– Lan Nặc muội muội! Muốn cùng ta nói chuyện rồi sao?
Khương Phàm xông ra địa tầng, xuất hiện ở vạn mét bên ngoài trên núi cao, cao giọng hô to.
– Khương Phàm? Hắn đang ở kia!
Các trưởng lão thần giáo lập tức liền muốn xông tới.
Khương Phàm quát tháo:
– Tất cả đứng lại cho ta, ai dám tới gần nửa bước, ta giết Lan Đạo. Các thế lực ta đắc tội đã đủ nhiều, không quan tâm lại nhiều hơn một đám các ngươi!
– Ngươi muốn nói cái gì?
Lan Nặc ngăn các trưởng lão khác lại, một mình đi đến phía trước, cách một khoảng không giằng co với Khương Phàm.
– Nói chuyện về chuyện giữa chúng ta.
Khương Phàm lộ ra trêu tức.
– Giữa chúng ta không có bất kỳ chuyện gì cả!
Bây giờ Lan Nặc hối hận nhất chính là lúc trước đã cùng Khương Phàm ký cái khế ước nhân chủng kia.
– Tuyệt tình như vậy sao? Ta nghĩ cô đều muốn điên rồi.
Khương Phàm cười hắc hắc.
– Ngươi có bị bệnh không!
Lan Nguyệt cũng nhịn không được, chỉ vào Khương Phàm quát lớn.
– Khương Phàm, ngươi còn dám đùa giỡn Lan Nặc, ta…
Lan Dận muốn nói giết hắn, vậy mà lại không có dũng khí nói ra miệng.
Lan Nặc thở sâu, ép buộc mình tỉnh táo lại:
– Giữa ta và ngươi không thể nào có cái gì cả, đừng mơ mộng hảo huyền.
– Cô đã nghĩ thông suốt?
– Ta rất rõ ràng.
– Vậy thì tốt, cho ta chút bồi thường, ta sẽ không lại tiếp tục dây dưa với cô, chuyện giữa chúng ta từ đây thanh toán xong.
– Ngươi muốn cái gì!
– Đầu Tổ Kỳ Lân.
– Mơ tưởng!!
– Xem ra cô vẫn muốn ta quấn lấy cô, tâm tư của nữ tử….
– Vô sỉ!! Đổi điều kiện khác!
– Ta muốn gốc cây kia.
– Mơ tưởng!!
– Ta muốn cô.
– Nằm mơ!
– Sinh hài tử cho ta.
– Ta giết ngươi!
Lan Nặc cố gắng giữ vững cảm xúc, nhưng suýt chút nữa cũng đã rơi ra hết.
– Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, cô không có thành ý nhỉ.
– Là ngươi không có thành ý! Khương Phàm, ta mặc kệ ngươi phát điên cái gì, lại đang tính toán cái gì, ta đều nhắc nhở ngươi, không nên quên những Thánh Linh của các hoàng tộc hoàng đạo chiếm cứ bên ngoài kia!
– Ta rất rõ ràng ta đang làm cái gì, nhưng hình như là cô không rõ ràng. Ta nói một lần cuối cùng, giao đầu Tổ Kỳ Lân cho ta, ta không còn quấn lấy cô nữa, cũng sẽ giao Lan Đạo cho các ngươi.
Khương Phàm giơ Lan Đạo đang hôn mê bất tỉnh lên.
– Ta nói lời giữ lời.
Các trưởng lão vội vàng muốn thuyết phục Lan Nặc, bảo lãnh người trước quan trọng hơn, Lan Nặc lại sẽ không thỏa hiệp với cái tên điên Khương Phàm này:
– Mơ tưởng!!
– Vậy ta đành phải quấn lấy cô thôi.
Khương Phàm huy động hỏa dực, ầm ầm tiếng vang, liệt diễm ngập trời, giống như là một mũi tên thoát cung, rất nhanh đã biến mất ở chân trời.
– Lan Nặc, rốt cuộc cô có liên quan như thế nào cùng Khương Phàm. Nếu như hắn giết Lan Đạo, làm sao chúng ta bàn giao cùng phó giáo chủ Lan Quỳ?
Các trưởng lão thần giáo vừa vội vừa tức.
Nếu như đổi thành người khác, bọn hắn sẽ không lo lắng, nhưng đó là Khương Phàm, đã giết Diệp Trục Thiên, còn có cái gì không dám làm.
Tựa như Khương Phàm nói như vậy, kẻ địch mà hắn đắc tội đã đủ nhiều, không quan tâm thêm một kẻ nữa.
– Hắn không dám giết, ta cam đoan! Lập tức đuổi theo cho ta! Làm lớn chuyện lên, hấp dẫn hoàng tộc hoàng đạo khác đuổi theo.
Lan Nặc cầm Hư Thiên Kính trong tay, đuổi theo Khương Phàm.
