Đám Cưới Hào Môn

Chương 393: Canh gà hầm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Tịnh Kì chua chát trả lời: “Những người chưa từng làm mẹ như chúng tôi bình thường không thể nhìn ra tình hình thân thể của những người phụ nữ đã có chồng.” Hạ Diệu Diệu cười thoải mái: “…” Cô ta muốn ăn đánh hả: “Tôi phát hiện cô rất thú vị.”

Vương Tịnh Kì nhướng mày, vuốt tóc: “Đương nhiên, nếu không thì sao Trạm Vân lại yêu tôi đến mê mệt vậy chứ.”

“Trước đây, đó là trước đây.”

Vương Tịnh Kì bình tĩnh lại dựa vào hàng rào màu xanh đậm ở đằng sau: “Trước đây tôi quá trẻ nhưng lại may mắn có được thứ tốt nhất, chỉ là tôi lại đạp lên anh ấy để có được thứ tôi muốn

Sau đó, tôi lại muốn nhặt lại thứ tôi đã từng giẫm lên, đồng thời còn3yêu cầu anh ấy giống như chưa từng có chuyện gì, cô nói xem tôi có phải quá tự tin đến mức ngây thơ rồi hay không?”

“Nhưng bây giờ nghĩ lại nếu như cho tôi một cơ hội nữa tôi cũng không biết là mình có lựa chọn anh ấy không

Nếu như..

không..

có phải là tôi rất không có lương tâm hay không…” Sau khi chắc chắn chiếc lan can đằng sau có thể chịu đựng được sức nặng của hai người Hạ Diệu Diệu mới dựa vào đó: “Sẽ không.” Lúc mình không có gì thì tình yêu cũng không quá quan trọng, đến cuộc sống còn phải lo lắng thì việc vì yêu mà đói cũng thật hạnh phúc

Vương Tịnh Kì mỉm cười, nụ cười rất thoải mái, cô ta cảm thán nói: “Cô thật may mắn.” Hạ1Diệu Diệu cười: “Tôi cũng cảm thấy vậy.”

“Bây giờ nhàn rỗi như vậy cô có chịu được không?” “Cũng tạm, tôi không phải là người bắt buộc phải theo đuổi được thành công, trong lòng cũng không có chí lớn gì cả

Tôi cũng giống như con vật gì ý nhỉ, nếu không có ăn sẽ bạt mạng tìm kiếm đồ ăn, có đồ ăn rồi thì sẽ nằm đó chờ chết, chỉ cần có một cái gậy ba-toong chống đỡ thì sẽ không muốn phấn đấu nữa.” “Đó là vì chúng ta không có tâm tư muốn phấn đấu thêm, cũng không có yêu cầu đối với cuộc sống ấm no cao.”

Hai người nhìn nhau một cái, cạn ly uống hết nước hoa quả trong tay.

Nhìn giống như hai tên ăn mày đang mang những điều từng trải qua8trong quá trình đi ăn mày ra so sánh được mất

Tham Khảo Thêm:  Chương 1231

“Thêm một cốc?”

“Được để tôi đi, cái chỗ góc khuất này phục vụ chắc không qua đây đâu.”

“Được rồi, tôi đi cho bà bầu ạ.” Lúc Vương Tịnh Kì quay lại thì nhìn thấy một ánh mắt đang dõi theo cô ta, người đó huýt sáo một tiếng rồi quay đầu, vừa nhìn bên này vừa nói gì đó với bạn đi cùng

Vương Tịnh Ki cau mày đưa nước hoa quả cho Hạ Diệu Diệu: “Quen không?” Dù sao cũng không thể nào nhằm vào cô ta

Hạ Diệu Diệu nhìn qua sau đó thu hồi tầm mắt, cũng chẳng thèm quan tâm: “Ừm, nhân viên hai hôm trước bị tôi đuổi.”

“Được lắm, không ngờ cũng rất có phong thái đấy.”

