Một con Tiểu Khổng Tước non nớt đang vui sướng nhảy vọt phía trên, đùa bỡn xương đầu mấy con mãnh thú.
Khổng Tước gáy to, xông ra tầng mây. Như mặt trời mọc lên ở phương đông, tia sáng vô tận rọi khắp nơi trên tầng mây, chập trùng lên xuống, ầm ầm dậy sóng, giống như tiên cảnh.
Khương Phàm bị cắn đứt thân thể, bị Khổng Tước nuốt vào trong bụng, nhưng hắn còn chưa có chết, áo giáp đã bảo vệ hài cốt, Đại Diệu Thiên Kinh thôi động khí tức sinh mệnh, gian nan bảo vệ tính mệnh.
Nhưng, bụng Khổng Tước giống như không gian tự thành, lại như là luyện lô đáng sợ.
Kỳ quang như sấm, kịch liệt lấp lóe.
Năng lượng như biển, cuồn cuộn chập trùng.
Khương Phàm vừa mới tiến vào thiếu chút nữa đã bị luyện chết tươi, vội vàng thôi động Bát Hoang Chiến Trụ từ trong da thịt chảy ra, hình thành áo giáp, bảo vệ từ đầu tới đuôi.
Nhưng, năng lượng ánh sáng bạo kích quá kinh khủng, mặc dù đánh vào phía trên chiến trụ ngay cả vết tích đều không có để lại, nhưng vẫn mang trùng kích cho cơ thể.
Nội tạng của Khương Phàm vỡ tan, máu tươi chảy ngang, khí hải đều như tùy thời sẽ bị vỡ nát.
Oanh!
Khương Phàm phóng thích Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, mở nắp đỉnh lên, tự giam mình ở bên trong.
Nhưng va chạm kịch liệt, sóng âm chấn động đến trong đỉnh lô tàn phá bừa bãi, cũng mang đến thảm liệt tổn thương.
Chênh lệch quá xa!
Con Khổng Tước này có thể là sinh linh thuần huyết, huyết mạch tôn quý, thực lực cường hãn.
Nhưng, lúc ấy Khổng Tước lao đến chỗ hắn khẳng định bị khí tức Chu Tước Bác Thiên Thuật Chu Tước hấp dẫn. Cho nên…
– Ta là Chu Tước, Thần Tổ Vạn Cầm, ngươi không thể nào giết ta. Ngươi bây giờ ăn ta, ắt gặp nguyền rủa. Thả ta ra ngoài, ta có chuyện muốn nói!
Khương Phàm cuồng loạn hô to, bất kể là tình huống gì, trước tiên phải đi ra được lại nói sau.
Năng lượng không gian trong bụng đột nhiên bình tĩnh.
Ngay sau đó, Khổng Tước há mồm, phun Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra.
Có hiệu quả?
Khương Phàm phấn chấn, lại quả quyết leo ra Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, kịp thời thu nó vào khí hải.
Đáy mắt Khổng Tước chợt hiện lên tia sắt.
Nó không phải là bị cái gì Chu Tước nói như vậy kí.ch thích, là cảm giác đỉnh lô có vấn đề. Không nghĩ tới gia hỏa này đi ra trực tiếp lấy đi.
Khổng Tước há mồm liền nuốt Khương Phàm vào lại.
– Chờ một chút! Chậm đã! Ngươi không phải muốn ăn ta sao? Quá lãng phí! Ta còn quá nhỏ, huyết mạch khí tức không có nhiều! Ngươi cho ta một cơ hội, ta có biện pháp cho ngươi…
Không đợi Khương Phàm nói xong, Khổng Tước lại nuốt hắn xuống.
Khương Phàm tranh thủ thời gian triệu Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh ra, mở nắp lên, chui vào bên trong trốn tránh.
Khổng Tước điên cuồng luyện hóa, chấn động đến Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh kịch liệt, giống như là bao phủ trong Diệt Thế Thiên Kiếp, tràng diện rung động.
Bên trong, Khương Phàm bị chấn động đến thất khiếu rướm máu, đầu váng mắt hoa, lúc nào cũng có thể mất mạng.
Khổng Tước cảm giác vẫn không luyện hóa được Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh, lại phun ra.
Khương Phàm tranh thủ thời gian xuất hiện, suy yếu chịu đựng đau đớn ngay lập tức liền lấy Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh đi.
Vẻ mặt Khổng Tước lạnh lùng, há mồm lại nuốt vào.
Khương Phàm lại tranh thủ thời gian phóng thích Cửu Hoàng Luyện Thiên Đỉnh.
Cứ như thế lặp lại vài chục lần.
