Trong hư không, Đông Hoàng Như Yên nhìn qua Khương Phàm đang chạy thoát, cảm xúc chập trùng, kinh hồn khó định, tấm má ngọc xinh đẹp kia đã không còn nụ cười nhẹ nhõm trước đó nữa.
Nàng rất chờ mong nhìn thấy trò hay đặc sắc, lại không nghĩ rằng sẽ thấy được một trận mai táng rung động lại tàn nhẫn như vậy.
Đây cũng không phải là đặc sắc, mà là khủng bố.
Khương Phàm, rốt cuộc hắn là quái vật gì?
Đông Hoàng Như Ảnh cảm nhận được rung động trước nay chưa có.
Lấy thiên phú và thực lực củaKhương Phàm quả thật có thể vượt cấp săn giết ngũ trọng thiên, nhưng vừa rồi hắn mới mai táng toàn bộ ngũ trọng thiên. Ngay cả lục trọng thiên, thất trọng thiên đều cuốn tới dưới mặt đất.
Mà, Khương Phàm là Hỏa Điểu linh văn, có thể khống chế uy lực tự nhiên hẳn là liệt diễm, làm sao hắn có thể khống chế được uy lực sơn hà?
Cái này rõ ràng chính là đã vượt qua phạm trù hiểu biết của nàng.
Khương Phàm, rốt cuộc làm thế nào hắn làm được?
– Tỷ tỷ, tỷ có ghi chép lại không? Cảnh tượng này nhất định phải giao cho phụ thân, giao cho thần giáo.
Trên mặt Đông Hoàng Như Yên không còn nụ cười, trong lòng càng không có hứng thú, thậm chí còn sinh ra một cảm giác sợ hãi đối với Khương Phàm.
Cái tên điên này vì để bắt sống Hứa Đan, vậy mà có thể nhịn được đau đớn, mặc cho đàn sói điên cuồng cắn xé gặm.
Tính tình như thế nào, nghị lực như thế nào mới có thể hoàn thành kế hoạch tàn bạo như thế.
Tràng diện máu thịt be bét ấy đến bây giờ vẫn còn quanh quẩn trong trí óc của nàng, vung đi không được.
Càng không thể tin hơn chính là, lúc ấy rõ ràng Khương Phàm đã bị gặm cắn nửa sống nửa chết, lại đột nhiên khỏi hẳn, thật giống như hồi quang phản chiếu.
Liền xem như đã tận mắt chứng kiến, nhưng thật sự nàng đều không thể nào tiếp thu được.
Điều thật sự để nàng sinh ra cảm thấy lạnh trong lòng chính là, nụ cười trên mặt Khương Phàm.
Quỷ dị như vậy, tàn nhẫn như vậy, khủng bố như vậy.
– Ta vẫn luôn ghi chép.
Đông Hoàng Như Ảnh nắm chặt ngọc thạch trong tay, cũng cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt từ trên người Khương Phàm.
Người điên cuồng kỳ thật có rất nhiều, không đáng để lo.
Người điên cuồng lại cường hãn, là một cường nhân thì đáng giá để coi trọng.
Điên cuồng cường hãn, càng tinh minh tàn nhẫn hơn người, mới thật sự là người khủng bố.
Khương Phàm chỉ mới mười mấy tuổi mà đã như vậy, chờ tương lai trưởng thành, sẽ kinh khủng đến cỡ nào.
Đông Hoàng Như Ảnh tin rằng thần giáo chú ý Khương Phàm hẳn là xuất phát từ bí mật nào đó, nhưng thần giáo tuyệt đối nghĩ không ra Khương Phàm còn sẽ có một mặt như vậy.
Chuyến này, xác thực tới đáng giá!
Ngọc thạch trong tay nàng, nhất định phải giao cho thần giáo.
– Lý Dần, mang ta rời khỏi nơi này, chạy tới phía trước chí ít năm trăm dặm.
Trước khi dược hiệu của Bá Nguyên Đan biến mất, Khương Phàm đã phóng Lý Dần ra.
Hắn đầu tiên là trọng thương ngã gục, sau đó lại là kích phát Tiểu Niết Bàn Thuật, tiếp đến là bị Sơn Hà Đại Táng cướp đoạt tinh lực, cuối cùng lại dùng Bá Nguyên Đan kích thích tiềm lực, thân thể đã đạt tới cực hạn.