“Nói nhanh quá nên cũng là vừa hay.” Vương Tịnh9Kì cũng nổi lên sự hứng thú: “Cô biết cô ta là ai không?” “Nghe cô nói như vậy thì bối cảnh rất hùng hậu?” Hạ Diệu Diệu uống nước ép cũng chẳng thèm quan tâm, nếu như không phải vì tiếp lời chắc cổ sẽ không nhắc đến

Vương Tịnh Kì cũng nhìn ra, lắc đầu thở dài: “Cũng chẳng sao, đối với cô mà nói chẳng phải là chuyện gì quá lớn, chuyện nhỏ mà thôi

Cô xem cô ta như nắm rau là được, có chuyện gì vậy?” Hạ Diệu Diệu nói qua sự việc: “Lúc đó tôi cũng nói hơi quá.” Vậy cô còn nói việc gì: “Loại người này không thể chiều được

Nhưng mà cô ta cũng được đó, dám đắc tội cô?” Haha, gan lớn rồi đến ông chủ cũng dám cãi lời.

Hạ Diệu Diệu7bất lực: “Tôi chỉ là phó tổng.”

Vương Tịnh Kì hiểu ý gật đầu nói: “Ba cô ta là mafia.” Ý là nói có thân phận về mặt đó

Hạ Diệu Diệu nghe vậy thì nghĩ một chút, kinh ngạc nói: “Mafia mà cũng dám đến đây làm từ thiện, cô ta gài bẫy ba mình à?” “Mẹ cô ta có tiền, mẹ cô ta có công ty.” “Vậy cũng đủ loạn, không ở nhà còn ra ngoài làm loạn làm gì.” Cô ta chỉ là nói vậy thôi chứ không có ý gì.

Hạ Diệu Diệu cũng đã hiểu đại khái, chỉ là cảm thấy nếu như là tạo quan hệ thì ba cô ta hình như quên không bảo cô ta phải tạo quan hệ với ai, dám nổi tính đại tiểu thư với cả cô cơ đấy

Bây giờ nhìn thái độ của đối phương hình như vẫn chưa hết tức giận, không giống như đã được ba mẹ phổ cập cho

Cũng do cô không thông báo với bên ngoài rằng cô làm việc ở đó nên so ra thì Phạm sư phụ có sức ảnh hưởng hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1196: Dương Thanh điên cuồng

Vương Tịnh Kì nhìn một đám con gái ở chỗ không xa đang vừa chỉ vừa nói cười hỏi: “Cô không quản cô ta à? Cười vui như vậy có gai mắt không chứ.” “Trẻ con nên không cần thiết.”

Vương Tịnh Kì thấy cô nói như vậy có chút kinh ngạc: “Cô thật rộng lượng.”

Hạ Diệu Diệu cũng tươi cười: “Quen rồi, nếu cô cũng đứng ở vị trí như tôi thì sẽ biết

Mỗi ngày có biết bao nhiêu người thích cô ghét cô, đến phiền còn không kịp chứ làm gì có sức lực mà dán vào.”

“Woah, tôi đột nhiên có cảm giác được ăn cơm với phu nhân nhà quyền quý.”

“Bình thường, ăn thêm mấy lần thì cảm giác sẽ càng chân thực hơn.” Hạ Diệu Diệu cười vui vẻ.

Hai người đang nói chuyện thì mấy cô gái đứng đằng xa đang thì thầm to nhỏ đột nhiên dừng lại

Một người phụ nữ trung niên nghiêm khắc đứng trước đám con gái kia, lạnh mặt nói gì đó.

Một lúc sau đám con gái hoảng loạn tản ra, không ai dám nhìn người phụ nữ vừa bị nói xấu nữa

Cô gái đứng ở giữa bị nói đến mức mặt trắng bệch, khóe môi đỏ hồng run rẩy, cả người cứng ngắc không dám động đậy

Một lúc sau cô ta đi theo người phụ nữ đi về phía bọn họ, nước mắt hoảng sợ đong đầy vành mắt, ánh mắt tránh né cực kì sợ hãi

Người phụ nữ đi phía trước mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu xanh ngọc, trang sức trên người rất hợp xu hướng

