Ban đêm thức khuya may vá, ban ngày nghỉ ngơi, Triệu Thanh Uyển ngủ nhiều hơn.
Hai ngày liên tiếp sau giờ Ngọ Tiêu Sát dành chút thời gian tới thăm nàng, nàng đều ngủ, hai người đã hai ngày liên tiếp không nói chuyện với nhau.
Tiêu Sát vẫn còn để bụng việc tranh của Yến Tử huân.
Hai lần đến hắn đều định nhân lúc Triệu Thanh Uyển ngủ lặng lẽ xem tất cả tranh cuộn của nàng.
Có điều, hắn lại nghĩ Triệu Thanh Uyển chắc chắn sẽ không sơ ý để tranh của Yến Tử Huân ở nơi hắn có thể nhìn thấy lâu như vậy, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.
Nhưng việc này cứ ở mãi trong lòng khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Giờ Hợi hôm nay, phê duyệt tấu chương ở Tuyên Thất Điện xong, hắn vội vàng đến Phượng Nghi Điện, định ngủ lại qua đêm.
Khi đến Phượng Nghi Điện, hắn theo thường lệ không cho Tiểu Mục Tử thông báo.
Cũng may Vân Tụ canh giữ ở đại sảnh thấy ngoài sân có tiếng bước chân, trộm nhìn một cái rồi chạy vào trong báo với Triệu Thanh Uyển, nói hoàng thượng tới.
Triệu Thanh Uyển lập tức đặt đồ thêu thùa xuống, đứng dậy bảo Vân Tụ giúp mình thay váy ngủ.
Trong lúc Vân Tụ đang hầu hạ nàng, Tiêu Sát đã tới: “Sao trễ thế này hoàng hậu mới đi ngủ vậy?”
“Hoàng thượng về rồi. Thần thiếp lo đọc sách, không ngờ đã như thế.”
“Sách để ban ngày đọc cũng được, buổi tối hoàng hậu nên ngủ sớm đi. Nàng không mệt nhưng đứa bé trong bụng nàng sẽ mệt đấy.”
“Thần thiếp biết rồi, lần sau thần thiếp sẽ chú ý. Hoàng thượng có đói bụng không, có cần bảo hạ nhân xuống bếp làm chút đồ ăn cho ngài lót bụng không?”
“Không cần đâu, khi nãy trẫm ăn ở Tuyên Thất Điện rồi. Tối mấy hôm nay trẫm không về chỗ hoàng hậu, hôm nay chủ muốn cùng hoàng hậu ngủ sớm thôi.” Tiêu Sát vỗ về hai vai Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển xấu hổ cúi đầu: “Vậy được, hoàng thượng, thế chúng ta đi ngủ thôi. Vân Tụ, các ngươi lui xuống đi.”
Sau khi Vân Tụ lui xuống, Triệu Thanh Uyển liền giúp Tiêu Sát c.ởi thắt lưng.
Tiêu Sát vẫn luôn nhìn nàng, thấy nàng lúc này giúp mình c.ởi áo điềm tĩnh, dịu dàng, hiền thục đến thế, hệt như cùng với phu quân là hắn thật sự cầm sắt hòa minh, hắn bỗng chìm đắm vào trong đó.
Nhưng ngay giây sau, nghĩ đến hai bức tranh của Yến Tử Huân, hắn lại cảm thấy cảnh tượng này thật buồn cười, khóe môi hơi nhếch lên.
Triệu Thanh Uyển vẫn luôn cúi đầu, không phát hiện sự thay đổi trên biểu cảm của hắn, giúp hắn c.ởi áo xong, nàng mới ngẩng đầu: “Hoàng thượng, ngài lên giường nghỉ ngơi đi.”
“Hoàng hậu, nàng có chuyện gì gạt trẫm không?” Tiêu Sát đột nhiên ôm Triệu Thanh Uyển vào lòng, trầm giọng hỏi.
Triệu Thanh Uyển thoáng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó bình tĩnh trả lời: “Hoàng thượng muốn hỏi thần thiếp cái gì? Thần thiếp thì có gì gạt hoàng thượng chứ?”
“Nàng thật sự không có chuyện gì gạt trẫm sao?”
“Ha ha, thần thiếp chỉ nghe nói nữ nhân sau khi mang thai sẽ hay lo lâu, cảm xúc không ổn định, không ngờ đến chỗ thần thiếp thì ngược lại, người lo âu lại là trượng phu của thần thiếp.” Triệu Thanh Uyển không trả lời thẳng mà cười trêu ghẹo.
Tiêu Sát cũng tự cười nhạo bản thân.
“Hoàng hậu đang trêu trẫm nhạy cảm hơn nữ nhân hả?”
