*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Hoành hoàn hồn lại
Anh cong khóe miệng lên, chủ động chạm vào ly rượu của Nhiếp Nhiên, ly thủy tinh đụng vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, “Bữa tiệc này của em thật cao cấp, lại để Tổng giám đốc tôi đây đích thân làm khách quý.” “Là vinh hạnh của tôi.” Vì uống rượu nên đôi mắt Nhiếp Nhiên càng thêm lấp lánh
Hoắc Hoành liếc cô, anh nhớ đến nụ hôn buổi chiều hôm đó, cổ họng hơi căng ra
Anh vội vàng uống mấy ngụm rượu, đè nén sự nóng bỏng kia xuống
Nhiếp Nhiên lại hỏi, “Vậy tôi vẫn làm trợ lý thư ký à?” “Không phải.” Hoắc Hoành bình tĩnh nói: “Em làm thư ký riêng của Hoắc tổng.” “Thư ký riêng?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt
Không phải là anh ta đang nói đùa chứ? Thư ký riêng chẳng khác nào là thư ký trưởng rồi
Công việc ở Hoắc thị không chỉ lớn hơn công ty của Lưu Chấn một chút, tầm quan trọng của thư ký riêng cũng không hề nhỏ
Hơn nữa, cô vừa đến đã đè lên đầu đám người cũ kia, chắc chắn không thể làm mọi người nể phục
Vậy thì sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng vô hạn cho công việc của cô
Chẳng trách anh ta trả mình lương gấp đôi, hóa ra là không muốn mình dễ chịu
“Tôi vừa đi làm đã nhận chức vụ cao thế à? Không, như vậy không hay đâu, tôi vẫn chưa quen công việc!” Nhiếp Nhiên cười thoái thác
“Em tưởng tiền lương của tôi là cho không em à? Buổi tối tôi sẽ gọi điện thoại cho bộ phận nhân sự, đến lúc đó em đi báo cáo.” Hoắc Hoành không khách sáo bày ra dáng vẻ ông chủ bóc lột nhân viên, “Không làm tốt sẽ trừ lương.” Nhiếp Nhiên cau mày lại, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể hối hận không?” Hoắc Hoành cười càng vui vẻ hơn, “Em đã mời tôi ăn bữa tiệc này rồi, muốn trốn cũng không kịp nữa đâu.”
Biết ngay cái người này không tử tế gì mà, khốn kiếp, khốn kiếp! Sớm biết như vậy cô đã từ chối cái công việc chết tiệt này rồi! Trong phòng, một người ý chí sa sút, một người tươi cười, bầu không khí thật sự rất kỳ dị.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc nến cháy hết, đồ ăn trên bàn cũng gần hết, Hoắc Hoành khoác âu phục lên, nói: “Không còn sớm nữa, chỗ này để ngày mai tôi bảo cô Vương thu dọn, em nghỉ ngơi sớm đi, qua mấy hôm nữa thì đi làm.” “Ồ, tôi còn tưởng anh sẽ bảo tôi ngày mai đi báo cáo nữa.” Nhiếp Nhiên cúi đầu lẩm bẩm
“Lượng công việc ở Hoắc thị lớn hơn chỗ Lưu tổng nhiều, em mới khỏi ốm, vết thương ở eo vẫn cần phục hồi, cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi.” “Được.” Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu
“Ừm, vậy em nghỉ ngơi đi.” Bởi vì Nhiếp Nhiên đã hết cảm, vết thương trên eo cũng đã không cần thay thuốc nữa, Hoắc Hoành cũng không còn lý do tiếp tục ở lì ở đây
Huống hồ bây giờ anh lại có lý do hay hơn để dẫn cô gái này ra ra vào vào rồi, không so đo thời gian buổi tối nữa
Quan trọng nhất là buổi tối người đau khổ ngủ ở trên sofa vẫn là mình, có thể nhìn mà không thể ăn, quá tổn hại sức khỏe
Cho nên sau khi sức khỏe của Nhiếp Nhiên đã ổn, anh cũng nên rời đi thôi
Tiễn Hoắc Hoành ra xe, nhìn chiếc xe kia lái ra khỏi khu, lúc này Nhiếp Nhiên mới quay người đi đến hòm thư, lấy khẩu súng ở bên trong ra
Trong bóng tối, khẩu súng John Browning kia hiện lên ánh sáng rét lạnh, khóe miệng Nhiếp Nhiên khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh lùng.