Sau khi Tiêu Sát về Tuyên Thất Điện xử lý tấu chương gần được một canh giờ, Tiểu Mục Tử vào bẩm báo: “Hoàng thượng, đã điều tra ra rồi.”
“Còn không mau nói!”
“Vâng. Hồi hoàng thượng, cung nữ kia tên Mai Tử, là người của Tào tiệp dư. Theo lời khai của Mai Tử, tai mắt của Tào tiệp dư trừ nàng ta được sắp xếp quét dọn ở Ngự Hoa Viên thì còn một cung nữ tên Anh Tử cùng hai thái giám bình thường rất ít khi xuất hiện. Một thái giám trong số đó là người giả thành thị vệ trà trộn vào lãnh cung hại Vân Tụ cô nương trúng độc. Bây giờ cả bốn người họ đều đã bị ám vệ khống chế, chỉ chờ hoàng thượng xử lý.”
Tiểu Mục Tử thật sự bội phục chủ tử.
Hôm nay hắn đột nhiên muốn tới Hợp Hoan Điện đã có thể dụ được cái đuôi hôm ấy ra, còn điều tra ra được vụ án Vân Tụ trúng độc.
Nghe nói chủ mưu đứng sau là Tào tiệp dư, Tiêu Sát không hề bất ngờ, hắn vốn đã cảm thấy nữ nhân này dối trá, không phải người nhưng lương thiện, chỉ là không ngờ nàng ta lại to gan tàn nhẫn như vậy, dám cài cắm tai mắt khắp nơi để theo dõi hành tung của hoàng đế như hắn, còn dám ra tay với hoàng hậu.
Đúng là đáng giận!
Tiêu Sát lạnh lùng ra lệnh: “Bí mật chém cả bốn người bọn họ, ném tới bãi tha ma ngoài thành! Còn về Tào tiệp dư… Ngươi có nhớ Vân Tụ bên cạnh hoàng hậu khi ấy được Hoắc Liên Liên được điều trị bao lâu mới khỏi hẳn hay không?”
“Hồi hoàng thượng, nô tài nhớ Hoắc nữ y nói phải điều trị hai mươi mốt ngày Vân Tụ cô nương mới khỏi hẳn.”
“Hai mươi mốt ngày!” Tiêu Sát lắp lại.
Khi đó nếu không phải Vân Tụ dùng khăn rửa mặt dính độc trước, vậy người bị tra tấn, mất đi ý thức hai mươi một ngày đã là Triệu Thanh Uyển.
Mới nghĩ vậy thôi, hắn đã muốn giết người.
“Được, vậy ngươi đi thông báo với Ngự Thiện Phòng với Thái Y Viện một tiếng, cho Tào tiệp dư sống thêm hai mươi mốt ngày nữa.”
“Vâng, nô tài hiểu rồi, nô tài đi làm ngay.”
Tiểu Mục Tử lập tức xoay người rời khỏi Tuyên Thất Điện, đi dặn dò ám về âm thầm xử lý bốn người kia rồi kéo ra bãi tha ma ngoài thành, sau đó lần lượt đến Ngự Thiện Phòng và Thái Y Viện truyền đạt mật lệnh của chủ tử.
Sáng hôm sau.
Tào tiệp dư không biết tai mắt mình sắp xếp ở Ngự Hoa Viên đã bị Tiêu Sát âm thầm nhổ bỏ, vẫn thản nhiên ăn sáng xong rồi đến Phượng Nghi Điện, cùng Dĩnh phi nghe Triệu Thanh Uyển dặn dò và sắp xếp công việc.
Mãi đến buổi chiều hai hôm sau.
Nô tỳ Diên Thảo chủ động bẩm báo: “Nương nương, hai ngày nay nô tỳ chưa từng gặp Mai Tử và Anh Tử ở Ngự Hoa Viên lần nào.”
“Ngự Hoa Viên lớn như vậy, hai ngày không gặp có gì lạ, chứng minh gần đây họ không có tình hình đặc biệt nào cần bẩm báo.”
“Nhưng nương nương, không chỉ bọn họ, ngay cả hai thái giám kia nô tỳ cũng không gặp.”
“Trùng hợp như vậy? Thế ngươi có đi hỏi thăm bốn người họ bị điều đi đâu hay bị sao không?” Đến lúc này, Tào tiệp dư bắt đầu lo lắng.
“Nô tỳ đã hỏi thăm rồi, chẳng ai biết cả. Nương nương, nô tỳ cứ thấy bất an, liệu có phải đã có người âm thầm diệt trừ bốn bọn họ rồi không?”
“Không thể! Ai lại có bản lĩnh thông thiên diệt trừ bốn người của bổn cung mà không có động tĩnh như vậy?”
“Nương nương, nếu nói về bản lĩnh thông thiên, trong hoàng cung này không phải không có người đó…”
“Ý ngươi là hoàng thượng?” Tào tiệp dư run rẩy hỏi.