“Thiếp đâu dám trêu ghẹo hoàng thượng, thiếp chỉ trêu ghẹo trượng phu của thiếp thôi.”
“Nếu đêm nay hoàng hậu đã nói thế, trẫm không lo lắng nữa, có điều…”
Nghe Triệu Thanh Uyển không ngừng gọi mình là trượng phu, Tiêu Sát cam tâm tình nguyện tạm thời gạt chuyện hai bức tranh của Yến Tử Hoa sang một bên, đêm nay chỉ muốn vui vẻ ở bên nàng, không phục cảnh đẹp ngày tốt.
“Có điều cái gì?”
“Có điều hình như trẫm nhớ hoàng hậu từng nói với trẫm Hoắc Liên Liên dặn dò nàng ba tháng đầu cố gắng tránh chuyện cùng phòng. Bây giờ đã qua tháng đầu rồi, Hoắc Liên Liên không còn dặn dò hoàng hậu như thế nữ đúng không?”
“Không được! Việc này nào cần Liên Liên dặn dò lại? Tự thần thiếp cũng hiểu.”
Triệu Thanh Uyển lập tức hối hận.
Lúc nãy quả thật không nên trêu ghẹo nam nhân này!
“Hoàng hậu lại chơi xấu trẫm, nàng đã bắt trẫm cấm dục hơn hai tháng rồi, tối nay trẫm thật sự không nhịn được nữa…”
“Hoàng thượng, thật sự không được, thần thiếp sợ không tốt cho đứa bé.”
“Hoàng hậu yên tâm, trẫm sẽ rất cẩn thận, sẽ không làm ảnh hưởng đến đứa bé.”
“Không được, thần thiếp vẫn lo.”
“Vậy lát nữa hoàng hậu chủ động, trẫm… Sẽ bất động. Như thế hoàng hậu đã yên tâm rồi chứ?”
“Hoàng thượng…”
Hai má Tiêu Sát đỏ bừng.
Số lần nàng và Tiêu Sát hoan hảo nhiều không thể đếm.
Có điều…
Lần nào cũng do Tiêu Sát làm chủ đạo.
Nàng chưa bao giờ mặt dày chủ động trong chuyện này cả.
Nhưng đêm nay, xem ra nàng không thể không thử trải nghiệm chuyện này.
Tiêu Sát biết lần đầu Triệu Thanh Uyển chủ động chắc chắn sẽ vô cùng thẹn thùng, vì thế tri kỷ tắt toàn bộ đèn trong tẩm điện.
Trong bóng đêm, hắn cởi bỏ áo ngủ của mình, sau đó dịu dàng cởi áo ngủ và áo yếm của nàng ra.
“Hoàng hậu…” Tiêu Sát nỉ non gọi, nhắm hai mắt lại, hôn Triệu Thanh Uyển.
Sự dịu dàng vô hạn của hắn khiến nàng từ từ chìm đắm, không biết bản thân từ lúc nào đã trở thành “tù binh” trên giường của đế vương cao cao tại thượng này.
Chờ đến lúc nàng ý thức được, trong tẩm điện sớm đã là một màn kiều diễm.
Khi giai nhân mệt mỏi ngã vào lòng mình, Tiêu Sát ôm chặt lấy nàng: “Hoàng hậu, tối nay nàng lại khiến trẫm bất ngờ rồi.”
“Hoàng thượng còn trêu ghẹo thần thiếp, thần thiếp sắp không còn chỗ dung thân rồi.”
“Đồ ngốc, gì mà không có chỗ dung thân chứ? Chúng ta là phu thê, ai quy định niềm vui của phu thê thê tử không thể chủ động? Sau này nàng phải chủ động nhiều một chút, trẫm cũng được nhẹ nhàng, ha ha ha.”
Tối nay việc Triệu Thanh Uyển chủ động với Tiêu Sát không chỉ đại biểu cho một trải nghiệm mới mẻ, mà còn có ý nghĩa thể xác và tinh thần của nàng đã hoàn toàn chấp nhận hắn.
Đây mới là điều khiến hắn vui nhất.
“Hoàng thượng còn trêu ghẹo thần thiếp? Lần sau thần thiếp không chủ động nữa đâu.”
“Ha ha, việc này e rằng một mình hoàng hậu không thể quyết định rồi.”
“Ngài đang dùng hoàng quyền áp đặt thần thiếp đấy!”
“Không, không phải trẫm dùng hoàng quyền áp đặt nàng, trẫm đang dùng phu quyền.”
“Đáng ghét!”