Trên ngón áp út của người phụ nữ đó có một chiếc nhẫn kim cương sáng loáng

Cô gái đi đằng sau cũng rất xinh đẹp cho dù cô ấy đang khóc

Gương mặt kia khiến người ta rất thoải mái

Người phụ nữ tiến đến rất nhanh, thái độ cung kính khách sáo chào hỏi: “Chào Hà phu nhân, không ngờ hôm nay cô lại tự mình đến, chúng tôi có chỗ nào thất lễ mong cô bỏ qua cho.” “Nào có, hôm nay Vệ phu nhân phải xử lý nhiều chuyện như vậy mới là người vất vả nhất

Chúng tôi có thể góp một phần sức nho nhỏ đã là rất vinh hạnh rồi.” “Hà phu nhân khách sáo quá rồi, không thể nào sánh được với buổi lễ quyên góp của ngài Hà, chúng tôi chỉ không đáng nhắc đến

Đúng rồi Hà phu nhân, đây là cháu gái của tôi, nó còn nhỏ không hiểu chuyện mong Hà phu nhân đừng để ý

Bình thường được chiều quá nên không biết nặng nhẹ, có chỗ nào sai mong Hà phu nhân bỏ qua cho…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Cô gái đi sau lưng cô của mình đã không còn sự kiêu ngạo như lúc nãy

Nước mắt lại rơi xuống chắc là cô ấy đã biết bản thân gây phiền phức cho người nhà rồi

Trẻ con chưa từng gây họa sẽ có chút sợ hãi.

Hạ Diệu Diệu cười thể hiện sự khoan dung đối với người trẻ tuổi trước mặt: “Làm gì có việc bỏ qua hay không, cô bé rất tốt mà đừng dọa cô ấy

Nào sốc lại tinh thần nào, khóc là không xinh nữa đâu…”

Vệ phu nhân nghe vậy lập tức thở phào, Hà phu nhân có thân phận thế nào chứ, nói không tính toán sẽ không tính toán, cô ấy không cần thiết lừa bà: “Cảm ơn Hà phu nhân, cảm ơn Hà phu nhân.” “Khách sáo quá, Vệ phu nhân hiền lành xinh đẹp là tấm gương cho chúng tôi học tập

Vệ phu nhân còn nói cảm ơn tôi nữa là những đứa trẻ được giúp đỡ sẽ ghét tôi đó.”

Vệ phu nhân cũng cười, ai nói vị Hà phu nhân này xuất thân không tốt nên không thích ra ngoài? Người ta là không thèm quan tâm, căn bản không cần bọn họ nịnh bợ để thể hiện giá trị bản thân

Cô gái nhìn trộm Hà phu nhân – người mình từng cãi lại thấy cô cười thì cuối cùng cũng yên tâm

Cô ta kiêu ngạo cũng phải nhìn người, nếu đắc tội với người không nên đắc tội mà còn không nhận lỗi là ngu ngốc

Mà dựa vào giá trị của đối phương thì có lẽ cũng không thèm đặt lời xin lỗi của cô ta vào trong mắt, nghĩ cũng có chút buồn

Cô ta làm người đặc biệt nhất quen rồi, bây giờ phát hiện ra mình không đặc biệt bằng đối phương thì cũng có chút buồn bực

Cô gái quyết định sau này bản thân cũng tìm một người chồng có bản lĩnh để cái sự đặc biệt này của cô ta có thể kéo dài cả cuộc đời

Ừm, cứ quyết định vậy đi, về nhà sẽ chia tay với học trường, nghe lời ba đi xem mắt.

Cô gái nghiêng đầu trộm cười với Hà phu nhân một cái.

Hạ Diệu Diệu gật đầu

Vương Tịnh Kì nhìn một lớn một nhỏ rời đi mà ánh mắt từ lúc đến đến lúc đi chưa từng rơi trên người cô ta thì thiếu chút nữa phun máu: “Quả nhiên là làm việc tốt không bằng lấy chồng tốt.”

“Nào có cái nào cũng tốt.” “Cảm ơn canh gà hầm an ủi tâm hồn của nương nương, cạn ly”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.