“Nương nương, trừ hoàng thượng, nô tỳ thật sự không nghĩ ra ai có thể một lần diệt trừ bốn người kia như vậy? Nương nương nghĩ lại đi, trong cung đột nhiên có bốn người cùng mất tích nhưng chẳng có lời đồn nào, không phải quá kỳ lạ sao?”
“Nếu thật sự là hoàng thượng, điều đó chứng minh mọi việc chúng ta lén làm đều đã bị ngài ấy biết. Nhưng tại sao ngài ấy chỉ âm thầm diệt trừ bốn người họ mà không đụng đến bổn cung chứ?”
“Nương nương, đây cũng là việc nô tỳ nghi ngờ.”
Diên Thảo là nha hoàn của hồi môn của Tào tiệp dư, từ nhỏ đã đi theo Tào tiệp dư, đối nhân xử thế cũng gian trá như chủ tử của mình. Bây giờ nàng ta không khỏi nhíu mày phân tích.
“Nô tỳ cảm thấy hoàng thượng không đụng vào người có lẽ giống như trước đây tha thứ cho Ngọc thải nữ, cũng có điều kiêng kỵ. Nếu không với tội Ngọc thải nữ phạm phải, cho dù lập tức ban chết cũng không quá đáng. Mà hoàng thượng không những không ban chết cho nàng ta, còn phóng thích thả nàng ta về Hợp Hoan Điện. Nô tỳ đoán hoàng thượng niệm tình phụ thân của Ngọc thải nữ là quan viên có năng lực, thế nên mới tha cho Ngọc thải nữ một con đường sống. Lão gia là Lại Bộ thượng thư, chức quan cao hơn phụ thân của Ngọc thải nữ, từ khi nương nương vào cung, lão gia luôn hướng về hoàng thượng, chưa từng đối nghịch với hoàng thượng. Hoàng thượng đương nhiên kiêng kị người.”
Trong lúc Diên Thảo và Tào tiệp dư nói chuyện, hoàn toàn không biết Tuệ quý nhân cầm tấm vải thêu đến định thỉnh giáo Tào tiệp dư, vô tình nghe được câu chuyện đáng sợ của họ, theo bản năng dừng lại nghe chân tướng rồi mới lặng lẽ về tây thiên điện.
Ngày xưa Tiêu Sát bí mật diệt trừ người của Lan phi, bây giờ lại bí mật diệt trừ người của Tào tiệp dư, nghĩ thôi Tuệ tiệp dư đã cảm thấy hoàng đế này quá sâu không lường được.
May mà nàng không có ý đồ xấu xa, không vì tranh sủng mà hại ai.
Nếu không một người không có gia thế hùng hậu dựa vào như nàng chắc chắn sẽ bị Tiêu Sát bóp chết như con kiến.
Nhưng đồng thời, nàng cũng cảm thấy Tiêu Sát là hoàng đế có mắt nhìn.
Với nàng đây cũng là chuyện tốt, nàng sống trong hậu cung này cũng có thể yên tâm hơn.
Suy đoán Tiêu Sát có khả năng đã diệt trừ bốn tai mắt của mình, Tào tiệp dư bắt đầu thấy bất an, mỗi lần cùng Dĩnh phi đến Phượng Nghi Điện gặp Tiêu Sát, nàng ta đều âm thầm quan sát hắn, xem thái độ của hắn với mình có gì khác thường không.
Có điều nàng ta không hề phát hiện trên mặt hắn có bất kỳ dấu hiệu nghi ngờ hay sự phản cảm nào cả.
Có lần ở Phượng Nghi Điện thấy nàng ta và Dĩnh phi cùng Triệu Thanh Uyển nói chuyện về hậu cung, Tiêu Sát còn khen ngợi hai nàng làm việc với hoàng hậu còn ăn ý hơn Lương phi và Lan phi, trước khi đi còn dặn dò nàng và Dĩnh phi tiếp tục phát huy, hắn và hoàng hậu chắc chắn sẽ không bạc đãi họ.
Bốn tai mắt đột nhiên biến mất và thái độ không thể nhìn ra manh mối của Tiêu Sát khiến Tào tiệp dư không rõ được tình hình hiện tại.
Mỗi đêm nằm trên giường, nàng đều suy xét việc này, thế nên không thể ngủ ngon, tinh thần và khẩu vị ăn uống cũng ngày càng tệ.
Thấy sức khỏe đi xuống, Tào tiệp dư bảo Diên Thảo đến Thái Y Viện nhờ Hạ thái y kê cho mình đơn thuốc an thần.
Sau khi uống thuốc, giấc ngủ đã cải thiện nhưng cơ thể vẫn thấy mệt mỏi.
Hạ thái y bắt mạch, nói gần đây nàng ta phiền não lo lắng việc của hậu cung, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Tào tiệp dư cũng thật sự cho rằng bản thân vì việc này gây ra, ngày nào cũng cố gắng cùng Dĩnh phi hỗ trợ Triệu Thanh Uyển, cũng hưởng thụ cảm giác nắm quyền, thỏa mãn cảm giác mê hư vinh.