Cực Phẩm Ở Rể

Chương 169



Chương 169:

 

Bởi vì xe của ông ta ở phía sau, tốc độ xe cũng không nhanh, vì vậy cũng không xảy ra chuyện.

 

“Bí thư Tạt” Tăng Thư Kiệt thấy Tạ Trường Phong ngây người ra tại chỗ, lập tức kéo ông ta một cái.

 

Tạ Trường Phong thở hồn hển, ánh mắt ngây dại nhìn về phía Tăng Thư Kiệt.

 

“Bí thư Tạ, xe của Quách tổng có phải ở phía trước xe ông không?” Tăng Thư Kiệt nhìn hiện trường tai nạn xe trước mắt, vội vàng hỏi.

 

“Đúng, Quách tổng ở phía trước tôi!” Tạ Trường Phong nghe thấy lời này bỗng nhiên giật mình, lấy lại tinh thần.

 

“Hỏng rồi, xe của ông ấy nhất định bị đâm ở trong rồi!” Tăng Sách Kiệt nhíu mày.

 

“Mau! Mau! Cứu Quách tổng!” Tạ Trường Phong hét lớn một tiếng, làm động tác muốn xông vào trong, Tăng Sách Kiệt ngăn ông ta lại, vội vàng nói: “Bí thư, ông vào đó có tác dụng gì, tôi đã bảo người thông báo cho đại đội cứu hỏa rồi, bọn họ lập tức tới ngay.” “Kêu gọi sự hỗ trợ của không quân, nhất định phải đưa Quách tổng đến bệnh viện càng sớm càng tốt!” Tạ Trường Phong đột nhiên nhớ ra điều gì, nắm chặt tay Tăng Thư Kiệt.

 

“Bí thư, ông đừng quá lo lắng, chiếc xe đó của Quách tổng được làm từ các tắm thép chịu nhiệt và vật liệu sợi chống cháy, chống nổ chống va đập, chắc chắn sẽ không sao.” Tăng Sách Kiệt ít nhiều cũng có chút hiểu biết về chiếc xe của Quách Triệu Tông, ngược lại không lo lắng cho ông ta lãm.

 

Tạ Trường Phong nghe nói như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn thảm cảnh trước mặt, lạnh lùng nói: Giục đội cứu hỏa thêm một lần nữa cho tôi, sao vẫn chưa tới?” Ông ta dứt lời chưa được bao lâu, từ xa đã vọng tới tiếng còi báo của cảnh sát cứu hỏa, trên bầu trời cũng truyền đến tiếng rằm rằm của máy bay trực thăng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 90: Hệ thống: A567 ra tay trước

 

Tạ Trường Phong lúc này mới thở phào một cái, nhớ tới lời Lâm Vũ nói tối hôm đó, trong lòng không khỏi ớn lạnh, lắm bẩm nói: “Chẳng lẽ thật sự bị Tiểu Hà nói trúng rồi?” Tăng Thư Kiệt quay đầu nhìn ông ta, nói: “Không thể nào, cậu ta nói Quách tổng sẽ xảy ra chuyện, bây giờ xem ra, Quách tổng chắc không sao, có thể chỉ là trùng hợp thôi.

 

Hôm nay trời mưa to như vậy, xảy ra tai nạn xe cũng khó tránh, năm ngoái cũng không phải chưa từng xảy ra.” *Ừ, có lý.” Tạ Trường Phong gật đầu, tai nạn xe lớn kiểu này, mấy năm gần đây ở thành phố Thanh Hải cũng từng xảy ra một hai lần, đều do tình trạng thời tiết quá xấu gây ra.

 

Chỉ cần Quách Triệu Tông không sao chính là vạn điều may trong sự bắt hạnh.

 

Ai ngờ hai người bọn họ vừa nói xong, trợ lý của Quách Triệu Tông đột nhiên lảo đảo chạy tới, khắp người là máu tươi, run giọng nói: “Bí thư Tạ, không… không xong rồi, Quách tổng xảy ra chuyện rồi…” Cơ thể Tạ Trường Phong và Tăng Thư Kiệt run lên bần bật, không nói nhiều lời, không màng tất cả chạy hướng về bên trong.

 

“Lệ đại ca, tôi cảm thấy số 10 có thể thắng, nhìn xương hông của anh ta, phát lực nhiều lắm.” Lúc này Lâm Vũ và Lệ Chấn Sinh đang xem một trận đấu vật kịch liệt trong phòng khám, hai người vừa cắn hạt dưa, vừa xem với vẻ thích thú.

 

“Tôi không thấy vậy, tôi cảm thấy số 29 có thể thắng, cơ”

 

thể to khỏe, sức chịu đựng tốt, phần sau chắc chắn chiếm ưu thế.” Lệ Chắn Sinh lắc đầu phản đối nói.

