Khổng Tước ở trên cao nhìn xuống quan sát Khương Phàm, giống như Nữ Thần, tỏa ra quang trạch mộng ảo, cũng tràn ngập hung uy cường đại kinh tâm động phách.
– Là thức tỉnh lực lượng huyết mạch, không phải tu tập võ pháp, cũng không phải từng nuốt linh thảo có năng lượng bảo cốt Chu Tước.
Khương Phàm mở ra hai tay, đường vân Chu Tước rõ ràng tỏa ra kim quang.
– Ngươi tên là gì.
Khổng Tước lần nữa để khí tức yếu đi, Tiểu Khổng Tước bên cạnh còn thăm dò qua, tò mò nhìn hai tay Khương Phàm.
Khương Phàm nhìn Tiểu Khổng Tước gần trước tay, bỗng nhiên sinh ra chút xúc động, một tay bóp lấy, cùng Khổng Tước thương lượng.
– Ngươi muốn bóp chết nó?
Khổng Tước bỗng nhiên lạnh lùng nói.
Khương Phàm trong lòng khẽ run rẩy, cố gắng tươi cười:
– Làm sao có thể! Nó thật đáng yêu! Phụ thân cũng hẳn là Đại Khổng Tước anh tuấn! Sao không nhìn thấy?
– Chết!
– Ạch… Thật tiếc nuối…
– Ngươi tên gì? Đến từ đâu!
– Khương Phàm, đến từ thánh địa thế giới bên ngoài.
Khương Phàm nói xong, thử thăm dò khẽ vuốt lông vũ hoa lệ của Tiểu Khổng Tước:
– Ngươi nuốt ta vào trong bụng, hẳn là muốn luyện ra tinh huyết Chu Tước trong thân thể ta, tẩm bổ cho nàng. Không cần phiền toái như vậy, ta biết luyện đan, đan dược rất đặc biệt, có thể tăng cường huyết mạch, nhanh chóng trưởng thành.
– Lại nói, bây giờ ta vẫn chỉ là Linh Nguyên cảnh, tinh huyết Chu Tước trong thân thể quá ít, đối với nàng mà nói, quá yếu.
Khổng Tước đưa ánh mắt giá lạnh nhìn hắn:
– Nếu ngươi là huyết mạch Chu Tước, tự nhiên sẽ nhận được bồi dưỡng ở thế giới bên ngoài, tại sao lại muốn tới nơi này tìm kiếm cơ duyên?
– Chuyện này chỉ là tự mình biết, chưa bao giờ cùng người ngoài nói qua, ta còn không muốn chết sớm như vậy.
Khương Phàm khống chế sự xúc động muốn bóp lấy Tiểu Khổng Tước, tiếp tục khẽ vuốt lông vũ nó, “chào hàng” năng lực của mình:
– Đan dược của ta thật rất có hiệu quả. Mấy năm nay ta chính là dựa vào những đan dược này để tăng lên linh văn. Ngươi cho ta cơ hội, ta luyện mấy viên.
Tiểu Khổng Tước dễ chịu nheo mắt lại, cọ qua cọ lại trên tay Khương Phàm.
Khổng Tước lại bất vi sở động(*):
(*) Không vì tác động bên ngoài mà thay đổi, không bị thuyết phục, không có động tĩnh.
– Chu Tước chính là Thần Tổ Vạn Cầm, vậy mà lại lấy phương thức linh văn thức tỉnh trên thân con người?
Khương Phàm nói:
– Thế giới chính là thần kỳ như vậy, chuyện gì đều có thể xảy ra.
Khổng Tước lại tiếp cận Khương Phàm, thật lâu vẫn không nói gì.
Khương Phàm một bên khẽ vuốt Tiểu Khổng Tước, một bên cảnh giác.
Không ổn, lão điểu này lại đang tính toán cái gì?
Khổng Tước nhìn Tiểu Khổng Tước non nớt trong ngực Khương Phàm, lại nói:
– Cho dù linh văn của ngươi là Chu Tước, cũng không phải huyết mạch Yêu tộc thuần chính, càng không phải là Thần Tổ Vạn Cầm chân chính!
Khương Phàm thầm nghĩ sắp hỏng:
– Ngươi là đang an ủi mình, như thế này có thể không gánh vác gì mà ăn ta sao?
Ánh mắt Khổng Tước càng ngày càng lăng lệ, uy thế kinh khủng một lần nữa tràn ngập trên tán cây:
– Ngươi chung quy vẫn là con người! Ngươi thức tỉnh Chu Tước linh văn, là khinh nhờn Chu Tước Thần Tổ!
