*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệ Xuyên Lâm không biết vì sao trong lòng lại xuất hiện cảm giác ấy.
“Còn không phải là để kéo dài thời gian để anh có thời gian ngắm bắn cho tốt sao?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn Lệ Xuyên Lâm
Cuối cùng anh ta vẫn nổ súng chậm hơn Hoắc Hoành, thật sự không thể hiểu nổi người này sao lại có thể ngồi lên được vị trí lãnh đạo được? “Cô phát hiện ra tối rồi sao?” Lệ Xuyên Lâm không thể ngờ rằng giác quan của cô gái này lại tốt đến vậy, rõ ràng là đến hít thở anh ta còn phải nén xuống, thể mà cô vẫn có thể cảm nhận được
“Tối qua tôi đã thăm dò hết địa hình ở đây rồi, có gì lạ thì chỉ cần dựa vào cảm giác là tôi có thể phát hiện ra.” Nhiếp Nhiên đắc ý nhướng lông mày lên, sau đó cười rạng rỡ: “Nhưng mà, lúc nãy tôi diễn xuất sắc phải không, giống y như thật!” “…” Nhìn dáng vẻ chờ đợi lời tán dương của cô, Lệ Xuyên Lâm lại nghĩ đến bộ dạng đờ đẫn của mình khi nghe những lời nói ấy, thế nên một tiếng “Ừ” thôi cũng khó thốt lên
Cuối cùng, anh ta chỉ lạnh lùng nhìn cô sau đó nhấn chân ga đi thẳng đến bệnh viện
Thế nhưng những chuyện này, Nhiếp Nhiên đương nhiên không biết
Cô chỉ thắc mắc sao Lệ Xuyên Lâm lại có vẻ như không vui nhỉ? Mà thôi kệ đi, cô cũng chẳng hơi đâu suy nghĩ làm gì
Vừa mới thả lỏng một chút, đầu cô đã đau như búa bổ, mũi thì nghẹt tắc không thở nổi
Cũng may trong xe mở máy sưởi mới khiến cô dễ chịu hơn một chút
Xe lắc lư cộng thêm việc cô bị sốt cao lại còn phải đứng chịu gió lạnh, nên cô gục trên ghế xe mơ màng ngủ thiếp đi
Lệ Xuyên lầm nhìn thấy cô nghiêng người qua một bên ghế xe, vì mũi bị ngạt nên khuôn miệng nhỏ nhắn kia hơi hé
Những tia nắng bên ngoài chiếu vào càng khiến đường nét trên khuôn mặt cô trở nên rạng rỡ, xinh đẹp, khác hẳn với vẻ hung dữ thường ngày, khiến Lệ Xuyên Lâm không khỏi ngắm nhìn cô lâu hơn
Anh ta lái xe vững vàng hơn, tránh xóc nảy trong tranh
Nửa giờ sau, xe đã đến cổng bệnh viện
Lệ Xuyên Lâm nhìn người bên cạnh mình không có bất kì dấu hiệu tỉnh táo nào
Vì thế, anh ta cởi dây an toàn xuống xe chạy đến bên phía Nhiếp Nhiên định bế cô vào trong
Lúc anh ta đang định bể cô thì Nhiếp Nhiên đột nhiên mở mắt ra đầy vẻ cảnh giác
“Đến bệnh viện rồi.” Lệ Xuyến Lâm thấy ánh mắt cảnh giác của Nhiếp Nhiên liền buông tay ra, lùi về phía ngoài cửa xe
Đến ngủ mà cô cũng thấp thỏm thế này, lẽ nào vì trọng trách của nhiệm vụ mà cô thành ra như thế? Nghĩ đến đây, Lệ Xuyên Lâm hơi hối hận vì giao cho cô nhiệm vụ này
“Đến bệnh viện rồi sao?” Nhiếp Nhiên theo bản năng bừng tỉnh dậy nhưng đầu vẫn chưa tỉnh táo hẳn, ánh mắt mơ hồ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Sau khi nhìn thấy đúng biểu tượng của bệnh viện cô mới miễn cưỡng xuống xe
Dù cô mới ngủ dậy, đầu tóc bù xù nhưng Lệ Xuyên Lâm lại cảm thấy cô..
đáng yêu
Khi Lệ Xuyên Lâm có ý nghĩ này trong đầu, anh ta cũng thấy mình thật là điên rồ
Nếu không thì sao lại thấy cô gái đứng trước mặt người đám ở bến cảng cầm dao đâm người khác đáng yêu được chứ? “Đi thôi.” Nhiếp Nhiên gật đầu, đi sau anh ta vào bệnh viện
Bởi vì sáng sớm có vụ tai nạn nên phòng cấp cứu đã kín bệnh nhân, giờ cô chỉ có thể đi đến phòng bình thường mà thôi
Nhiếp Nhiên ngồi ở phòng chờ nhìn Lệ Xuyên Lâm chạy qua chạy lại, xếp hàng, lấy số rồi nộp tiền
Lúc cổ vào khám, một bác sĩ trung niên thấy cô mặc đồ ngủ, trên người khoác áo vest nam lại còn được Lệ Xuyên Lâm mặc đồng phục cảnh sát dìu thì còn tưởng là ca khám khẩn cấp
Bà ta nhanh chóng gác lại việc của mình đến khám cho Nhiếp Nhiên.