*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám người ngã khuỵu trên đất, vừa thở hổn hển vừa nói.
“Lần huấn luyện này, ngoài tổ của Lý Kiêu hoàn thành định mức có thể nghỉ ngơi, các nhóm khác tiếp tục làm.”
Lời của Phương Lượng khiến cho mọi người đều kinh ngạc.
Lý Kiều có thể hoàn thành định mức, bọn họ chẳng có gì phải ngạc nhiên cả
Nhưng sao Nhiếp Nhiên có thể chứ!
Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu tìm một chỗ râm mát để nghỉ ngơi trước ánh mắt ghen tị hoặc hâm mộ của cả lớp
Lý Kiêu ngồi uống nước bên cạnh cô, nói: “Cố gắng chứng minh bằng thực tế mấy ngày nay của cậu có hiệu quả rõ rệt ấy chứ.” “Cậu nói đùa nhạt nhẽo thật đấy.” Nhiếp Nhiên thở hổn hển mấy hơi, sau đó hơi liếc mắt nhìn sang cô ta: “Mà này, ở đây nhiều chỗ thế, cậu sang chỗ khác ngồi đi, ngồi bên cạnh tôi, tôi sợ bị đám người kia đánh lắm đấy.”
Lý Kiêu quay sang nhìn cô, “Cậu nói đùa cũng chẳng thú vị gì cả, giờ có khi cả lớp này sợ bị cậu đánh nhất ấy chứ.” Hai người qua lại mấy câu thì đợt huấn luyện đã qua một vòng
Đám người kia sau khi làm xong một trăm lần ôm cọc gỗ đứng lên nằm xuống thì đã mệt đến mức hai chân run lẩy bẩy, đi tới tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi
“Sớm biết thế này tôi đã chung tổ với Lý Kiêu, lại để cho Nhiếp Nhiên được lời rồi.” Mấy người trong đám không phục liền nhỏ giọng than thở với nhau
Một người khác cũng phụ họa theo, “Còn chẳng phải sao, Nhiếp Nhiên đúng là gặp phải vận dẫm trúng phân chó.” “Suỵt! Nói bé mồm thôi, cậu ta đang nhìn về phía chúng ta đấy.” Nhiếp Nhiên thoáng nhìn về phía mấy người kia làm cho đám người cúi gằm mặt cố tỏ ra mình không tồn tại.
Một đám chỉ biết bắt nạt kẻ yếu! Nhiếp Nhiên nhếch miệng cười châm chọc
Mấy ngày tiếp theo đó, hạng mục huấn luyện gần như đều là hợp tác theo tổ đội, cũng không biết có phải do trùng hợp hay không, lần nào Lý Kiều cũng có cách để còn thừa lại chính mình, sau đó sẽ cực kỳ “trùng hợp” mà ghép chung tổ với Nhiếp Nhiên
Nhiều lần như thế, Nhiếp Nhiên nhận ra, rõ ràng Lý Kiêu cố ý làm vậy! Cô ta đang nhắm vào cô!
Nhiếp Nhiên không ngu, vì muốn đá bay Lý Kiêu đi nên cô bắt đầu lần nào cũng không hoàn thành đúng định mức huấn luyện, thậm chí có đôi khi còn làm liên lụy tới Lý Kiêu bị phạt chạy hoặc phạt luyện tập với mình,
Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể chấp nhận nổi chuyện này, nhưng Lý Kiêu vẫn nhịn.
Cho dù là chạy cùng hay tập luyện cùng, cô ta cũng chẳng hề có nửa lời oán trách, kiên trì tới cuối cùng thì thôi.
Nếu là đàn ông, Nhiếp Nhiên cảm thấy chắc cô đã bị làm cho cảm động tới phát khóc rồi ấy chứ
Sau khi nhẫn nhịn tới bốn, năm ngày, cuối cùng Nhiếp Nhiên không nhịn được mà lên tiếng: “Rốt cuộc cậu đang làm gì thế hả?” Cô nhìn Lý Kiêu đang giúp cô ẩn hai chân để gập bụng, vô lực hỏi
Lý Kiêu đáp lại đầy đứng đắn và nghiêm túc: “Đang đè chân giúp cậu chứ làm gì.”
Nhiếp Nhiên nằm xuống đất, cười nhạo: “Có thể được một học sinh ưu tú giúp mình ấn chân để gập bụng, tôi thật có phúc đấy! Hai chúng ta nói thẳng ra đi, rốt cuộc cậu muốn gì? Ngày nào cũng cùng tôi đày đọa thân mình như thế, cậu không cảm thấy ức à?”
Lý Kiều còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, đáp: “Tôi sợ cậu làm tổn thương tới bạn trong lớp.”
Một câu trả lời thật thông minh!
Nếu không phải lần trước ở phòng Y tế, cô nghe thấy Lý Kiều tát Phùng Anh Anh một cái ngay tại chỗ, và cả dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng của cô ta thì có khi Nhiếp Nhiên đã like điên đảo cho cô ta rồi ấy chứ
Cổ nhịn chuyện cô ta tùy tiện bịa ra lý do, Nhiếp Nhiên lại nói lời cam đoan: “Chỉ cần bọn họ không động tới tôi, tôi cũng sẽ không động tới bọn họ
Thế nên, xin cậu hãy mau đi đi, đừng có suốt ngày nhắm vào tôi nữa!” Lý Kiêu chậm rãi buông lỏng tay, ngẩng đầu lên đáp với vẻ kiên định hiếm thấy, “Cậu nói đúng rồi, tôi đã nhắm trúng cậu.” Trực giác của Lý Kiêu mách bảo rằng Nhiếp Nhiên trước mắt chắc chắn không phải người trước kia nữa
“..” Nhiếp Nhiên mấp máy môi, không nói lên lời
Bị một cô gái nhắm trúng, còn thông báo theo kiểu vừa bá đạo vừa lạnh lùng thế này, cô cảm thấy rất không thoải mái
“Tha cho tôi đi, có được không hả?” “Vậy cậu hãy nói cho tôi biết, cậu là ai, cậu muốn làm gì?” Nhìn dáng vẻ Lý Kiểu như thể “nếu cậu không nói cho tôi biết thì tôi vẫn cứ nhắm vào cậu”, Nhiếp Nhiên cảm thấy rất đau đầu, cô nằm ra đất, “Lần đầu tiên tôi phát hiện lòng hiếu kỳ của cậu lại lớn như thế đấy.” “Trả lời tôi!” Nhiếp Nhiên nhìn cô, đột nhiên nhíu mày cười, “Được thôi, nếu cậu thắng tôi trong kỳ sát hạch thể năng, tôi sẽ nói cho cậu biết.” Lý Kiêu khẽ cau mày, thành tích của Nhiếp Nhiên luôn đứng cuối cùng trong lớp, cho dù dựa vào việc chạy bộ rèn luyện hàng ngày cùng mình trong suốt một tháng ngắn ngủi này thì cũng không thể nào thắng nổi mình được
Nhiếp Nhiên, có phải quá không biết trời cao đất rộng rồi không!
“Quyết định như thể đi!”