Thần quang nổ bắn ra trực tiếp ngưng kết tại nửa đường, chiến trụ đang từ bên trong hài cốt cuồn cuộn ra bên ngoài cũng cưỡng bức ngừng lại.
– Khương Phàm, ngươi nhất định phải chết.
Tô Huyên gào thét phóng lên tận trời, gương mặt dữ tợn, hài cốt vặn vẹo, trong lúc phóng tới thì lập tức hóa thân thành đại hổ uy mãnh.
Uy phong lẫm liệt, sát ý kinh khủng.
Đại hổ dài đến mười mét, hùng tráng hung tàn, móng vuốt to như cái cối xay hiện ra ánh sáng màu vàng óng, phảng phất có thể xé rách hết thảy.
Trăm mét ngắn ngủi, cơ hồ chỉ chớp mắt liền đến.
Suy nghĩ nóng nảy quanh quẩn trong đầu, chết chết chết chết!
Tô Huyên với thân hình một con hổ to lớn hơn mười mét đứng thẳng người lên, răng nanh lộ ra ngoài, móng vuốt màu vàng hung hăng đánh qua đầu Khương Phàm.
Bành!
Răng rắc!
Đầu Khương Phàm run rẩy mãnh liệt, huyết nhục vẩy ra, thân thể bỗng nhiên đập xuống đất.
Cột sáng thần nhãn dâng lên theo đó mà xoay chuyển, Triệu Thế Hùng ở bên cạnh cũng bị chặt đứt, chỉ là thời gian đã bị ngưng kết, tạm thời còn Ở ngay cùng một chỗ.
Đầu Khương Phàm va chạm mặt đất, nửa bên mặt trái be bét máu thịt, lộ ra xương cốt cùng răng cấm, nhìn thấy mà giật mình, cổ đều mất tự nhiên lệch ra lắc lắc.
Nhưng, không có vỡ!!
– Không chết??
Tô Huyên vô ý thức muốn cắn ở đầu Khương Phàm trực tiếp ăn hết, lại kinh ngạc phát hiện không có đập nát.
Gương mặt nàng dữ tợn, miệng đầy răng nanh, quả quyết nhấc lên móng vuốt to lớn, cuồng dã chợt vỗ xuống đầu Khương Phàm.
Bành bành bành!!
Máu tươi phun tung toé, xương cốt vỡ ra, mặt đất cứng rắn đều bị sụp ra vết nứt.
Tuy chiến trụ không có hoàn toàn kích phát, nhưng cũng đã bắt đầu từ nội bộ khuếch tán ra ngoài, cùng hài cốt giao hòa, hình thành bảo vệ cơ bản nhất.
Rống!!
Tô Huyên điên rồi, làm sao lại đập không chết?
Nàng phát khởi tập kích vô cùng đột nhiên, Khương Phàm hẳn là không có chút lực trở tay nào mới đúng.
Đầu lại là nơi yếu ớt nhất, dưới tình huống không có chút phòng bị nào thì một móng vuốt liền có thể đập nát.
Xảy ra chuyện gì?
Tại sao lại có thể như vậy??
Thời gian nhanh chóng trôi qua, sáu giây ngắn ngủi chẳng mấy chốc sẽ đi qua.
Rống!!
Tô Huyên gầm cuồng liệt, há mồm phun ra phiến bạch quang, lại là một thanh cốt kiếm lạnh lẽo.
Cốt kiếm bao quanh sát khí thảm liệt, bao quanh hư ảnh của mãnh hổ một cách mơ hồ, hung hăng bổ xuống cổ Khương Phàm.
Phốc phốc!
Da thịt nứt ra, mạch máu chặt đứt, xương cổ lọt vào trọng kích.
Nhưng, gánh vác được!!
Thần cốt đã cùng thắt lưng, xương sống, xương sau cổ của Khương Phàm dung hợp hoàn chỉnh, bắt đầu phát huy tác dụng, Chất lỏng của Bát Hoang Chiến Trụ chủ yếu hội tụ tại xương sống.
Vũ khí bình thường, chém không đứt!
Tô Huyên, chặt lộn chỗ.
Kỳ thật, nếu như Tô Huyên lại đập đầu Khương Phàm nhiều thêm mấy lần, xương đầu liền có thể hoàn toàn biến hình, coi như không nát được thì óc cũng đều có thể biến thành chất lỏng.
Không chết cũng có thể phế bỏ.
Nhưng nàng thật sự không có kinh nghiệm chiến đấu, mà là lo lắng lại tức giận, thay đổi chiến thuật, cũng lãng phí thời gian.
– Không thể nào!
