Hoắc Liên Liên đi rồi, Triệu Thanh Uyển cũng không còn tâm trạng vẽ tranh tiếp nữa.
Nàng thương cảm lặng lẽ nhìn ngắm hai bức tranh của Yến Tử Huân.
Có câu chữ giống như người.
Tranh làm sao không phải chứ?
Mỗi một tác giả mang tâm trạng khác nhau sẽ vẽ ra bức tranh có phong cách và ý nghĩa khác nhau.
Hai bức tranh của Yến Tử Huân đều lộ nét u sầu hoài niệm.
Nàng biết từ khi nàng rời khỏi huyện Bình, gả và hoàng cung, trong lòng hắn nhất định cũng giống nàng trước đây.
Đắng như hoàng liên, lại không thể chia sẻ với ai.
Chỉ có thể một mình đón nhận, yên lặng tiêu hóa tất cả khổ đau.
Có điều trải qua khoảng thời gian ở lãnh cung và mang thai, nàng đã học được cách chấp nhận và thỏa hiệp với sự thật, vậy nên tâm trạng đã thay đổi, không còn trốn tránh vận mệnh nữa.
Mà Yến Tử Huân, đã sắp ba năm rồi, vì sao hắn lại đến kinh thành ngay lúc này?
Chẳng lẽ hắn vẫn không buông bỏ được nàng sao?
Năm xưa được Tiêu sát phái người đến huyện Bình đón, vì sợ liên lụy Yến Tử Huân, cũng sợ nếu hắn và nàng gặp nhau, cả hai đều không chịu nổi, đến lúc đó sẽ làm ra chuyện xúc động bất lợi cho hai nhà, Triệu Thanh Uyển đã lén nhờ mẫu thân đi nói với Yến phu nhân, bảo phu thê Yến phu tử nhốt Yến Tử Huân trong phòng, không cho hắn đi tìm nàng, mãi đến khi nàng rời khỏi huyện Bình mới thôi.
Nàng và Yến Tử Huân là thanh mai trúc mã, từ lần đầu gặp nhau ở trường tư đã cảm mến nhau.
Cả hai cùng học đạo Khổng Mạnh, tứ thư ngũ kinh, khi rảnh rỗi sẽ làm thơ vẽ tranh, phong hoa tuyết nguyệt.
Còn cùng nhau lớn lên.
Vì học hành xuất sắc, Yến Tử Huân nhiều lần thay phụ thân mình giảng bài cho nàng và các học sinh khác nghe.
Trong lòng nàng, Yến Tử Huân hoàn toàn có tư cách làm phu tử.
Hơn nữa cả hai còn có tình cảm thời niên thiếu.
Vậy nên nàng luôn cho rằng bản thân sau này sẽ là thê tử của Yến Tử Huân, đời này kiếp này cùng hắn làm một đôi phu thê ân ái, chưa bao giờ có suy nghĩ khác.
Mà trong lòng Yến Tử Huân cũng coi nàng là thê tử tương lai.
Năm đó hắn không vội cưới nàng chỉ vì quá thương nàng, muốn chờ nàng lớn thêm chút nữa, để nàng hưởng thụ khoảng thời gian thiếu nữ ở với phụ mẫu không lo không nghĩ.
Bởi vì hắn biết một khi gả cho hắn, nàng chắc chắn sẽ là thê tử hiền huệ cần cù, là con dâu hiếu thuận săn sóc.
Cho dù hắn không cho nàng đụng đến việc nhà.
Nhưng với tính cách của nàng, cộng thêm tình yêu với hắn, nàng chắc chắn sẽ tranh giành với mẹ chồng, muốn tự mình nấu cơm chăm lo cho phu quân và cha mẹ chồng, quán xuyến tất cả.
Hắn yêu nàng còn hơn yêu bản thân.
Hắn không nỡ bắt nàng gả sớm, ngày nào cũng vất vả bận rộn vì hắn.
Không ngờ điều này cuối cùng lại thành toàn cho một nam nhân bá đạo khác.
Mà nàng hiện giờ hình như đã bắt đầu quan tâm nam nhân bá đạo này, cũng đã có hơi… Rung động.
Nghĩ đến đây, Triệu Thanh Uyển rất rối, cảm thấy mình quá có lỗi với Yến Tử Huân, chỉ muốn gặp hắn, nghe chính miệng hắn nói với nàng ba năm nay hắn sống tốt không, đã cưới vợ chưa, đến kinh thành làm gì, có phải cũng vì muốn nghe chính miệng nàng nói nàng sống rất tốt có phải không.
