Nhưng cốt kiếm nương theo uy thế lão tổ, bộc phát ra trùng kích mạnh mẽ, vẫn chấn động trái tim.
Nội tạng lập tức vặn vẹo, máu tươi chảy ngược dòng.
Cùng lúc đó, áo giáp bắt đầu tràn qua da thịt toàn thân, hình thành bảo vệ.
– Đi chết đi.
Tô Huyên trực tiếp dẫn nổ cốt kiếm, cốt kiếm cắm ở trong lồng ngực trong nháy mắt đã nổ tung.
Rống!!
Nương theo tiếng hổ gầm mãnh liệt, lại như là lão tổ Tô gia thở dài, cốt kiếm cắm ở trong thân thể cùng đoạn lộ ở bên ngoài ầm vang nổ tung.
Cốt kiếm phía ngoài tàn phá toàn thân Khương Phàm, cùng áo giáp phát ra tiếng oanh minh chói tai, đồng thời điên cuồng xông vào vài trăm mét.
Tô Huyên bị tung bay, máu thịt be bét, Triệu Thế Hùng ở bên cạnh bị xung kích, nội tạng rơi xuống trên mặt đất lúc này đã vỡ nát, hai đoạn thân thể cũng bay ra ngoài, huyết nhục văng tung tóe.
Bộ phận cốt kiếm cắm ở bên trong, cũng tàn phá trong lồng ngực, đánh thẳng vào mạch máu cùng hài cốt, cứ việc có áo giáp nghiêm mật bảo vệ, thế nhưng uy thế cốt kiếm quá mạnh, bên trong lập tức biến thành canh máu.
Ý thức Khương Phàm mệt mỏi sắp lâm vào hôn mê, thì thào một câu:
– Lý Dần.
Lý Dần chính trong thanh đồng tiểu tháp đang đau thương, thình lình được thả ra, rõ ràng khẽ giật mình, thế nhưng tràng diện huyết tinh đập vào mắt để sắc mặt hắn đại biến.
– Sư phụ??
Lý Dần ớn lạnh toàn thân, da đầu đều tê.
– Bắt lấy… Tô Huyên… Liền… Mãnh hổ…
Khương Phàm suy yếu nói nhỏ, triệt để ngất đi.
Ầm ầm!
Toàn thân Lý Dần cuồn cuộn liệt diễm, kim quang, trong thời gian ngắn nhất hóa thân thành Bất Tử Điểu, giương cánh hơn ba mươi mét, sát uy cường đại khuấy động phố dài.
Hai cái móng vuốt to như phòng ốc, phân biệt chế trụ Khương Phàm cùng Triệu Thế Hùng, vỗ cánh bay lên trời.
Rống!
Toàn thân Tô Huyên rách rưới, huyết thủy chảy ngang, nàng nhịn xuống đau nhức kịch liệt, cuồng dã xông ra khỏi tửu lâu, hướng phía Lý Dần tức giận gào thét.
– Ngươi dám đả thương sư phụ ta, muốn chết!!
Toàn thân Lý Dần lấp lóe cường quang, liệt diễm cuồn cuộn, dâng lên vòng xoáy, lít nha lít nhít yêu kiếm chìm nổi ở bên trong, chớp mắt phóng lên tận trời, hình thành tám trăm thanh yêu kiếm, che kín bầu trời.
Cường quang màu vàng bao phủ phố dài.
Thương thương thương!!
Tám trăm thanh lợi kiếm toàn thể oanh minh, giống như màn mưa tràn ngập đất trời đánh xuống Tô Huyên.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, mấy vị lão giả hoàng thất như thiểm điện giết tới, cưỡng ép giam cầm Tô Huyên đang nổi điên.
Ầm ầm…
Tám trăm thanh lợi kiếm bạo kích phố dài, vỡ nát tửu lâu, băng diệt sàn nhà, dẫn phát bạo tạc kịch liệt.
Biển người tứ tán chạy trốn, hoảng sợ kêu thảm.
– Giết bọn hắn, mau giết bọn hắn.
Tô Huyên điên cuồng giãy dụa, cuồng loạn gào thét.
– Ngươi muốn hại chết chúng ta sao? Vì sao không nói trước lời nào?
Các cường giả hoàng thất dữ tợn, hận không thể chụp chết nàng.
– Mau giết hắn, nhanh đi, đây là cơ hội duy nhất.
Tô Huyên khàn giọng mang theo kêu gào.
– Đi mau.
Các cường giả hoàng thất cưỡng ép đè nàng lại, chân đạp triều dâng, phóng lên tận trời.