 

“Không tin chúng ta đánh cuộc nhé? Lại cược một gói hạt dưa!” Lâm Vũ không phục nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 47

 

“Đánh cuợc thì đánh cuợc, đừng một túi, tôi cược hai túi với cậu!” Lệ Chấn Sinh vung tay lên, khí phách nói.

 

Anh ta vừa nói xong, điện thoại của Lâm Vũ liền vang lên, cầm lên nhìn, lại là bố vợ gọi điện tới.

 

“Bố, có chuyện gì vậy?” Lâm Vũ vội vàng nhận cuộc gọi.

 

“Gia Vinh à, xảy ra chuyện lớn rồi!” Giang Kính Nhân cuống cuồng nói: “Con mau mở thời sự ra xem, quả nhiên bị con nói trúng rồi, đoàn xe hôm nay đi xem đất cùng Quách Triệu Tông xảy ra tai nạn rồi, bí thư cũng bị thương rôi!” Trong lòng Lâm Vũ đột nhiên trĩu xuống, không ngờ mưa †o như vậy cũng không cản nồi bọn họ.

 

“Đổi sang kênh Thanh Hải.” Lâm Vũ vội vàng nói với Lệ Chấn Sinh một tiếng.

 

“Bố nghe nói chiếc xe Cục trưởng chỗ bố ngồi bị đâm rất mạnh, ông ấy bị thương không nhẹ, nếu bố đi cùng, cái mạng già này của bố chắc cũng không còn.” Giang Kính Nhân ở đầu dây điện thoại bên kia vẫn còn sợ hãi trong lòng, cảm kích không thôi với chàng rễ này của mình, thật là kỷ lạ, quả thật chính là liệu việc như thần.

 

“Trước mắt số lượng người thương vong do vụ tai nạn vẫn đang được thống kê. Theo báo cáo, thương nhân giàu có của Hồng Kông là Quách Triệu Tông cũng bị thương nặng trong vụ tai nạn xe lần này, đã được cứu viện không quân đưa tới Bệnh viện nhân dân thành phó Thanh Hải chữa trị, tình hình cụ thể vẫn cần được tìm hiểu thêm…” Lệ Chấn Sinh vội vàng chuyển đến kênh Thanh Hải, tin tức đã phát được một lúc, thứ hiện trên màn hình chính là cảnh tượng thê thảm của vụ tai nạn xe trên đoạn đường cao tốc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 60: Chương 60

 

Lâm Vũ không khỏi siết chặt nắm đắm, trong lòng đau xót không thôi, vụ tai nạn này, thật ra vốn có thể trách được.

 

Bây giờ thì hay rồi, Quách Triệu Tông tự mình xảy ra chuyện không nói, còn liên lụy mang theo bao nhiêu người đền mạng như vậy.

 

“Haiz.” Lệ Chấn Sinh cũng không khỏi thở dài nặng nè, trong lòng cũng không đành lòng.

 

Lúc này bên ngoài đột nhiên có một chiếc xe con màu đen lao nhanh tới.

 

Xe còn chưa dừng hẳn, cửa xe liền mở ra, Tạ Trường Phong lảo đảo chạy từ trên xe xuống, tóc và quân áo đã bị nước mưa làm ướt sũng, chán nản ủ rũ.

 

“Tiểu Hà, cậu phải giúp tôi, cậu phải giúp tôi!” Sau khi vào trong phòng ông ta liềm nắm chặt cánh tay Lâm Vũ, run giọng nói: “Tôi xin lỗi cậu về chuyện tối hôm trước, chỉ cần cậu giúp chú Tạ lần này, sau này cậu bảo tôi làm gì đền tội cho cậu cũng được.” “Trời ạ, bí thư Tạ, đã lúc nào rồi chú còn nói những điều này, mạng người quan trọng, tình hình Quách tổng sao rồi?” Lâm Vũ lo lắng nói.

 

Anh nhìn vẻ mặt lo lắng của Tạ Trường Phong, cũng biết Quách Triệu Tông chắc chắn bị thương không nhẹ.

 

“Rất nghiêm trọng, cậu cùng tôi đến bệnh viện xem thử đi.” Tạ Trường Phong nuốt nước bọt ừng ực, thấy Lâm Vũ không có ý trách tội mình, trong lòng cảm kích không thôi.

 

“Vậy chú nói cho tôi, trên người ông ấy có vết thương không, mất máu nghiêm trọng không?” Lâm Vũ thấy Tạ Trường Phong nói không rõ ràng, đành chọn hai góc độ để hỏi.

 

“Có, đại động mạch trên cổ bị ly thủy tinh đâm rách, mất máu rất nghiêm trọng.” Tạ Trường Phong có gắng nhớ lại lời bác sĩ nói với ông ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.