Trong lúc Triệu Thanh Uyển đang ở Phượng Nghi Điện suy nghĩ miên man, ám vệ chịu trách nhiệm bí mật theo dõi Yến Tử Huân đã về Tuyên Thất Điện bẩm báo với Tiêu Sát: “Hoàng thượng, hôm nay nữ y của hoàng hậu nương nương đến thăm sạp tranh chữ của Yến Tử Huân, bỏ ra mười lượng bạc mua hai bức tranh của hắn, vừa mới mang về hoàng cung.”
“Cái gì? Hoắc Liên Liên mua tranh của Yến Tử Huân mang về hoàng cung?”
“Vâng.”
“Hai người họ nói gì? Có phải trước đây quen nhau không?”
“Hồi hoàng thượng, theo ti chức thấy nữ y rất thưởng thức tranh của Yến Tử Huân, cũng rất thưởng thức… Con người hắn ta. Có điều nghe nội dung cuộc đối thoại của họ thì có vẻ trước đây không hề quen biết.”
“Hừ, thưởng thức con người Yến Tử Huân? Ngươi quan sát cũng cẩn thận lắm đấy! Lui xuống đi, tiếp tục giám sát, có gì bất thường lập tức tới bẩm báo.”
“Vâng.”
Nghe được tin này của ám vệ, Tiêu Sát bắt đầu đứng ngồi không yên.
Hoắc Liên Liên kia có thể bảo vệ thê tử và nữ nhi của hắn, nhưng bây giờ xem ra người gây thêm phiền phức cho phu thê họ cũng là nàng.
Không được, hắn phải lập tức đến Phượng Nghi Điện tìm hiểu xem thế nào!
Khi cùng Tiểu Mục Tử vội vàng đến Phượng Nghi Điện, Tiêu Sát cố tình không cho Tiểu Mục Tử thông báo, mà hỏi một cung nữ trong sân: “Hoắc nữ y về chưa?”
“Hồi hoàng thượng, Hoắc nữ y về rồi.”
“Vậy lúc Hoắc nữ y về, ngươi thấy nàng ta về thẳng phòng mình hay tới chỗ hoàng hậu trước?”
“Nô tỳ thấy nữ y đến chỗ hoàng hậu, ở trong với hoàng hậu một lúc mới trở ra.”
“Được, những gì hôm nay trẫm hỏi ngươi không được tiết lộ với bất kỳ ai hết!”
“Vâng, nô tỳ tuân lệnh.”
Nghe câu trả lời của cung nữ, ánh mắt Tiêu Sát trở nên u ám.
Hoắc Liên Liên nhiều chuyện kia giờ phút này hắn thật sự hận không thể lập tức đuổi nàng xuất cung!
Có điều Triệu Thanh Uyển chỉ mới mang thai ba tháng, vẫn không thể không có nữ y như nàng ở cạnh chăm sóc.
Khi vào đại sảnh, Tiêu Sát lập tức đi nhẹ chân, ra hiệu bảo Tiểu Mục Tử không cần theo vào, Tiểu Mục Tử lập tức cúi đầu đứng chờ ngoài cửa.
Một mình Tiêu Sát nhẹ nhàng vào trong tẩm điện thì thấy Triệu Thanh Uyển đang ngồi trước bàn vẽ tranh như ngày thường, khuỷu tay chống lên bàn, hai mắt khép hờ, trông giống như rất mệt mỏi, cũng rất giống như đang tập trung suy nghĩ.
Tiêu Sát cẩn thận bước qua, cúi đầu nhìn bức tranh trên bàn.
Đó là bức tranh chưa vẽ xong, hiển nhiên đó là tác phẩm mới của Triệu Thanh Uyển.
Thế hai bức tranh Hoắc Liên Liên mang về đâu?
Tiêu Sát đoán Triệu Thanh Uyển hôm nay chắc chắn đã xem.
Nhưng nàng cất hai bức tranh kia đi nhanh như vậy đương nhiên là sợ khi hắn đến sẽ phát hiện.
Hừ!
Tiêu Sát lập tức lên cơn ghen tuông.
Hắn lại ngẩng đầu nhìn bình sứ Thanh Hoa đựng tranh cuộn, định lấy toàn bộ ra xem có tranh của Yến Tử Huân hay không.
Đúng lúc này, Triệu Thanh Uyển mở mắt, thấy là hắn, cười nói: “Hoàng thượng về rồi.”
“Ừ, hoàng hậu mệt thì lên giường nghỉ ngơi đi, sao có thể ngồi đây ngủ chứ? Đám nô tỳ làm gì vậy, sao không có ai ở cạnh hầu hạ nàng chứ?”
Triệu Thanh Uyển đột nhiên tỉnh, Tiêu Sát vừa cầm một bức tranh cuộn lên cảm thấy không được tự nhiên.
