Con Rể Quyền Quý

Chương 108: “trương thác ở đây!”



Vừa vào cửa, Trương Thác đã nghe thấy giọng nói của Lâm Ngữ Lam.

“Chủ tịch Lâm, chuyện gì xảy ra vậy?”

Trương Thác tò mò hỏi một câu.

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngữ Lam tràn đầy vẻ kích động: “Thi đấu đấy!

Người từ Pháp đến, thách đấu với Milan và Like, bây giờ đang so tài nấu nướng đấy!”

“Người Pháp đến đây thi nấu ăn á?” Trương Thác lộ vẻ mặt nghi ngờ: “Chủ tịch Lâm, vừa nãy không phải em nói đây là một cơ hội với tôi sao, không phải chỉ là nhìn bọn họ nấu ăn đấy chứ?”

“Dĩ nhiên không phải” Lâm Ngữ Lam vẫy vẫy bàn tay nhỏ: “Nói ra anh cũng không tin được, lần này người đến là người của hoàng gia nước Pháp! Anh có thể tìm được cơ hội hợp tác từ chỗ những người này!”

Vừa nghe thấy hai chữ hoàng gia, Trương Thác đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra rồi.

Milan và Like ở nước Pháp nấu ăn cho.

hoàng gia, sắp tới thầy giáo của hai cô đi bồi dưỡng, nên hai cô cũng xin một kỳ nghỉ dài hạn một thời gian, trong thời gian này đương nhiên có người muốn thay thế vị trí của hai cô, đồng thời thay thế luôn vị trí của thầy giáo hai cô nữa.

Lâm Ngữ Lam giải thích cho Trương Thác nghe một chút về nguyên nhân của mọi chuyện, cũng không khác mấy so với dự.

đoán của Trương Thác, lần này, hoàng tử thứ bảy của hoàng gia nước Pháp cố tình chạy đến Hoa Hạ, để làm trọng tài cho lần thi đấu này.

Thành viên hoàng gia cố tình chạy đến để làm trọng tài sao?

Đối với chuyện này, Trương Thác tuyệt đối không hề nghi ngờ một chút nào, Trương Thác đã tự lĩnh hội được mấy thành viên hoàng gia này có thể nhàm chán đến trình độ nào, đừng nói cố tình chạy đến làm trọng tài, cho dù là nghiêm túc ngồi xem hết một vòng con kiến chuyển nhà, cũng có thể làm được luôn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 189

Nước Pháp là một quốc gia vô cùng chú trọng mỹ thực, không phải nói ngoa, mỹ thực, trong lòng người Pháp chiếm đến một phần ba, là thứ không thể thiếu trong cuộc sống.

Trương Thác nhìn bộ dạng Lâm Ngữ Lam hưng phấn như vậy, có chút cạn lời: “Chủ tịch Lâm, sao tôi lại phát hiện ra Milan bị người ta thách đấu mà có vẻ em rất hưng phấn vậy?”

‘Vừa bị Trương Thác nói như vậy, Lâm Ngữ Lam cũng có chút ý thức được sự thất lễ của mình, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên: “Có sao?”

“Có” Trương Thác gật gật đầu, nói rất nghiêm túc: “Em không lo lắng chuyện.

Milan có thể thua cuộc chút nào sao?”

“Chắc sẽ không thua đâu nhỉ?” Lâm Ngữ Lam mởto hai mắt: “Thầy giáo của Milan và Like là đầu bếp chính của hoàng gia nước Pháp đấy”

“Vậy cũng không chắc được” Trương Thác lắc lắc đầu: “Nếu đối phương đã có thể chạy từ Pháp đến Hoa Hạ, vậy chắc chản đã chuẩn bị đầy đủ rồi, bao gồm cả nguyên liệu nấu ăn tươi sống được vận chuyển từ máy bay, em phải biết, nguyên liệu nấu ăn ‘vô cùng quan trọng đối với món ăn, mấy người Milan có phần thắng rất nhỏ đấy”

Sau khi Trương Thác nói dứt lời, vẻ hưng phấn ban đầu trên mặt Lâm Ngữ Lam đã hoàn toàn biến mất, vừa nãy cô thật sự.

không nghĩ đến khía cạnh này.

Đầu bếp và nhân viên phục vụ trong nhà hàng của Di Saint lúc này đều có vẻ mặt vô cùng kích động khi đứng bên cạnh, khi bọn họ biết được người đến chính là hoàng tử.

của nước mình, còn có đầu bếp hoàng gia nữa, cảm xúc kích động trong lòng này thật sự không thể miêu tả ra được.

Ánh mắt Trương Thác quét xung quanh một vòng, cuối cùng tập trung chú ý vào.

một anh chàng đẹp trai người Pháp, đối phương mặc áo sơ mi Louis Vuitton, tóc quăn màu vàng, tròng mắt màu xanh lam giống như biển cả.