Chương 146: Việc vặt
Đêm qua hưởng thụ cá nước thân mật kiểu khác với Triệu Thanh Uyển, sáng nay tỉnh dậy, tuy Tiêu Sát vẫn còn để bụng chuyện tranh của Yến Tử Huân nhưng hắn đã không còn suy nghĩ lén tìm trong Phượng Nghi Điện nữa.
Hai bức tranh kia hắn sẽ tạm thời giả vờ không biết.
Dù sao cũng chỉ là hai bức tranh thôi.
Hắn không tin chỉ với hai bức tranh Yến Tử Huân đã có thể dễ dàng cướp trái tim của Triệu Thanh Uyển đi.
Hắn cũng không tin ba năm hắn đào tim đào phổi yêu Triệu Thanh Uyển ở trong lòng nàng lại không bằng hai bức tranh.
Mặc xong long bào, hắn hôn giai nhân còn nằm trên giường, dặn dò nàng ngủ thêm một lúc rồi rời khỏi Phượng Nghi Điện.
Thấy đêm qua Tiêu Sát đột nhiên hỏi mình nhiều vấn đề như vậy, sáng nay tâm trạng lại rất tốt, nhìn theo tấm lưng hắn, Triệu Thanh Uyển mỉm cười.
Nam nhân này ở trước mặt nàng thỉnh thoảng cứ trẻ con như thế thật sự khiến nàng cảm thấy gần gũi và cảm động.
Một người có thể thể hiện tất cả cảm xúc chân thật trước mặt người khác, cho dù đó là nghi ngờ, nhưng đó chẳng phải là một cách thể hiện sự quan tâm nàng sao?
Có điều nghĩ đến Yến Tử Huân, tâm trạng Triệu Thanh Uyển lại chùng xuống.
Nàng ở trong cung cùng Tiêu Sát cầm sắt hợp minh, vậy Yến Tử Huân thì sao?
Có phải hắn một mình lẻ loi ngàn dặm xa xôi đến kinh thành không?
Có phải hắn đến vì nàng không?
Có phải hắn đến kinh thành là muốn vào cung tìm nàng, nhưng ngay cả cổng hoàng cung cũng không bước vào được không?
Ở kinh thành hắn có phải chịu rất nhiều khổ cực hay không?
Triệu Thanh Uyển thật sự muốn biết rõ mọi việc về Yến Tử Huân, chỉ khi biết nàng mới có thể yên tâm.
Nếu không, ngày nào trái tim cũng sẽ treo lơ lửng.
…
Đêm qua để đèn làm việc không chỉ có Triệu Thanh Uyển mà còn có Thẩm quý nhân ở tây thiên điện Thường Ninh Điện.
Để đề phòng sổ sách bị chuột cắt hư hao hoặc bị mất, Lương phi bảo Thẩm quý nhân chép lại tất cả sổ sách về chi tiêu trong hậu cung thành hai bản.
Ban ngày Thẩm quý nhân có vài việc vặt khác phải xử lý, chỉ có thể thức đêm sao chép.
Buổi sáng sau khi đến Phượng Nghi Điện thỉnh an về, nàng lập tức cầm sổ sách đã sao chép xong đến chỗ Lương phi báo cáo.
“Lương phi tỷ tỷ, muội đã chép tất cả sổ sách thành hai bản, mời tỷ tỷ xem.”
“Nhanh như vậy đã chép xong? Muội muội vất vả rồi. Muội muội cứ để sổ sách ở trên bàn đi, lát nữa tỷ tỷ sẽ xem.”
“Vâng.” Thẩm quý nhân đặt sổ sách gốc và bản sao lên bàn, sau đó cung kính hỏi, “Không biết tỷ tỷ còn gì khác căn dặn không? Nếu không, muội muội xin phép…”
“Muội muội đừng vội đi.”
Thấy Thẩm quý nhân lần nào đến chủ điện cũng sợ bị làm khó, Lương phi cố tình bảo giữ nàng lại, càng khiến nàng nơm nớp lo sợ, càng làm giảm sự tự tin quản lý hậu cung của nàng.
“Bây giờ hoàng hậu đang mang thai, mọi việc trong hậu cung nàng ấy cũng không có nhiều sức lực để quan tâm, muội muội và tỷ tỷ đương nhiên phải để bụng hơn nhiều rồi.”
“Ha ha, tỷ tỷ nói đúng. Không biết tỷ tỷ cần gì căn dặn không? Tỷ tỷ cứ nói, muội muội chắc chắn sẽ làm theo.”
“Tỷ tỷ đúng là có một việc quan trọng cần muội muội làm giúp.”
“Là việc quan trọng gì, tỷ tỷ cứ nói.”
