Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 537: Tặng chàng mân côi



Dịch: workman
Biên tập: Ngưu Nhị

Hiệu đính: Melly

Nguồn :

Suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Ngọc Già vốn là một nữ tử thông minh và thanh cao như thế, khi nàng vừa tiếp cận với họ một khắc, cũng đã lo liệu tới kết cục thất bại rồi. Hoặc là nàng vô cùng tự tin với mị lực của mình, chưa bao giờ lo về việc thất thủ.

Nhưng đã có chơi thì có thắng có thua, thất bại thì phải trả giá đắt, đây là đạo lý từ xưa đến nay, đối với Ngọc Già cũng thế, mà đối với Lâm Vãn Vinh cũng như vậy. Thiết tưởng, điều kiện như nhau, nếu Nguyệt Nha Nhi thành công, Lâm Tam danh chấn Đại Hoa lại trở thành người bám váy một Đột Quyết nữ tử, vậy sẽ tạo thành sự sỉ nhục như thế nào đối với Đại Hoa? Không ai có thể tưởng tượng được.

Nếu nghĩ theo hướng này, một khi Ngọc Già quyết định làm việc này, khi âm mưu tinh vi của nàng thua, cũng giống như số mệnh ông trời đã định rồi, căn bản không có gì phải nói nữa.

Chỉ là, chuyện trên thế gian này, trước giờ không hề đơn giản như thế, thiện và ác hoàn toàn phân biệt. Hai người thân ở hai dân tộc đối địch, vì ích lợi của tông tộc đồng bào mình, hư tình giả ý, đóng kịch khắp nơi, dùng đủ mọi thủ đoạn tâm cơ, đấu trí đấu dũng, nếu xét cho cùng, ai dám nói họ sai chứ?

Ninh Vũ Tích là người có thể giải thích tâm tình của hắn chính xác nhất, im lặng đứng bên cạnh dựa vào hắn. Hai người tâm tình tương thông, chỉ có tình cảm mới có thể đem lại cho họ cảm giác ấm áp. Đêm nay trằn trọc mãi mà không ngủ được, mãi đến trời sáng trắng mới lơ mơ ngủ thiếp đi một chút.

– Cao đại ca, mang Ngọc Già đến đây.

Lâm Vãn Vinh lấy nước rửa mặt, nước hồ băng giá làm cho hắn rùng mình, thở phì phì, rồi khôi phục lại dáng vẻ như rồng như hổ xưa kia. Tuy mắt hắn vẫn còn đỏ quạch, nhưng ý nghĩ đã tỉnh táo vô cùng.

Cao Tù lấy làm kỳ lạ liếc mắt nhìn hắn: “Trước kia khi Lâm huynh đệ muốn đùa giỡn với Nguyệt Nha Nhi cũng không cần truyền lệnh, tự mình đi vài bước là tới, rồi múa miệng, động tay động chân, không cần gì phải màu mè. Hôm nay sao hắn trở nên lịch sự như vậy nhỉ? Đây không phải tính cách của hắn a!”

Mặc hắn nghĩ vỡ đầu mà vẫn không hiểu, chỉ còn nước đi truyền lệnh thôi.

Trong thảm cỏ mênh mông xanh ngắt, một giọt sương mai hắt lên ánh sáng bảy màu. Lâm Vãn Vinh lẳng lặng nhìn giọt sương lấp lánh, mặt không chút thay đổi.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng thong thả, nghe thì có vẻ rất nhanh nhẹn, nhưng dường như rất nặng nề. Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên, Nguyệt Nha Nhi đang chậm rãi đi tới, hai tay nàng bị trói chặt, cả thân người uyển chuyển, chưa nói đã cười. Giữa những dây thừng tầng tầng lớp lớp đó lại có cắm vài bông hoa dại rất đẹp, theo bước chân nàng nhịp nhàng nhè nhẹ đung đưa. Màu đỏ, màu vàng, màu trắng, như một cầu vồng rực rỡ, trông thật đẹp mắt.