“Hoàng thượng đừng trách họ, là thần thiếp muốn một mình yên tĩnh vẽ tranh, không cho họ hầu hạ. Ai ngờ mới vẻ một nửa thần thiếp lại cảm thấy buồn ngủ, cứ thế ngủ quên luôn.” Triệu Thanh Uyển chột dạ giải thích.
May mà nàng đã có dự đoán trước.
Hai bức tranh của Yến Tử Huân nàng thưởng thức xong đã kịp thời cất vào trong rương quần áo.
Chương 144: Vải dệt
“Nếu đã mệt như vậy, trẫm dìu nàng về giường ngủ tiếp nhé?”
“Không cần đâu hoàng thượng, thần thiếp không còn muốn ngủ nữa, đột nhiên muốn ra ngoài hít thở không khí, hoàng thượng có thể đi cùng thần thiếp không?”
“Đương nhiên, hoàng hậu đã mở lời rồi, sao trẫm có thể không đồng ý chứ? Vậy trẫm dìu nàng đi dạo Ngự Hoa Viên được không?”
“Vâng, tạ hoàng thượng.”
Thấy Tiêu Sát vừa mới cầm một bức tranh trong tay, Triệu Thanh Uyển sợ hắn muốn nói chuyện tranh với mình, mà nàng hôm nay cực kỳ không muốn nhắc đến đề tài này, vì thế tìm cớ bảo hắn cùng nàng ra ngoài đi dạo một chút, coi như để thay đổi tâm trạng.
Trên đường đến Ngự Hoa Viên, thấy Triệu Thanh Uyển im lặng không nói câu nào, Tiêu Sát dò hỏi: “Hôm nay trông hoàng hậu giống như có tâm sự, có phải hậu cung đã xảy ra chuyện gì làm hoàng hậu không vui không?”
“Ha ha, không có, hoàng thượng lo lắng nhiều rồi, hôm nay hậu cung không xảy ra chuyện gì khiến thần thiếp không vui cả.”
“Nhưng sao trẫm lại thấy hoàng hậu hôm nay không có tinh thần.”
“Ha ha, có lẽ do bụng đã lớn hơn một chút nên hay mệt. Hoàng thượng không cần lo cho thần thiếp đâu, ngày nào Liên Liên cũng bắt mạch bình an cho thần thiếp, thần thiếp và đứa bé đều rất khỏe mạnh.”
“Hoắc nữ y quả thật rất quan tâm hoàng hậu. À phải, hôm nay Hoắc nữ y xuất cung đúng không?”
“Vâng, nhưng Liên Liên về rồi.”
“Thế à? Lần này nàng ấy xuất cung có phải lại mua rất nhiều đồ chơi về cho An Ninh không?”
“Đúng vậy, Liên Liên rất thích An Ninh, lần nào xuất cung cũng mua đống đồ về cho An Ninh hết.”
“Ha ha, xem ra lát nữa trẫm phải thay An Ninh cảm ơn Hoắc nữ y một tiếng rồi. À phải, nàng có bảo Hoắc nữ y mua gì cho mình không?”
“Thần thiếp đâu phải con nít, nào cần đồ chơi chứ?”
“Đồ chơi nàng không cần, vậy nàng cần gì khác không? Chỉ cần hoàng hậu mở lời, trẫm sẽ lập tức phái người đi mua mang về Phượng Nghi Điện.” Tiêu Sát đột nhiên dừng bước, nghiêm túc nhìn Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển giật mình, có cảm giác hôm nay hắn nói chuyện với mình cứ quanh co lòng vòng, giống như còn ẩn ý khác.
Chẳng lẽ hắn biết chuyện Hoắc Liên Liên tặng nàng hai bức tranh của Yến Tử Huân sao?
Chắc không phải đâu.
Hoắc Liên Liên là nữ y hắn tìm cho nàng, là người đáng tin, việc này mỗi tháng có thể xuất cung cũng do hắn phê chuẩn, chắc hắn sẽ không phái người theo dõi Hoắc Liên Liên đâu.
Triệu Thanh Uyển không dám chắc, cười đáp: “Thần thiếp là hoàng hậu của hoàng thượng, việc ăn, mặc, ở, đi lại đều có người hầu hạ, nào cần đồ gì chứ?”
“Hoàng hậu chắc chắn mình không cần đồ gì khác sao?” Tiêu Sát hỏi một câu hai nghĩa.
“Thần thiếp thật sự không thiếu gì cả, cảm ơn hoàng thượng quan tâm.”
“Nếu đã thế thì trẫm không hỏi gì nữa. Có điều ngày nào đó nếu hoàng hậu thấy mình cần gì thì phải nói với trẫm, trẫm nhất định sẽ đáp ứng nhu cầu của hoàng hậu.”
“Vâng, thần thiếp biết rồi.”