Tham Khảo Thêm:  Chương 15: Hiện tại chết đi, chưa chắc là chuyện xấu

Trương Thác đã từng ở lại hoàng gia nước.

Pháp một thời gian, nhưng cũng chưa từng.

gặp vị hoàng tử thứ bảy này bao giờ, tương tự, hoàng tử thứ bảy này cũng chưa từng gặp Trương Thác bao giờ, nếu không bây giờ anh ta tuyệt đối không thể ngồi yên như vậy được, mà phải dùng lễ lớn với Trương Thác ngay từ đầu.

“Trương Thác, anh đừng nhìn chằm chằm người khác như vậy, tuy hoàng tử Charles Bonate sẽ không để ý đến những chuyện.

này, nhưng đó dù sao cũng vẫn là hành động không lễ phép” Lâm Ngữ Lam thấy.

Trương Thác cứ nhìn hoàng tử thứ bảy mãi, không kiềm được nhắc nhở.

Một vệ sĩ người Pháp mặc âu phục màu đen ngăn hai người lại, nhìn thoáng qua về phía hoàng tử Charles.

Hoàng tử Charles vây vây tay ra hiệu với vệ Sĩ.

Sau khi có mệnh lệnh của hoàng tử Charles, vệ sĩ mới cho họ đi qua Trương Thác nhìn thấy toàn bộ nhà bếp đằng sau đã chia thành hai căn phòng lớn, được ngăn cách ở giữa, người đang nấu ăn đều không thể nhìn thấy đối thủ của mình đang làm cái gì.

Like đang ghé vào bên cạnh thớt, tỉ mỉ bày một mâm bánh ngọt.

“Ngữ Lam, lần này cậu phải giúp tớ rồi”

Milan giữ chặt cánh tay Lâm Ngữ Lam, nhỏ giọng nói, trên gương mặt xinh đẹp của oô tràn đầy vẻ lo lắng.

“Sao vậy?” Lâm Ngữ Lam thấy bạn thân như vậy thì cũng lo lãng đổ mồ hôi thay.

“Vấn đề nguyên liệu nấu ăn phải không?”

Trương Thác mở miệng, anh đi vào sau bếp, ánh mắt quét qua danh sách những nguyên liệu nấu ăn đang có ở nhà hàng: “Khác với mỹ thực Hoa Hạ, mỹ thực nước Pháp chú trọng việc thể hiện hương vị của bản thân nguyên liệu nấu ăn hơn, tốt xấu của nguyên liệu nấu ăn sẽ quyết định then chốt đến mùi vị, không cần nghĩ, đối phương chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, nguyên liệu nấu ăn được vận chuyển bằng máy bay đến đây, đối với Milan mà nói, rất không công bằng”

Tham Khảo Thêm:  Chương 120: C120: Không thể kết án

“Đúng” Milan liếc nhìn Trương Thác một đầu liên tục: “Tuy nguyên liệu nấu ăn ở chỗ này cũng coi như tươi sống, nhưng vẫn chênh lệch quá xa so với những thứ Turf mang đến, lần này anh ta chọn đúng thời cơ, nhân lúc thầy giáo đang nghiên cứu món ăn mới, đặc biệt bay đến Hoa Hạ tìm chúng tớ, nếu lần này chúng tớ thua, mặc kệ vì nguyên nhân gì, địa vị của thầy giáo trong nước cũng sẽ bị đe dọa, tớ và Like rất có thể sẽ mất chức: “Quả thật không biết xấu hổ!” Lâm Ngữ Lam tỏ ra tức giận: “Milan, thật ra cậu có thể tìm hoàng tử Charles để nói chuyện, lần này vốn dĩ hoàn toàn không công bằng”

“Không có tác dụng gì đâu” Trương Thác lắc đầu giải thích cho Lâm Ngữ Lam: “Thái độ người Pháp đối xử với mỹ thực chính là như vậy đấy, nếu đối phương đã từ nơi xa cách nghìn dặm đến đây thách đấu Milan, điều này thể hiện chức vị của Milan cao.

hơn bọn họ, chỉ riêng điều này thôi cũng đã đủ để Milan bắt buộc phải chấp nhận lời thách đấu của đối phương rồi, cái này giống như tinh thần võ sĩ đạo gì đó, cho dù biết rõ không thể địch lại, cũng vẫn phải rút đao”

“Chuyện này..” Lâm Ngữ Lam há miệng: “Milan, tớ có thể giúp được gì cho cậu?”

“Cậu có thể sắp xếp người chạy ra chợ hải sản mua giúp tớ một ít nguyên liệu nấu ăn tươi sống về đây được không, còn cả loại gà bản địa còn sống nữa, tớ cũng cần một con nữa” Milan nhanh chóng suy nghĩ đến những nguyên liệu nấu ăn mà mình cần đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.