– Người hoa ở đâu ra thế này?

Lâm Vãn Vinh nhíu mày hỏi.

– Buổi sáng ta vừa tỉnh đã hái đó, sao, đẹp không?

Ngọc Già cười khe khẽ, đắc ý nhìn hắn vài cái, trong mắt tràn ngập vẻ hân hoan, xem ra hình như hắn mới là tù binh.

“Thật sự là gặp quỷ rồi. Hai tay nàng bị trói, thế mà làm cách nào hái hoa nhỉ, hay là dùng miệng…” Nói đến miệng, hắn vội vàng nhìn về phía khóe môi Nguyệt Nha Nhi. Đôi môi anh đào đỏ tươi của thiếu nữ Đột Quyết này có dính nhiều bùn đất, có mấy chỗ còn có vài vết xước rách ra.

Lâm Vãn Vinh kinh ngạc. Ngọc Già ngọt ngào cười:

Tham Khảo Thêm:  Chương 3

– Ngươi thật nhỏ mọn. Ta đã nói rồi, cùng một biện pháp, ta tuyệt sẽ không sử dụng lần thứ hai. Sao ngươi vẫn trói buộc tay chân ta?

Lâm Vãn Vinh gật đầu, cười cười đi ra phía trước:

– Từ cổ chí kim, nàng là người đầu tiên dùng miệng hái hoa đó. Mặc dù ta được xưng là chuyên gia hái hoa, nhưng đối với tiểu muội muội này, ta cũng phải bội phục.

Hắn nói chuyện, trong tay lóe lên ánh bạc, vung loan đao cắt đứt dây thừng. Những đoạn dây thừng bị cắt rơi lả tả mặt đất, hắn đã thả Ngọc Già tự do.

Ngọc Già uốn lưng thư giãn thật lâu, hầm hừ:

– Còn nói nữa, đều phải trách ngươi. Ngươi nhìn xem, chỗ này, còn có chỗ này nữa, đều bị hoa đâm rách đó. Lâm Tam, người Đại Hoa các ngươi hay nói về việc thương hương tiếc ngọc, làm sao ta không tìm thấy điều đó trên người ngươi?

Nguyệt Nha Nhi vừa nói chuyện, vừa nhè nhẹ quẹt đôi môi đỏ mọng tươi tắn, rồi trề ra trước mặt cho hắn thấy. Mùi hương nhàn nhạt phả vào mũi, đó là một mùi nước hoa quen thuộc. Ngọc Già nhân lúc hắn không đề phòng, nép mình gần sát bên hắn, giống như muốn dán vào trên người hắn.

Đôi môi đỏ mọng mềm mại có vài chỗ ứa máu, kết hợp với hàm răng trắng như ngọc của nàng thật là mỹ lệ. Lâm Vãn Vinh bật cười chỉ vào những đóa hoa rơi trên mặt đất:

– Mân côi (hoa hồng) có rất nhiều gai, lại chọn mân côi mà hái, không đâm nàng thì đâm ai?

– Bị đâm thì sao?

Ngọc Già hừ một tiếng, nhặt lấy một bông bạch mân côi, đặt trên môi ngậm lại:

– Ngươi chỉ nhìn thấy nó đâm, nhưng lại không biết nó dịu dàng như thế nào… Ngươi xem, cầm máu rồi đây này!

Trên cánh hoa màu trắng, những vết xước đã nhạt màu, vết thương trên đôi môi thiếu nữ đỏ mọng đã không chảy máu nữa, kết lại thành vài vết đỏ nhạt, vô cùng kỳ diệu.

– Mân côi cũng có thể cầm máu à?

Lâm Vãn Vinh mở to hai mắt tò mò. Nói về y thuật, hắn mà đứng trước mặt Ngọc Già quả thực chỉ là một đứa trẻ ngây thơ.

– Ừm!