Từ thân thể đến linh hồn, đều nhận phải tổn thương to lớn.
Lý Dần vừa mới đi ra, Khương Phàm liền lâm vào hôn mê, thể hiện đau đớn, sắc mặt tái nhợt.
– Sư phụ, ngài sinh hoạt thật có quy luật. Mỗi ngày ngoại trừ tìm đường chết thì chính là tìm đường chết, không có ham mê không tốt.
Lý Dần nhìn bộ dáng Khương Phàm, rất là rung động.
Sau khi xác định không có kẻ địch đuổi bắt, hắn liền mang theo Khương Phàm phóng tới phương xa.
– Kia là ai?
Đông Hoàng Như Ảnh lần nữa đi theo.
– Hắn là Lý Dần. Nửa năm trước xuất hiện ở Vương Quốc Hắc Ám, Thánh phẩm linh văn, xác định sơ bộ là Bất Tử Điểu. Hắn quanh năm mang theo mặt nạ, không ai thấy qua bộ dáng thật sự của hắn, cũng không ai biết lai lịch của hắn, nhưng tốc độ phát triển của hắn rất nhanh, thành tích tốt nhất là giết tới vị trí thứ năm trên Võ Hầu bảng.
Thời điểm Đông Hoàng Như Yên chờ đợi Khương Phàm trở về tại Vương Quốc Hắc Ám đã chú ý qua thiếu niên đặc biệt này.
Chỉ là không nghĩ tới, hắn lại đi theo Khương Phàm.
– Lý Dần? Ta nhớ lúc Khương Phàm bắt Lý Tịch có nói qua, hắn còn có một sư đệ tên là Lý Dần?
– Hắn có nói qua lời này sao, Lý Tịch thật sự là sư đệ Khương Phàm sao?
– Ta hoài nghi Khương Phàm thật có một sư phụ đặc biệt nào đó!
Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu, tiếp tục theo dõi.
Lý Dần mang theo Khương Phàm bay ra vài trăm dặm, trốn đến trong hẻm núi ẩn nấp.
Lần này Khương Phàm thật sự đã tiêu hao quá độ, hôn mê trọn vẹn hai ngày. Nhưng vẫn rất suy yếu, từ ý thức đến thân thể, là những trận đau nhói.
– Sư phụ, người đã tỉnh.
Lý Dần đứng dậy đi qua đỡ Khương Phàm.
– Ta ngủ bao lâu rồi?
Khương Phàm vuốt vuốt căng đau đầu.
– Hai ngày.
– Lâu như vậy?
– Kế tiếp người còn muốn làm gì? Có cần ta ở lại bồi người hay không?
– Không cần, ta có thể ứng phó.
Khương Phàm dùng sức lung lay đầu, lấy ra vài cọng dược thảo, đưa vào trong miệng nhấm nuốt luyện hóa.
– Đây là võ pháp Tiểu Quang Mang Thánh Pháp, trước tiên người làm quen một chút.
Lý Dần chuẩn bị xong võ pháp đưa cho Khương Phàm.
Khương Phàm nhận lấy, nhìn kỹ một chút, nói:
– Ngươi vẫn vào trong thanh đồng tiểu tháp bế quan, dược liệu cứ tùy tiện dùng, mau chóng dung hợp kiếm văn cùng võ pháp. Chờ ta gọi ngươi lại đi ra, chúng ta khả năng sẽ đến Địa Ngục.
– Địa Ngục?
– Đó chính là nơi ta muốn dẫn ngươi đi.
– Chúng ta đi Địa Ngục làm gì?
Lý Dần trừng to mắt, khó có thể tin.
Đây không phải là nơi mà người sau khi chết mới có thể đi sao?
– Tìm một chút đồ, có thể sẽ tốn thời gian rất lâu, ngươi chuẩn bị sẵn sàng.
Khương Phàm thu Lý Dần vào thanh đồng tiểu tháp, sau khi chữa trị khỏi trạng thái, hồi tưởng đến Sơn Hà Đại Táng thả ra lần này.
Quy mô giống như lớn hơn, uy lực cũng càng mạnh.
Chẳng lẽ là bởi vì mình lĩnh ngộ sâu hơn?
Hay là…
Khương Phàm nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên có chút cảm ngộ.