Khổng Tước cảm thấy phiền phức, sau khi phun Khương Phàm ra, đáy mắt lại huy động hai nguồn sáng hủy diệt, trực tiếp muốn oanh sát Khương Phàm ngay ở trước mặt.
– Ta có thể luyện đan! Ta có thể luyện Cửu Chuyển Linh Nguyên Đan! Ta đan dược có thể tẩm bổ linh văn, có thể tăng cường huyết mạch! Cho ta cơ hội, ta chứng minh cho ngươi xem!
Khương Phàm cao giọng la lên, cực lực tranh thủ cơ hội.
– Ngươi ăn ta không phải vì muốn bổ sao, ta có thứ càng bổ hơn. Chết tiêt, ngược lại là ngươi nên nghe ta nói đã chứ.
Khổng Tước rốt cuộc cũng dừng lại, cặp mắt kia làm cho linh hồn người ta phải run rẩy.
Khương Phàm thở hồng hộc, toàn thân toát mồ hôi lạnh, nội tạng rách rưới càng mang đến đau đớn khó nói nên lời.
Khổng Tước nhìn chằm chằm hắn một hồi, hừ một tiếng, lại mở miệng nói tiếng người, là giọng nữ rất mát lạnh:
– Ngươi có huyết mạch Chu Tước, lại còn sợ?
– Nói nhảm, ngươi xem ngươi lớn bao nhiêu, ta mới mấy tuổi. Nếu ta thật có thể trưởng thành, ta còn sợ ngươi sao? Ta đã sớm cho ngươi đi làm tiểu thiếp!
– Lớn mật!
Khổng Tước há mồm liền muốn nuốt hắn vào.
Khương Phàm vội vàng hô to:
– Ngươi biết ta có huyết mạch Chu Tước còn dám nuốt ta, ngươi đây là mạo phạm tổ tông!
Đáy mắt Khổng Tước bắn tung toé hung quang:
– Một con người nho nhỏ, không biết cơ duyên gì lấy được huyết mạch Chu Tước, còn tổ tông? Ngươi muốn chết sao!
Khương Phàm vội vàng tản áo giáp ra:
– Ngươi cẩn thận điều tra thêm, ta rốt cuộc là tình cờ tìm được cơ duyên, hay là Chu Tước linh nguyên! Chết tiệt, ngược lại là ngươi đó, không thể điều tra thêm sao, chỉ biết ăn thôi sao?!
Tiểu Khổng Tước nghiên nghiên đầu, nhảy đến bên cạnh Khương Phàm, ngửi nhẹ lấy mùi.
– Ngươi xem con ngươi đều cảm nhận được! Ngươi điều tra thêm đi! Cẩn thận điều tra thêm!
Khương Phàm mở thắt lưng gấm trên trán ra, vừa lo lắng vừa khẩn trương.
Khổng Tước đưa con mắt giống như vòng xoáy tiếp cận Khương Phàm, từ trên trán nhìn về phía đan điền.
Toàn thân Khương Phàm đột nhiên cứng ngắc, giống như bị lực lượng nào đó giam cầm, sau đó xé mở huyết nhục, hoàn chỉnh hiện ra ở trước mặt đối phương.
Loại cảm giác này quá khó tiếp thu rồi.
Nhưng… Nhịn! Phải nhịn!
Chỉ cần lão điểu này phát hiện hắn là Chu Tước linh nguyên, hẳn là sẽ có điều cố kỵ.
– Ngươi không phải Chu Tước linh nguyên!
Khí tức Khổng Tước rốt cuộc cũng yếu đi, nhưng âm thanh lạnh lùng vẫn như cũ.
Khương Phàm âm thầm thở phào, vội vàng “Ca ngợi” mình:
– Bây giờ vẫn là Thánh Viêm bình thường, không tính là Chu Tước chân chính. Nhưng ta có thể thức tỉnh Chu Tước Bác Thiên Thuật, ngươi cũng có thể đoán được tương lai của ta.
Toàn thân Khổng Tước nở rộ tia sáng, quang vũ vô tận bay lả tả, huyễn hóa thành hình người.
Cao hơn ba mét, duyên dáng yêu kiều, phong hoa tuyệt đại, chỉ là ánh sáng quá mạnh, thấy không rõ cụ thể bộ dáng.
Khương Phàm cố gắng trấn định, nhưng trong lòng vẫn hoảng loạn, run rẩy.
Khí tức đến từ Khổng Tước quá kinh khủng, hoàn toàn không phải hắn muốn trấn định liền có thể trấn định được.
– Là ngươi thức tỉnh Bác Thiên Thuật?