Ngọc Già áp cánh hoa màu trắng vào tay hắn:

– Ngươi nếm sẽ biết.

– Thôi, ta sợ máu lắm!

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, vội vàng khoát tay.

– Ngươi sợ máu, ta sợ ngươi!

Ngọc Già hừ một tiếng, rồi đoạt lấy cánh hoa còn dính đầy sương sớm trên tay hắn, đưa lên mũi hít thật sâu, thở dài nói:

– Trên thảo nguyên của chúng ta, hoa này tên là y lị toa, dịch qua tiếng Đại Hoa là trường tình hoa, nó chỉ nở vào cuối mùa xuân, bình thường cũng khó tìm thấy. Theo truyền thuyết Đột Quyết chúng ta, người nào chỉ cần có thể hái được vạn đóa y lị toa, cả đời có thể đạt được hạnh phúc. Lâm Tam, ngươi tin việc này không?

Lâm Vãn Vinh gãi gãi đầu:

– Cũng tin…! Y lị toa tượng trưng cho hạnh phúc. Nhưng ở chúng ta Đại Hoa, tất cả mọi người đều gọi nó là mân côi. Những bông mân côi này có rất nhiều ngụ ý, màu sắc cũng khác nhau, có nhiều ý nghĩa khác nhau.

Nguyệt Nha Nhi khẽ cười nói:

– Ta biết, những gì ngươi nói ta sớm đã nghe thấy rồi. Bây giờ ta còn nghe nói ngươi dùng mân côi chế thành nước hoa, rất đặc sắc…

Nàng đưa đôi tay nhỏ bé trắng ngần ra trước mặt Lâm Vãn Vinh, giống như một tiểu cô nương nhí nhảnh, khác hẳn với vẻ thâm trầm trước kia.

Mùi thơm ngát thoang thoảng phả vào mũi. Ngày đó khi tìm nàng ở Hưng Khánh phủ, hắn cũng đã ngửi thấy mùi này rồi, Lâm Vãn Vinh khoát tay cười nói:

– Cảm ơn nàng chiếu cố việc làm ăn của ta, nếu nói sớm một chút, ta khẳng định sẽ cho bớt cho nàng chín phần, cũng có thể thương lượng giá cả thêm. Việc này chớ tiết lộ ra ngoài, đối với người khác, ta trước giờ vẫn không bớt giá đâu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 270: Sĩ cách ba ngày

– Chẳng trách ở Đại Hoa mọi người gọi ngươi là gian thương!

Ngọc Già duyên dáng cười khanh khách, phe phẩy đóa hoa trong tay, hít một hơi thật sâu

– Mân côi, tên nó có thâm ý. Ta rất thích…! Mân côi đỏ, mân côi trắng, mân côi vàng… ta hôm nay hái được rất nhiều đấy. Lâm Tam, nữ nhi Đại Hoa các ngươi, có phải là đều thích loại hoa này không?

– Chắc thế! Ta là người khá là chính trực, không hiểu về thủ đoạn theo đuổi thiếu nữ lắm đâu. Đối với việc này ta thật không rõ lắm.

Hắn nói với sắc mặt rất nghiêm túc.

– Phải không?

Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn vài lần, lắc đầu than thở:

– Ngươi đó, ngoại trừ nói dối là thật thì các việc khác đều là giả cả. Khi ở biển Chết ta cảm động biết bao nhiêu lần. Bây giờ xem ra, tất cả đều là giả cả.

– Lừa lẫn nhau thôi.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha vài tiếng.

– Đúng vậy, lừa lẫn nhau. Vậy cũng không thể trách ngươi. Bởi vì tất cả mọi người đều là giả cả.

Ngọc Già dịu dàng thùy mị, trầm tư hồi lâu, rồi đột nhiên lại nhoẻn miệng cười, hái một đóa mân côi màu trắng, cài lên mái tóc mượt mà như mây, quay qua Lâm Vãn Vinh nũng nịu hỏi:

– Lâm Tam, ta đẹp không?

