*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi xong việc cô sẽ nghe ý kiến khách quan của người khác, cô biết nên không ngừng học tập để tốt hơn.
Diệu Diệu nhà anh ưu tủ vậy đó, khác người vậy đó.
Hà Mộc An mãn nguyện, nghiêm túc phân tích: “Chính xác mà nói thì không cần thiết
Khách quan mà nói bọn họ chỉ là một con dê dù có chết cũng không ảnh hưởng trong chuỗi thức ăn, không thể khiến người khác đồng tình, không thể ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác
Với tiền để như vậy thì nhân vật chủ quan cứ chìm đắm trong việc oán trách thì người khác không thể nào hiểu được
Em nhìn chị Tường Lâm xem, chị ấy là đại biểu cho bị tình cuối cùng vẫn bị sự khách quan phủ nhận
Vì vậy oán hay không, nên hay không là cảm xúc cá nhân, anh có cảm3thấy như vậy không, không quan trọng.
Hạ Diệu Diệu ha ha hai tiếng nhìn anh, ánh mắt cười, đôi mắt cũng cười
Cô giống như xem một chương trình giảng giải đạo lý cuối cùng còn có thể viết cảm tưởng sau khi nghe.
Ngài vất vả rồi, ngài học thức uyên thâm
Vì để giảng giải cho những con người ít đọc các tác phẩm nổi tiếng như chúng tôi mà ngài phải dùng ví dụ như chị Tường Lâm, ngài quá có tâm rồi
Chúng ta phải vỗ tay, like, thưởng, tặng thật nhiều hoa, nhưng số đó cũng không thể vùi lấp “ánh sáng” khi ngài giảng đạo lý cho người khác.
“Ha ha.”
Vẻ mặt Hà Mộc An dãn ra, liếc mắt một cái là có thể nhận ra thứ ánh sáng tựa trân châu bao quanh anh
Diệu Diệu nhà anh đặc biệt quá, không tầm thường một chút nào, cô vừa1hiểu chuyện lại có chủ kiến cũng không hề ngại ngần đặt câu hỏi
Anh lại là kiểu người rất có chủ kiến, không khuất phục, cuối cùng dùng chân lý chiến thắng người mù quáng.
“Em phải học cách bình tĩnh, xử lý mọi chuyện bằng lý trí, học cách phân tích khi nhìn nhận mọi việc
Lúc tâm trạng đang bị kích thích thì đừng nói chuyện cũng đừng đưa ra ý kiến, càng không nên quyết định, em hiểu không?”
Hạ Diệu Diệu cười chân thành, gật đầu: “Cũng đúng, sau này nếu anh và Thượng Thượng rơi xuống nước, em sẽ đứng bên hồ suy nghĩ xem:
Bọn anh muốn sống hay muốn bị ngộp chết? Hi vọng em cứu hay không hi vọng em cứu? Em nên gọi điện thoại cầu cứu hay nên nhảy xuống đây? Đợi em quyết định rồi em lại phải suy nghĩ xem cứu ai8trước? Nhìn từ góc độ tương lai dài lâu thì có phải em nên cứu Thượng Thượng trước không? Nhưng nhìn từ góc độ sáng tạo thì hình như chọn sai rồi
Anh nói xem em phải chọn ai? Phân vân quá? Đại sư, hay là anh đứng từ góc độ khách quan phân tích cho em xem.”
ở! Sao đại sự không nói gì nữa.
Tay Hà Mộc An sớm đã dừng lại, đổi sang một vị trí dễ nịnh hót hơn
Anh cực kì nghiêm túc nghĩ rồi lại nghĩ sau đó mở miệng nói: “Tấn Xảo trách Vương Phong Long là cực kì đúng, Vương Phong Long làm việc này là sai lầm, xử lý cũng không đủ lý tính, lúc nên từ bỏ thì không dứt khoát nên đã đi ngược lại với chữ tín.”
Đến Tân Xảo cũng gọi rồi, Hạ Diệu Diệu cười: “Phải không?”
Hà Mộc An gật đầu9với những gì anh nói, càng nghĩ càng thấy đúng, càng đi sâu vào càng thấy cần thiết
Diệu Diệu là bạn của Tân Xảo, vì bạn bè mà bất bình là có nhân phẩm, đáng được khẳng định, dạt dào tình cảm lại hay thương người, chứng minh đáng được yêu.
Nụ cười của Hạ Diệu Diệu càng ngọt ngào hơn, cô vỗ lên đùi Hà Mộc An cực kì có ý tốt muốn xoa dịu anh: “Anh nói đúng, sự thành thực rất quan trọng, giữ vững trái tim cũng rất quan trọng
Sau lúc kích động thì cũng đừng để lương tâm bị Tiểu Bạch Cầu tha mất, anh nói đúng không?”