Tô Huyên khẽ giật mình, toàn bộ thời gian trôi qua sạch sẽ, lưu quang trong phạm vi vạn mét lập tức tiêu tán, thời gian trở lại quỹ đạo.
Tất cả mọi người ở bên trong phạm vi không biết đã xảy ra chuyện gì, đều tiếp tục kéo theo lời nói, cử động trước đó.
Đám người ở bên ngoài, thì cảm thấy kỳ quái khi thấy phố dài đột nhiên an tĩnh, người ở bên trong đều định trụ mấy giây.
– Không thể nào!
Tô Huyên hét lớn, thanh chấn phố dài, cốt kiếm dâng lên, gào thét xoay tròn, lần nữa bổ về phía cổ Khương Phàm.
Keng!!
Cốt kiếm sắc bén nặng nề, hung hăng trảm xuống cổ, huyết thủy phun tung toé, xương sau cổ suýt chút nữa đã bẻ gãy.
Cùng lúc đó, đau đớn ở đầu cùng chỗ cổ theo thời gian khôi phục, trong chớp mắt đã trùng kích thần kinh toàn thân Khương Phàm.
Đau đớn cứ như vậy đột nhiên lại tập trung bạo phát, Khương Phàm suýt chút nữa đã đau đến ngất đi.
Những tiếng gào thét ở nơi này cũng ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Chỉ là quá đột nhiên, rất nhiều người đều hoảng hốt.
Ý thức của bọn hắn trước một giây còn dừng ở thời khắc Khương Phàm cùng Tô Huyên nói chuyện với nhau, làm sao chỉ chớp mắt, Tô Huyên đã biến thành mãnh hổ, đầu Khương Phàm thì be bét nằm rạp trên mặt đất.
– Ngươi làm sao…
Triệu Thế Hùng cũng vô ý thức muốn hoạt động, nhưng phần eo đã bị cắt mở, không có thời gian giam cầm, hai bộ phận trên dưới lập tức Dịch ra.
Nửa người trên trượt xuống bên cạnh, nội tạng rơi đầy đất.
Phần eo hướng xuống thì Xử ở nơi đó, máu tươi phun ra ngoài.
– A!!
Triệu Thế Hùng sửng sốt mấy lần, kinh sợ kêu thảm.
Nửa người trên của hắn nằm trên mặt đất, ánh mắt lắc lư kịch liệt, khó có thể tin được mà nhìn một nửa kia thân thể.
Thế nào?
Xảy ra chuyện gì?
– Không!!
Các cường giả Cổ Hoa bừng tỉnh, bỗng nhiên biến sắc.
Đây chính là nguyên nhân Tô Huyên khăng khăng muốn đi qua sao?
Nàng muốn giết Khương Phàm?
Tại Bá Vương Chiến Quốc này?
Chẳng lẽ nàng không có nghĩ tới hậu quả sao?
Mặc kệ sống chết của Nhị hoàng tử sao?
Mặc kệ sống chết của bọn hắn sao?
Mặc kệ tình cảnh của Cổ Hoa sao?
– Đi chết đi.
Tô Huyên không tin, càng không cam tâm.
Sau khi nàng đang cùng Khương Phàm gặp mặt rõ ràng không có bất kỳ câu nói nhảm gì, không có bất kỳ dấu hiệu gì, ngay cả người bên cạnh cũng không biết, trực tiếp liền phát khởi tập kích, làm sao có thể không giết chết Khương Phàm được?
Nàng đã đánh cược tất cả, muốn liều mạng cùng Khương Phàm!
Tại sao có thể như vậy? . ngôn tình hoàn
Phốc!!
Tô Huyên bức ra máu tươi, phun về phía cốt kiếm.
Đây là dùng di cốt lão tổ Tô gia đã chết chế tạo, máu của nàng có thể kích hoạt uy thế cốt kiếm.
Cốt kiếm dâng lên cường quang, sát uy đại tác, nương theo tiếng hổ gầm như có như không, hung hăng đâm về phía lồng ngực Khương Phàm.
Đầu không có vỡ, chặt cổ, cổ không gãy, vậy liền đâm ngực.
Không tin không giết chết ngươi!
Đầu Khương Phàm be bét, óc thì nhận tổn hại, ý thức hoảng hốt hỗn loạn, thân thể đều không bị khống chế.
Nhưng, theo thời gian bắt đầu chảy xuôi, Bát Hoang Chiến Trụ kích phát trước đó đã nhanh chóng lan tràn toàn thân.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, cốt kiếm đâm xuyên lồng ngực, thẳng đến trái tim, bị hộ tâm giáp cưỡng bức ngăn lại.