Các thị vệ hoàng thất khác thì hít vào từng ngụm khí lạnh, cũng giống như nổi điên xông ra ngoài.
Xong, xong!
Nữ tử điên này muốn hại chết bọn hắn!
Nhị hoàng tử thì sao?
Mục đích quan trọng mà bọn hắn tới đây, chính là mang Nhị hoàng tử đi cơ mà!
Lý Dần tức giận muốn điên, hận không thể xé sống Tô Huyên.
Thế nhưng Khương Phàm cùng tiểu hầu gia trong móng vuốt đã hấp hối, máu tươi thuận móng vuốt không ngừng vẩy xuống phía dưới, hắn có chút giãy dụa, quay người xông về Hung Linh hầu phủ.
Oanh! Rầm rầm rầm!
Liệt diễm cuồn cuộn, không để ý tiêu hao mà liên tục phóng Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, hình thành âm bạo đinh tai nhức óc, nhanh chóng lao vùn vụt.
– Cứu người!! Nhanh cứu người!! Là tiểu hầu gia, là tiểu hầu gia các ngươi! Nhanh cứu người!!
Thành khu thứ hai, cường giả Hung Linh hầu phủ phát giác được có người Thô bạo xông lại, đang muốn xuất hiện chặn đường, xa xa liền nghe thấy tiếng gào thét, cũng nhìn thấy hai bóng người bị đại điểu chộp vào trong móng vuốt.
– Cái này… cái này… cái này… Đây là tiểu hầu gia?
Cường giả Hung Linh Hầu nhanh chóng bay lên không, tiếp nhận người mà đã biến thành Hai đoạn, sau khi cẩn thận phân biệt mới xác định là Triệu Thế Hùng.
Mặt mũi bọn hắn đầy kinh hoảng, lập tức vọt tới sâu trong hầu phủ.
– Nhanh nhanh nhanh, cứu người. Mau tới cứu người. Đan dược, đan dược!!
Tiếng lo lắng gào thét vang vọng hầu phủ, kinh động đến tất cả mọi người.
– Bát đệ? Đây là thế nào?
– Khốn kiếp, là ai làm!!
Bọn người Triệu Thế Võ đuổi tới, sắc mặt lập tức trắng bệch.
– Đây là sư phụ ta, Khương Phàm, nhanh nhanh nhanh, cứu người.
Lý Dần khôi phục hình người, đưa Khương Phàm tới trong tay bọn họ.
– Đây là Khương Phàm? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Thế Kinh tranh thủ thời gian nhận lấy, mặc dù toàn thân Khương Phàm đã bao trùm áo giáp, nhưng mặt đã be bét máu thịt, cổ thì đứt gãy, máu tươi thuận mặt nạ tuôn ra bên ngoài.
– Ta cũng không rõ ràng, là Tô Huyên của Cổ Hoa đột nhiên tập kích bọn hắn.
Lý Dần lo lắng, chưa bao giờ nhìn thấy sư phụ bị thương thành như thế này.
– Tô Huyên?? Tiện nhân!!
Đám người Triệu gia giận tím mặt.
Hung Linh Hầu lâm vào hỗn loạn, khẩn cấp cứu chữa Triệu Thế Hùng cùng Khương Phàm đang hấp hối, cũng nhanh chóng xuất động cường giả, đuổi bắt đội ngũ Cổ Hoa.
Cũng dám ám sát trưởng lão tam đẳng của Sí Thiên giới cùng tiểu hầu gia hầu phủ trước mặt mọi người ngay tại Chiến quốc, đây không thể nghi ngờ chính là chuyện chưa bao giờ xảy ra từ khi Bá Vương Chiến Quốc sáng lập đến nay.
Hung Linh Hầu Triệu Thời Việt đồng thời được Thạch Tượng Quỷ báo cáo.
Từ tình huống lúc ấy đến xem, thời gian giống như đọng lại.
Nói cách khác, Tô Huyên vận dụng vũ khí thời gian, Cấm Nguyên Châu.
Triệu Thời Việt tự mình rời khỏi thạch điện, sôi trào lên sát uy vô biên, phóng lên tận trời.
– Ngươi gây họa! Ngươi đã cho chúng ta gây họa rồi! Vì sao không thương lượng với chúng ta?
Các cường giả Cổ Hoa kéo lấy Tô Huyên chạy đi.
– Thương lượng cùng các ngươi? Một đám hèn nhát, các ngươi dám sao?
Tô Huyên bi phẫn, thất bại sao?
Nàng đã đánh cược hết thảy điên cuồng, vậy mà lại thất bại rồi?