Hà Mộc An gật mạnh đầu
“Được rồi, nói nhiều như vậy anh cũng khát rồi mau vào phòng sách uống hai cốc cà phê, bữa tối anh cũng đừng ăn nữa, tối ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.”7Hà Mộc An nhìn vẻ mặt chân thành của vợ, lại nhìn ánh mắt chắc chắn của cô
Cánh tay vốn đặt trên tay anh lúc này đã đặt lên bụng cô
Sắc mặt Hà Mộc An liên tục thay đổi, cuối cùng anh cũng lạnh nhạt đứng dậy: “Anh còn chút việc chưa làm xong, bọn em ăn trước đi…” Hạ Diệu Diệu gật đầu: “Rất tốt, phải cố gắng.”
“Mẹ ơi, vì sao ba không ăn cơm cùng với chúng ta?” Món sườn hầm bí đỏ ngon quá, Thượng Thượng cầm miếng thịt be bé ăn rất ngon lành
Không sai, đúng là cô bé đang dùng tay ăn
Mộc Tú Tranh quên cả gắp đồ ăn, cứ như vậy nhìn cháu gái đang ăn ngấu nghiến của mình
Rõ ràng bà đã dạy tiểu bảo bối phải thục nữ, sao mới hai ngày không gặp đã thể này rồi
Con gái như vậy thật sự không tao nhã chút nào, cháu gái của bà như vậy sao có thể hấp dẫn được đàn ông đây?
“Ba con vì kiếm tiền để cho con ăn được món sườn ngon hơn nên đang nỗ lực làm việc, ba con rất vất vả.” Hạ Thượng Thượng nghĩ: “Vậy để người ba vất vả của con ăn cơm xong mới làm việc đi.” Hạ Diệu Diệu lại gắp sườn cho cô bé.
Tinh thần của Vương Phong Long không tốt, anh ta biết tin Tân Xảo sắp kết hôn từ chỗ Tiền Quân
Vương Phong Long đang đi trên cầu vượt đột nhiên dừng lại cười khổ, anh ta đã xin nghỉ không đi làm nữa rồi
Tình cảm tám năm đã không còn đơn giản chỉ là tình yêu, thời gian chia tình cảm ra thêm vào rất nhiều những mối bất hòa không thể tháo gỡ được
Anh ta luôn cho rằng Tân Xảo sẽ đứng ở chỗ cũ đợi anh ta, cô ấy không phải là một người thích thay đổi
Cho dù thi thoảng cô ấy có rời đi nhưng rồi cũng sẽ đồng ý trở về
Tính cách của cô ấy mềm yếu nên sẽ dễ dàng tha thứ
Lúc còn đi học cô ấy là người dịu dàng nhất cũng dễ nói chuyện nhất trong phòng bọn họ
Cô ấy cho người ta một loại cảm giác cho dù bạn có làm khó dễ thế nào đi nữa, cô ấy vẫn sẽ cười với bạn.
Lúc theo đuổi cô ấy anh ta rất thật lòng
Lúc trước anh ta cũng cảm thấy là sau này họ nhất định sẽ ở bên nhau
Nhưng sau này..
suy cho cùng là anh ta hời hợt với cô ấy..
Vương Phong Long đứng trên cầu vượt nhìn dòng xe qua lại, nhìn thành phố nhộn nhịp cùng những kiến trúc trung tâm thương mại đếm không hết
Dường như không có điểm dừng, vượt qua một tòa lại lập tức nhìn tòa khác, mãi mãi không dừng lại.
Trước đây anh ta chỉ muốn cho cô ấy những thứ tốt nhất
Cô ấy có công việc ổn định, anh ta sợ gia đình nhà cô ấy chê anh ta nên mới nhờ Hà An giúp đỡ vào Phi Diệu
Đến tận bây giờ những thứ anh ta có được đã nhiều hơn rất nhiều so với nguyện vọng
Những suy nghĩ của anh ta sớm đã thành hiện thực, thậm chí là càng ngày càng xa rời, càng không thể khống chế, cuối cùng vì sao đến bước đường này anh ta cũng không nhớ ra được nữa rồi
Anh ta chỉ cảm thấy thời gian qua thật nhanh, nhanh đến mức nghĩ lại vậy mà chẳng có thứ gì
Đến Tấn Xảo anh ta cũng đánh mất rồi, Tân Xảo thật sự từ bỏ anh ta rồi
Xin lỗi cũng vô dụng, cô ấy đã thật sự từ bỏ anh ta rồi
Vương Phong Long ngồi sụp xuống nhìn chiếc cột mãi mãi không bao giờ trả lời anh ta, đột nhiên bật khóc.