Thiếu nữ Đột Quyết mỹ lệ như ngọc, mắt như nước xuân, dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần nhìn hắn, tựa như một đóa hoa nở rộ, nếu so với Nguyệt Nha Nhi mà hắn biết quả thật là hai người khác nhau. Lâm Vãn Vinh ngơ ngác gật đầu:

– Đẹp! Thật đẹp!

Ngọc Già nhè nhẹ vuốt má:

– Cảm ơn ngươi khích lệ, chỉ mong lần này ngươi không dối trá.

Lâm Vãn Vinh thở dài, đành bất lực lắc đầu:

– Có lẽ nàng nói không sai. Ta thật là một người rất xấu!

Nguyệt Nha Nhi cười khẽ nhìn hắn:

– Cuối cùng ngươi cũng nói sự thật. Có thể như một câu nói của Đại Hoa các ngươi, việc bất quá tam. Ngươi tên là Lâm Tam, đương nhiên cũng xấu nhất rồi!

Hoá ra tên ta lại có cách giải thích như vậy à. Nha đầu kia quả có sức tưởng tượng không phải tầm thường.

– Nàng nói không sai, ta đích xác là người xấu nhất!

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, lấy kim đao trong tay đưa cho Ngọc Già:

– Trả lại cho nàng này!

Nguyệt Nha Nhi cắn răng, hai tay nắm chặt, do dự hồi lâu, rồi cuối cùng run rẩy tiếp nhận kim đao. Xoẹt một tiếng, lưỡi dao sắc bén đã bật ra khỏi vỏ. Thiếu nữ Đột Quyết nhìn vào lưỡi đao sáng quắc phản chiếu dung nhan như hoa của mình, ngẩn người ra.

– Nghe nói Hữu vương Đồ Tác Tá của Đột Quyết có một thanh ngân đao…

Lâm Vãn Vinh từ từ mở miệng, còn chưa nói xong, Ngọc Già đã lắc đầu cười, nàng lắc lắc đóa hoa trong tay:

– Lâm Tam, ta cũng tặng cho ngươi một đóa hoa này. Ngươi thích màu vàng hay là màu đỏ?

Ngón tay búp măng trắng như ngọc của nàng mân mê đóa mân côi trong tay, hỏi rất nghiêm túc.

Lâm Vãn Vinh vội vàng khoát tay:

– Đừng, đừng… Ta là người luôn luôn chỉ dùng hoa tự mình hái, trước giờ chưa hề có người khác tặng ta bao giờ.

Ngọc Già hừ một tiếng:

– Lần này phải là ngoại lệ!

– Tại sao?

Lâm Vãn Vinh khó hiểu liếc mắt nhìn nàng.

Nguyệt Nha Nhi lạnh lùng nói:

– Trăng tròn rồi khuyết, gặp gỡ ly biệt, ta cũng không biết sau này còn có cơ hội tặng ngươi không! Một đóa hoa nho nhỏ thôi mà, coi như là một kỷ niệm.

“Nữ tử này quá thông minh!” Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34

Ngọc Già nhìn hắn vài lần, đưa đóa hoa tươi tắn đến trước mặt hắn lắc lắc:

– Nói đi, hoa đẹp như vậy, ngươi có muốn lấy một bông không?

Trong lời nói nàng lại pha chút ‎ý tứ không để cho người cưỡng lại. Lâm Vãn Vinh im lặng hồi lâu, cười vươn tay ra:

– Muốn bông màu vàng, mân côi vàng thích hợp với tính cách của ta, cũng ít đâm người hơn.

– Trên thảo nguyên chúng ta, y lị toa màu vàng chỉ có thể đưa cho trưởng bối.

Ngọc Già mặt không chút thay đổi nói.

Lâm Vãn Vinh vội vàng rụt tay lại:

– Thật vậy à? Ta đây không chiếm tiện nghi của nàng, vậy đóa màu trắng đi, xem ra thuần khiết, giống như của ta.

