống Tâm Di trông ngày càng khó coi, đặc biệt là lúc nhìn thấy có vài lời nói thích Tô Bối.

Nhìn thấy Tô Bối đang nói chuyện vui vẻ cùng với mấy nữ sinh khác ở trong nhóm người bên đó, Tống Tâm Di liền cắn chặt môi dưới, trong lòng thầm hận.

Vì sao Tô Bối lại may mắn như vậy!

Rõ ràng cái gì Tô Bối cũng không bằng cô nàng, cốt cách cũng không bằng, nếu như không phải nhờ có Tạ Dân Hiên và Tô Tiểu Bảo, số lượt bình chọn của Tô Bối sao có thể cao hơn cô nàng được!

Vừa rồi cũng vậy!

Rõ ràng là cô muốn để cho mọi người nhìn được bộ mặt thật của Tô Bối, nhìn rõ được rằng Tô Bối ngoài khuôn mặt đẹp ra căn bản là chẳng biết gì cả, thế nhưng Tạ Dân Hiên lại cứ hết lần này tới lần khác ra mặt giúp đỡ cô ta, dựa vào cái gì chứ!

Lúc này, bỗng nhiên có một nữ sinh đăng một tấm ảnh lên một group nào đó mà Tống Tâm Di cũng là thành viên trong group này: “Các cậu nhìn xem tấm ảnh này của tớ là chụp gì!”

Tống Tâm Di không còn nhìn Tô Bối nữa mà nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, cô bị thu hút sự chú ý bởi lời nói tiếp theo ở trong group wechat này.

Ở phía bên này, Tô Bối chẳng hề biết những suy nghĩ ở trong lòng của Tống Tâm Di đã thay đổi liên tục mấy lần, thấy trận đấu ở trên sân đã kết thúc, mấy người Tô Tiểu Bảo thắng lớp A2 với tỷ số rất lớn, Tô Bối cũng vô cùng vui vẻ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: Hỏa Hoa Dễ Dàng Cày Thuộc Tính

Trò chơi này là một trò chơi có phần thưởng, đó là một con thú nhồi bông.

Tô Tiểu Bảo đi tới, đưa phần thưởng mà mình vừa nhận được cho Tô Bối.

“Không cần đâu, chả dễ thương chút nào.” Tô Bối nhìn “chú lợn con màu xanh lục” đó với vẻ mặt ghét bỏ, rồi thẳng thừng từ chối.

Ở bên cạnh, đám nữ sinh vốn dĩ đang mong chờ có thể nhận được chú heo con dễ thương từ Tô Tiểu Bảo, kết quả là lại nhìn thấy Tô Thiếu trực tiếp đưa nó cho Tô Bối, lúc nghe thấy câu nói chê bai đó của Tô Bối thì đã tan nát cõi lòng.

– Hu hu hu, bọn họ không muốn làm chị dâu của Tô Bối nữa, bọn họ giờ chỉ muốn làm em gái của Tô Thiếu thôi!

Còn ở bên này Tạ Dân Hiên sau khi nghe thấy câu này của Tô Bối thì liền cúi đầu nhìn “con ếch nhỏ màu hồng” cũng cùng kiểu với Tô Tiểu Bảo mà trong tay mình đang cầm này một cái, thì đột nhiên chau mày lại, ngay sau đó liền lén nhét con thú nhồi bông đó vào tay của Trần Tử An đang đứng ở bên cạnh này. Tô Tiểu Bảo nhìn thấy cảnh này, liền cũng nhét thẳng thứ ở trong tay mình vào tay của Trần Tử An trước bao nhiêu ánh mắt mong chờ của đám nữ sinh.

Trân Tử An ôm lấy ba con “lợn con màu xanh lục””;ếch nhỏ màu hồng” và “vịt con màu tím” của mình: Những thứ này chẳng phải là rất đáng yêu sao?

Tô Bối theo thói quen lôi khăn giấy từ trong túi ra lau mồ hôi ở sau gáy cho Tô Tiểu Bảo, lúc quay đầu đột nhiên nhìn thấy Tạ Dân Hiên và Trần Tử An cũng đang nhìn sang bên này, Tô Bối khẽ ngây ra, rồi lại lôi ra hai tờ giấy ăn ở trong cặp đưa cho hai người.

“Có nước không?” Tô Tiểu Bảo bỗng dưng cất tiếng hỏi.

“Chị không mang theo bình giữ nhiệt, chỉ có cái này thôi”, Tô Bối đưa chai nước suối ở trong tay cho Tô Tiểu Bảo, rồi lại nói: “Có điều đã bị chị ôm lâu nên hơi nóng rồi.”

Tạ Dân Hiên:…

Trân Tử An: Vì sao cậu ta không có lấy một cô em gái cùng lớp với mình chứ…

Tối đến lúc quay về cảnh viên.

Tô Bối giấu Tần tiên sinh để lén hoàn thành xong nhiệm vụ qua cửa hôm nay trong “giải đấu Hồng Khách”, lúc chuẩn bị tắt máy tính thì hiển thị nhắc nhở có thư mới xuất hiện ở trong hòm thư – Người gửi tới là tập đoàn Lận Thị….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.