Khương Phàm nhanh quay ngược suy nghĩ trở lại, gian xảo ứng phó:
– Nếu như Thú linh văn không thể nào vượt qua Sinh Tử cảnh liền sẽ bị chôn vùi ký ức, vĩnh viễn hóa thân Yêu thú, triệt để biến thành Yêu tộc. Từ xưa đến nay, có bao nhiêu đã huyết mạch Yêu thú triệt để biến mất thông qua linh văn con người thu hoạch được trùng sinh? Nhân tộc, vì Yêu tộc kéo dài trưởng thành đã làm ra bao nhiêu cống hiến?
– Những Yêu thú khác có thể, Thần Tổ thì không thể. Cho dù muốn trùng sinh, cũng sẽ lấy Yêu thú biến đổi, tuyệt đối không thể là con người!
Ánh mắt và ngữ khí của Khổng Tước càng ngày càng nghiêm khắc.
Khương Phàm vừa khẩn trương, trong lòng lại khẽ động, nếu như lão yêu này là thật cố chấp, không cần thiết cùng hắn nói nhảm. Lặp đi lặp lại giải thích như thế này, rất có thể là trong lòng có do dự, có kiêng kị.
– Làm sao ngươi biết Chu Tước Thần Tổ không có trùng sinh qua trên thân Yêu tộc? Nếu có, vậy có thành công không?
– Sinh tồn ở thế giới Yêu tộc tàn khốc hơn, gian nan hơn, một khi một huyết mạch Chu Tước xuất hiện trên Yêu thú, chắc chắn sẽ lọt vào bắt giết. Tựa như ngươi bây giờ, cảm giác chỉ là có được chút huyết mạch mà thôi, ăn cũng không sao.
– Nếu như lấy thuần huyết xuất hiện, tất nhiên sẽ khiến cho Yêu tộc các phương cảnh giác, sau đó vạn dặm lùng bắt, cưỡng ép hủy diệt. Ngược lại, nếu trùng sinh trên thân con người, càng có thể tránh thoát Yêu tộc dò xét, có cơ hội từng bước trưởng thành, chân chính cường đại lên, tái hiện được uy lực Thượng Cổ.
Khương Phàm ra vẻ nghiêm túc nói xong, quả nhiên Khổng Tước đã trầm mặc, mặc dù khí tức vẫn còn rất khủng bố, nhưng đã không tiếp tục tăng cường.
Khương Phàm âm thầm thở phào, có hiệu quả!
Có hiệu quả thì tốt!
Đan Hoàng tiềm phục trong ý thức Khương Phàm, cũng không khỏi tán thưởng, đứa nhỏ này thật ưu tú, mặc kệ gặp được nguy hiểm gì, cũng có thể nghĩ ra được biện pháp ứng phó, đổi lại là những người khác, chỉ sợ sớm đã bị dọa co quắp hoặc là chờ chết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Bầu không khí an tĩnh đến dọa người.
Trái tim Khương Phàm bắt đầu nhảy vọt lên, chết tiệt, rốt cuộc lão điểu này nghĩ đến cái gì?
Ngay cả Tiểu Khổng Tước cũng đều cảm thấy bầu không khí là lạ, nó rời khỏi Khương Phàm, trở lại bên cạnh mẫu thân.
Thật lâu…
Ánh sáng toàn thân Khổng Tước thoáng phiêu tán, mơ hồ hiện ra dung nhan tuyệt mỹ như tiên kia.
– Ngươi nên che giấu linh văn chân thực, ở bên ngoài phải thật rất cẩn thận.
– Vẫn được, ta có thể ứng phó!
Khương Phàm mang theo trái tim lại rơi xuống mấy phần.
– Ngươi thật có thể luyện đan?
– Ta có thể luyện rất nhiều loại đan dược.
– Chúng ta làm giao dịch như thế nào.
– Khách khí khách khí, xin mời ngài nói!
Khương Phàm đã có thể hoàn toàn nhẹ nhõm, trên mặt cũng lộ ra mấy nụ cười.
– Ngươi giúp hài tử ta luyện đan, giúp nó tôi luyện huyết mạch, trưởng thành càng nhanh. Làm trao đổi…
– Ngài nói!
Đáy mắt Khương Phàm nổi lên tia sáng, chẳng lẽ còn có bồi thường?
Trở về từ cõi chết, còn có thể thu hoạch cơ duyên, quá k.ích thích!
– Ta bảo vệ ngươi an toàn!
– Quá khách khí, không cần không cần, tự ta có thể bảo vệ mình.
– Từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại Vĩnh Hằng Thánh Sơn đi.
– Cái gì?