Anh ta hơn ba mươi tuổi rồi, vậy mà lại ngồi khóc như này.
Anh ta đã không còn là tên nhóc vừa mới tốt nghiệp, anh ta đã học được cách gánh vác trách nhiệm, học được cách đưa đẩy
Anh ta hiểu được và mất, biết cách kiềm chế, không còn cho rằng tình yêu và Tân Xảo là toàn bộ cuộc sống
Anh ta không còn mặc kệ tất cả để xông lên đánh nhau giành giật lại thứ thuộc về mình, thậm chí là không màng đến hậu quả
Bây giờ anh ta đã lý trí hơn rồi, hoặc là nói đã không còn ngây thơ nữa rồi
Anh ta chỉ muốn phát tiết tâm trạng lúc này của mình, sự hoảng loạn đau lòng khi đột nhiên mất đi một người, cùng những tương tự trào lên từ đáy lòng.
Anh ta khóc cho những thứ đã từng có, nhưng bây giờ nhớ lại thì đã vô dụng rồi, khóc vì tìm cảm mãi mãi không thể quay lại được nữa
Anh ta quá bận rộn, bận đến mức quên mất người vẫn luôn chờ đợi là cô
Anh ta bận cạnh tranh với người xung quanh, bận tạo lập giá trị để chứng minh bản thân, bạn làm cho tiền đề của anh ta tốt đẹp hơn
Anh ta bận đến mức quên cả sự tồn tại của người yêu, quên mất mình còn một nơi gọi là nhà
Anh ta quên mất mình đã từng hưởng thụ sự ấm áp của người còn lại thể nào, lại không hề đáp lại cô ấy bằng với những gì cô ấy cho anh ta.
Lúc rất mệt, anh ta thậm chí còn oán trách cô ấy chẳng giúp được gì
Anh ta đâu đáng mặt đàn ông, đàn ông gì chứ
Vương Phong Long đấm mạnh vào đầu mình, không ngừng đấm, không ngừng đánh vào đầu…
Người quản lý cầu đường đưa anh ta vào chỗ nghỉ ngơi, rót một ly nước cho anh ta rồi định liên hệ với người nhà, nhưng anh ta vừa khóc vừa ôm điện thoại từ chối: “Cháu nghỉ một lúc là được.” Vương Phong Long co mình vào trong góc ôm lấy chân không ngừng run rẩy.
Vương Tịnh Kì cười với Hạ Diệu Diệu, họ ngẫu nhiên gặp nhau tại buổi từ thiện của Kim Bích Huy Hoàng
Hai người tránh khỏi đám người đang khoe của tìm một chỗ ngồi xuống.
“Không ngờ lại gặp cô ở đây.” Khóe miệng Vương Tịnh Kì mang ý cười, đẩy cao quý lại có sức truyền cảm
Hạ Diệu Diệu cũng cười dịu dàng như cũ
Nếu như nhìn kĩ, nụ cười của hai người bọn họ có mấy phần tương tự
Xuất thân tương đồng lại không hề có tính công kích khiến hai người có tướng chị em.
“Công việc yêu cầu nên đến đây thể hiện thành ý.”
Vương Tịnh Kì nghịch tóc, thoải mái nói: “Gần đây có liên hệ với anh ấy không?”
Hạ Diệu Diệu cười sảng khoái: “Bẫy tôi à?” Nhấp một ngụm nước quả ép trong tay: “Không, lúc Thượng Thượng nói chuyện với anh ấy có nghe thấy mấy lần, chắc là sống ổn.” Vương Tịnh Kì nhìn người qua qua lại lại ở đằng xa: “Tôi không biết nếu tôi đuổi theo sang đó, anh ấy liệu có hối hận vì quen cô không?” “Nhất định.”
Hai người nói xong thì nhìn nhau cười.
Vương Tịnh Ki vỗ cánh tay cô, nhướng mày nói: “Nếu giờ tôi gọi lên một tiếng Hà phu nhân, cô nói xem hôm nay cô có ra ngoài được không?”
Hạ Diệu Diệu nghiêm túc nhìn cô ta: “Tôi không biết bản thân có ra được không nhưng chắc chắn cô không ra nổi
Bởi vì tôi có bầu rồi, nếu như chồng tôi cho rằng cô có mưu đồ hãm hại con anh..
roẹt xoẹt roẹt…”