“Không phải hoàng hậu đang mang thai sao, nhưng mấy ngày nay tỷ tỷ đi dạo ở Ngự Hoa Viên lại phát hiện ở những góc hẻo lánh thỉnh thoảng có mèo hoang. Mèo hoang thường hung dữ, nếu ngày nào đó hoàng hậu đi dạo Ngự Hoa Viên bị mèo hoang va chạm thì là do hai chúng ta thất trách. Vậy nên tỷ tỷ cần muội nghĩ cách xua đuổi đám mèo hoang ở Ngự Hoa Viên, đảm bảo an toàn cho hoàng hậu và long tự.”
“Việc này…” Thẩm quý nhân khó xử.
Hoàng cung nói chung và Ngự Hoa Viên nói riêng đều rất lớn.
Từ ngày tiến cung, nàng luôn thấy có mèo hoang chạy qua chạy lại, ban đêm cũng thường hay nghe tiếng mèo hoang kêu.
Nàng sớm đã quen rồi.
Nàng tin mọi người trên dưới hoàng cung cũng đã thấy quen.
Muốn đuổi đám mèo hoang nào dễ dàng như vậy?
“Sao thế, muội muội không muốn làm việc này vì hoàng hậu và long tự sao?”
“À không, tỷ tỷ đừng hiểu lầm. Sao muội có thể không muốn làm việc để đảm bảo an toàn cho hoàng hậu và long tự chứ, chỉ là muội muội không có kinh nghiệm đuổi mèo hoang, nhất thời không nghĩ ra cách nên hơi lo mà thôi.”
“Cách đều do con người nghĩ ra, muội muội thông minh lại suy nghĩ nhiều, tỷ tỷ tin muội có thể nghĩ ra cách. Vậy việc vặt này tỷ tỷ chính thức giao cho muội muội phụ trách, mong muội muội sẽ làm tốt, tuyệt đối đừng cô phụ kỳ vọng của tỷ tỷ, cũng đừng cô phụ kỳ vọng hoàng hậu dành cho muội.”
“Vâng, nếu tỷ tỷ đã giao cho muội việc này, muội đương nhiên sẽ nghĩ cách xử lý.”
“Được, thế mấy ngày tới vất vả cho muội muội. Tỷ tỷ phải xem sổ sách, muội cứ bận việc của mình đi.”
“Vâng, muội muội xin cáo lui.”
Nhìn Thẩm quý nhân cung kính rời đi, Lương phi nhếch mép cười.
Tố Yên ở bên nịnh nọt: “Chiêu nhất tiễn song điêu của chủ tử đúng là cao minh. Nếu chờ Lan phi ra tay chúng ta không biết phải chờ đến khi nào nữa?”
“Có cao minh hay không phải chờ xem kết quả, chúng ta đừng vui mừng sớm.”
“Vâng.”
Vừa ra khỏi chủ điện, Thẩm quý nhân đã cau mày.
Lương phi bảo nàng đuổi mèo hoang ở Ngự Hoa Viên e rằng không quan trọng ở việc đuổi mèo hay không, thật ra là muốn làm khó nàng.
Nàng ta liệu có nhân cơ hội này gây bất lợi cho hoàng hậu không?
Mới nghĩ thôi Thẩm quý nhân đã rùng mình.
Nếu nàng không làm tốt việc này, mất quyền quản lý hậu cung cũng không sao, nhưng nếu vô tình hại hoàng hậu và long tự gặp nguy hiểm thì tội rất lớn.
Sau khi về tây thiên điện của mình, Thẩm quý nhân vội hỏi nha hoàn Tử Quyên: “Tử Quyên, ngươi nói xem ta phải làm sao mới đuổi hết mèo hoa ở Ngự Hoa Viên đây?”
“Tiểu chủ, nô tỳ cũng không có kinh nghiệm đuổi mèo hoang. Nhưng nô tỳ biết mèo có chín cái mạng, ngã từ trên tường cao xuống cũng không dễ dàng chết. Muốn đuổi hết mèo hoang ở Ngự Hoa Viên gần như là chuyện không thể. Nô tỳ thấy Lương phi nương nương đang muốn làm khó tiểu chủ.”
“Ta đương nhiên biết chứ. Nhưng nếu nàng ta đã giao việc này cho ta, ta bắt buộc phải nhận, huống hồ hoàng hậu đang có thai, không thể bị mèo hoang va chạm cũng là sự thật.”
Thấy chủ tử lo lắng như thế, Tử Quyên nghiêng đầu suy nghĩ, đề nghị: “Tiểu chủ, chuột sợ thuốc độc, mèo chắc chắn cũng thể. Hay là chúng ta cho thuốc độc vào đồ ăn rồi đặt ở chỗ đám mèo hoang hay tới có được không?”