Cả hai ai cũng có tâm sự, không ai thẳng thắn nói với đối phương, cùng nhau đi dạo Ngự Hoa Viên đương nhiên cũng trở nên tẻ nhạt.
Đi dạo một lát, Triệu Thanh Uyển lấy cớ hơi mệt, cũng không muốn ảnh hưởng đến thời gian Tiêu Sát xử lý chính vụ, bảo hắn đưa mình về Phượng Nghi Điện.
Tiêu Sát dặn dò nàng mãi mới quay lưng, mang gương mặt tối tăm về Tuyên Thất Điện.
Về đến Tuyên Thất Điện, hắn nhìn gì cũng thấy không vừa mắt hết, nhiều lần nổi cáu với tấu chương.
Tiểu Mục Tử ở cạnh hầu hạ nơm nớp lo sự, biết bản thân hôm nay không được phạm sai lầm.
Đến đêm.
Một mình Triệu Thanh Uyển đang ở Phượng Nghi Điện ăn tối, ngoài cửa sổ đột nhiên có gió lạnh thổi vào.
Vân Tụ nói: “Nương nương, gió lên rồi, để nô tỳ đi đóng cửa sổ.”
“Được, ngươi đi đi.”
Khi Vân Tụ đi đóng cửa sổ, Triệu Thanh Uyển đột nhiên nhớ tới một việc, dặn dò: “Vân Tụ, sau này hoàng thượng có tới thì nhất định phải thông báo với ta một tiếng.”
“Nhưng nương nương, có khi hoàng thượng không cho hạ nhân thông báo.”
“Ngài ấy không cho thì ngươi cứ lặng lẽ thông báo là được, nhất là buổi tối khi hoàng thượng đến đây, ngươi nhất định phải vào thông báo với ta. Ta sợ buổi tối nếu hoàng thượng lặng lẽ tới dọa ta giật mình sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.”
“Vâng, nô tỳ biết rồi, lần sau nô tỳ sẽ thông báo với nương nương.”
“Biết thì tốt. Lát nữa ăn tối xong ngươi cùng ta vào kho xem, ta muốn tìm vài xấp vải dệt.”
“Vâng, vậy nô tỳ đi lấy chìa khóa nhà kho.”
Ăn tối xong, Triệu Thanh Uyển cùng Vân Tụ đến nhà kho tìm vải dệt.
“Sao chỉ có vải dệt cho nữ thế?”
“Nương nương muốn may áo cho hoàng thượng à?”
“Ha ha, ngươi cứ tìm giúp ta đi, xem có tấm vải nào màu sắc nhã nhặn hợp cho nam tử không.”
Đồ của Tiêu Sát đã có tú nương của Thượng Y Cục may.
Mà nàng từ nhỏ chỉ mê thi họa, tuy trình độ nữ hồng không tệ nhưng cũng không muốn tự bêu xấu trước mặt thiên tử cửu ngũ chí tôn.
Vân Tụ tìm một lúc, cuối cùng cũng tìm được xấp vải màu lam, liền lấy ra.
Triệu Thanh Uyển cũng vừa nhìn đã thấy thích, lập tức bảo Vân Tụ mang về tẩm điện của mình.
“Nương nương muốn dùng xấp vải này may áo cho hoàng thượng hả?”
“Ngươi nói nhiều thật đấy! Được rồi, ở đây không cần ngươi hầu hạ nữa, ngươi đi lo việc của ngươi đi. Nhớ lời ta dặn, buổi tối nếu hoàng thượng có tới thì nhất định phải vào bẩm báo ta một tiếng. Còn nữa, việc lấy vải may đồ trước khi ta làm xong không được phép nói với bất cứ ai khác, có nghe thấy không?”
“Vâng, nô tỳ biết rồi.”
Vân Tụ tưởng Triệu Thanh Uyển muốn may quần áo cho hoàng thượng, chờ làm xong sẽ cho hoàng thượng bất ngờ.
Nhưng nàng sai rồi.
Thấy trời gần chuyển lạnh, Triệu Thanh Uyển muốn may bộ quần áo giữ ấm, nhờ Hoắc Liên Liên đưa cho Yến Tử Huân.
Tuy nàng biết làm vậy khá nguy hiểm, nhưng bây giờ không thể gặp Yến Tử Huân, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng không thể nói với hắn, cũng có quá nhiều việc muốn hỏi hắn, viết thư càng nguy hiểm hơn, vậy nên nàng chỉ có thể may một bộ đồ nhờ Hoắc Liên Liên đưa cho hắn, coi như là lời xin lỗi và bồi thường của nàng.
Chỉ mong hắn thấy quần áo như thấy nàng, tâm trạng cũng có thể khá hơn đôi chút.