– Tên điên này rốt cuộc muốn làm gì.
Lan Nguyệt sốt ruột đuổi theo, nàng cảm giác Khương Phàm không còn là Khương Phàm trước đó nữa.
Mặc dù trước đó rất điên cuồng, nhưng còn có chút khắc chế, bây giờ hoàn toàn là phóng túng, bất chấp hậu quả, không hề sợ hãi. Nếu như không phải thật sự điên rồi, thì chính là có mục đích đặc biệt gì đó.
Tốc độ của Khương Phàm cực nhanh, giống như đâm xuyên trong tầng mây, con ngươi sáng ngời nhìn thấu dãy núi rừng rậm, tìm kiếm mục tiêu mới.
Sau nửa ngày, hắn đã bỏ lại thần giáo đang đuổi theo ở xa xa, cũng tập trung vào lôi triều đang sôi trào nơi xa.
Lôi vân nặng nề bao phủ rừng rậm, lôi quang bùng lên, thiểm điện cuồng bổ, tràn ngập uy thế hủy diệt táo bạo.
Tại giữa mây đen cùng rừng rậm, lôi triều sôi trào vô tận, xen lẫn thành hình dáng một con Kỳ Lân.
Uy nghiêm nóng nảy, thú uy cuồn cuộn, giống như là Lôi Kỳ Lân chân chính đang gầm thét trong dãy núi, phát tiết lửa giận, chấn nhiếp vạn thú.
– Loan Hồng Hi? Ha ha!!
Khương Phàm đột nhiên lao xuống, rơi xuống bên trên ngọn núi cao nguy nga, lấy Thương Sinh Cung từ bên trong thanh đồng tiểu tháp ra.
Mặc dù chỉ là phục chế phẩm, nhưng tuyệt đối là một trong những vũ khí mà Phù Sinh hội luyện chế thành công nhất, cũng càng thích hợp với bây giờ Khương Phàm.
Mái tóc ngắn của Khương Phàm tung bay, vẻ mặt kiên nghị, thân thể cùng nặng nề Thương Sinh Cung giống như trời sinh một thể.
Thương Sinh, Tạo Hóa!
Quốc vận cuồn cuộn, vô hình vô chất, thao thao bất tuyệt điên cuồng vọt tới, rót vào trong thân thể Khương Phàm, hội tụ đến Thương Sinh Cung.
Thượng Thương cổ thành nhận đại đạo cảm ứng, khí tức tạo hóa đang yên lặng từ trong vô số bí cảnh hầm mộ dâng lên, tràn ngập đất trời bao phủ tới, ngay cả cấm chế ở không trung cũng đều bị quấy rầy, vẩy xuống năng lượng vô hình thần bí.
Oanh!!
Thương Sinh Cung run rẩy kịch liệt, phát ra ánh sáng vạn trượng, từng luồng từng luồng sóng gợn mạnh mẽ mãnh liệt hội tụ, trên Thương Sinh Cung hình thành trường tiễn chói mắt.
– Đó là cái gì?
Tại nơi Loan Hồng Hi bế quan, các trưởng lão Tru Thiên Thần Điện lập tức cảnh giác, ngắm nhìn đỉnh núi bên ngoài mấy chục dặm.
Ánh sáng hừng hực, giống như là mặt trời treo ở đỉnh núi.
– Giữ vững tinh thần, chú ý đề phòng.
Phương Tĩnh nhắc nhở.
Loan Hồng Hi đang thử dung hợp đầu Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, không thể bị quấy nhiễu.
Đương nhiên, hẳn không có ai dám tới quấy nhiễu.
Cái ánh sáng mạnh mẽ kia hẳn là người nào khác đang hiện ra võ pháp, không liên quan với nơi này.
Nhưng…
Ầm ầm!
Một tiếng bạo hưởng, long trời lở đất, chấn động hơn mười dặm dãy núi.
Sát Sinh Tiễn thoát cung nổ bắn bay ra.
Giữa một hơi thả ra uy thế giống như là biển gầm, cuồn cuộn bộc phát.
Quốc vận mãnh liệt, tạo hóa cuồn cuộn.
Thời gian tránh lui, không gian nhường đường.
Sát Sinh Tiễn xuyên thủng mười mấy dặm, thẳng đến năng lượng đầu nguồn chỗ rừng sâu, cũng chính là chỗ cái đầu Tổ Kỳ Lân kia.
Loan Hồng Hi đang chìm đắm ở trong bế quan, trắng trợn cướp lấy bên Kỳ Lân Hoang Lôi trong xương sọ.
Mặc dù Thượng Thương cổ thành không phải nơi bế quan tốt, bây giờ càng không phải là thời cơ tốt, nhưng sau khi ra ngoài, hắn chưa hẳn có thể hoàn toàn hưởng dụng cái đầu lâu này.