Ngọc Già lắc đầu:

– Y lị toa màu trắng là đưa cho người phụ nữ có mang, ngươi muốn thật hả? Ta sẽ đưa ngươi một đóa.

“Trên thảo nguyên có lắm quy củ thật!” Lâm Vãn Vinh thu tay lại, xoa xoa rồi nói:

– Vậy thì thôi đi… Ta đã nói rồi, mân côi có lắm gai! Chúng ta đổi phương thức kỷ niệm đi, ví dụ ký tên, ôm ta một cái…

Nguyệt Nha Nhi nhè nhẹ lắc đầu, nàng lấy ra một đóa hồng mân côi đẹp nhất, tươi tắn nhất, từ từ gài vào bên tai Lâm Vãn Vinh. Lâm Vãn Vinh vội vàng nhảy dựng lên:

– Làm gì, đây là phong tục gì thế? Ta là nam nhân mà!

Năm xưa đọng lại giọt tương tư

Hóa thành loài cây đẫm lệ sầu

Thiếu niên nhà ai du xuân tới

Ngắt nhành hồng thắm ấy làm chi!

Nguyệt Nha Nhi thì thào lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên khẽ cười khúc khích, cúi đầu nói:

– Thật khó coi!

“Nam nhân cài hoa, còn nói không khó coi nữa?” Lâm Vãn Vinh xấu hổ, gỡ đóa mân côi đó ra. Ngọc Già than thở:

– Đột Quyết và Đại Hoa vẫn là hai thế giới, một đóa hoa nho nhỏ, xem như kỷ niệm cuối cùng đi, ngươi lại còn gỡ nó ra nữa! Bởi vì người Đại Hoa các ngươi vốn rất hay quên! Dù đó là Lâm Tam được xưng thông minh nhất Đại Hoa vẫn không phải là ngoại lệ.

Nàng cầm lấy bình nước, uống ực ực vài hơi, dòng nước trong suốt chảy dài theo khóe miệng, dọc chiếc trên cổ thon dài, làm ướt cả xiêm y nàng, nhưng nàng vẫn hồn nhiên không quan tâm.

– Ta thật sự không có thói quen giữ kỷ niệm hay tặng kỷ vật!

Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu.

– Ta cũng không quen.

Ngọc Già dịu dàng nhìn hắn:

– Cũng như ta không quen gọi ngươi là Lâm Tam, mặc dù, ta biết rõ cái tên Đột Quyết của ngươi rất xấu.

“Hoá ra nha đầu kia sớm đã biết rồi!” Lâm Vãn Vinh cười ha hả vài tiếng, khuôn mặt dù dày mấy cũng khó tránh khỏi hơi đỏ lên.

– Lâm Tam, có phải là chúng ta sẽ không gặp mặt nhau nữa không?

Ngọc Già hơi thở dồn dập, đôi mắt như nặng trĩu. Nàng rõ ràng đã ý thức được điều gì đó, ra sức hỏi.

Lâm Vãn Vinh hít một hơi, lặng thinh không nói.

Trên mặt Ngọc Già nổi lên màu đỏ kỳ dị, nàng mở to hai mắt nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ và bất lực.

– Oa Lão Công…

Nàng như dùng hết khí lực toàn thân kêu lên, thế mà thanh âm lại nhỏ như muỗi, cơ hồ đến cả nàng cũng không nghe được.

Một đôi tay chắc khỏe lặng lẽ ôm lấy nàng. Nàng chỉ nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của tên lưu khấu Đại Hoa. Nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười, thân thể mềm nhũn, từ từ ngã xuống, đôi mắt mỹ lệ khép lại, im lặng chìm vào giấc ngủ say…

_____________________

* Nguyên văn Hán Việt

Khứ niên kỷ tích tương tư thủy,

hóa tác thụ hạ chủng hoa lệ。

thùy gia thiểu niên đạp xuân lai,

chiết hạ chi đầu hồng mân côi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.