Răng nanh khép kín, huyết thủy văng khắp nơi.
Hai bên đường bỗng nhiên an tĩnh, tất cả mọi người đều trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn một màn đột nhiên xuất hiện kia.
Tiểu hồ ly bỗng nhiên hất lên, trực tiếp cắn đầu Đường Tư Minh xuống, vài tiếng răng rắc, nhai nát nuốt sống, tiếp đó là liệt diễm nhấc lên khắp toàn thân, đem vết máu đốt sạch sẽ, khôi phục thành bộ dáng hồ ly đáng yêu.
Phốc!
Đường Tư Minh chỉ còn là thi thể không đầu quỳ trên mặt đất, máu tươi dâng trào.
– A a a… Ngọa tào, nó ăn Đường Tư Minh?
Hai bên đường sôi trào, tất cả mọi người đều kinh hãi thét lên.
Mặc dù Đường Tư Minh là hoàn khố lại vô lại, gây tai họa cho không ít người, nhưng lão phụ thân của hắn là gia chủ Đường gia đương đại. Xem như hắn gây tai họa cho mấy vạn nữ tử, cũng không có ai dám ở trong hoàng thành này làm bị thương hắn một cọng tóc gáy.
Tiểu hồ ly này lại ăn hắn?
Kiều Vi Nhi dùng sức che miệng nhỏ, khó có thể tin được mà nhìn thi thể trào máu.
Tiểu hồ ly giống như cái gì cũng đều không có phát sinh, thả người nhảy đến trong ngực Kiều Vi Nhi, còn nhõng nhẻo ủi ủi đầu.
– Thiếu gia!!
Bọn thị vệ của Đường Tư Minh suýt chút nữa ngồi liệt trên mặt đất, lộn nhào tiến lên.
– Đi! Đi mau!
Lão nhân bỗng nhiên biến sắc, lập tức kéo Kiều Vi Nhi đi, không lo được quy củ trong hoàng thành, phóng lên tận trời, bay thẳng đến Kiều gia.
– Lục thiếu gia Đường gia, Đường Tư Minh chết rồi!
– Đường Tư Minh bị sủng vật của Kiều Vi Nhi nuốt sống!
Tin tức nhanh chóng tràn đi, trong thời gian rất ngắn đã truyền khắp hơn phân nửa hoàng thành.
Tại thời kì thi đấu đặc thù giữa chín nhà, tàn sát hài tử tộc trưởng, đây tuyệt đối là sự kiện ác liệt xưa nay chưa từng có.
Hung thủ lại còn là một nữ nhi.
– Vi Nhi! Sao ngươi có thể giết người? Sao ngươi có thể ở tại cửa thành, ở ngay trước mặt mọi người giết người! Hai năm này ngươi đã học được thứ gì tại Trục Lộc học viện?
Trong Kiều gia, tộc trưởng Kiều Vạn Niên tức giận trách cứ Kiều Vi Nhi đang ủy khuất trước điện.
Một đám tộc lão đều tụ lại trong điện, cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.
Ở giữa tất cả thế gia không phải không phát sinh qua chuyện đả thương người giết người, nhưng đều là tình huống đặc biệt mà âm thầm hành động, cực ít có trắng trợn qua như thế, huống chi lại còn là vào thời khắc đặc thù Kiều gia gặp phải các gia tộc chèn ép.
Cái này không bày rõ ra cho Đường gia lấy cớ sao?
– Ta…
Kiều Vi Nhi ủy khuất hai mắt đẫm lệ.
Một nam tử cường tráng nói:
– Phụ thân, việc này không thể trách tiểu muội, là nàng ở trên đường nhặt được một con Hỏa Hồ đột nhiên nổi điên, ăn Đường Tư Minh. Ta đề nghị trước tiên đưa Hỏa Hồ đến Đường gia.
– Không được! Nó không biết Đường Tư Minh, nó chỉ muốn bảo vệ ta.
Kiều Vi Nhi tranh thủ thời gian ôm chặt tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly loạn chuyển con mắt, tò mò nhìn cuộc cãi vã kịch liệt trong đại điện, giống như không có liên quan gì với nó.
Nam tử cường tráng dùng ánh mắt cảnh cáo:
– Mệnh của ngươi quan trọng, hay là mạng của nó!
Một vị thiếu nữ mỹ lệ ở bên cạnh lắc đầu:
– Hỏa Hồ là từ trong ngực Vi Nhi nhảy ra ngoài, Đường gia nhất định là sẽ chỉ điểm Vi Nhi, hung thủ chính là Vi Nhi. Bọn hắn bây giờ không chỉ sẽ để cho Vi Nhi đền mạng, sẽ còn thừa cơ gây sự, bức bách chúng ta bỏ ra cái giá càng lớn.
Hắc bá quỳ gối trước điện:
– Gia chủ, là lão nô chăm sóc bất lợi, còn xin trị tội.
Một vị tộc lão bực tức nói:
– Ngươi đương nhiên phải bị trị tội! Cho ngươi đi đưa Vi Nhi về nhà, chính là tránh cho trên đường có người gây sự, kết quả thế nào đây?
Hắc bá dùng sức cúi đầu, không dám nhiều lời.
– Không thể trách Hắc bá…
Kiều Vi Nhi vừa mở miệng, lại có tộc lão quát tháo:
– Ngươi im miệng!
Kiều Vi Nhi cúi đầu, lã chã muốn khóc.
Tiểu hồ ly không tim không phổi núp ở trong ngực nàng, ngược lại một mặt say mê thưởng thức khuôn mặt nhỏ nhắn bộ này lê hoa đái vũ(*).
(*) Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi trong ‘Trường hận ca’ của Bạch Cư Dị. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.
Kiều Vạn Niên ở trong điện đi tới lui mấy bước:
– Giam Vi Nhi lại! Không có lệnh của ta, không cho phép ra ngoài! Thiên Mạch, Linh Vận, huynh muội các ngươi về trước cửa nhà trông coi, tự mình ứng phó Đường gia khiêu khích. Nhớ kỹ, một, chết không thừa nhận, hai, đừng lại chết người.
– Lĩnh mệnh!
Trưởng tử Kiều gia, Kiều Thiên Mạch, đại tiểu thư Kiều Linh Vận chắp tay lĩnh mệnh.
– Gia chủ! Ta đi đến Hình Đường lĩnh tội.
Sau khi Hắc bá đứng dậy lui ra hai bước, liền muốn rời khỏi.
– Chậm đã!
Một vị tộc lão gọi hắn lại, hỏi:
– Ngươi nói ngươi ở cửa thành tiếp nhận một Luyện Đan sư Thánh phẩm linh văn?
– Hắn có một chút kiêu ngạo, cự tuyệt ta mời chào, nhưng cũng không có để ý tới Đường gia mời chào.
– Luyện Đan sư nào không kiêu ngạo! Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, mời hắn về cho ta!
Trường Sinh đại điển sẽ lập tức bắt đầu, nhưng bởi vì bát đại gia liên thủ cản trở, bọn hắn đến bây giờ còn không có tập hợp đủ đầy đủ Luyện Đan sư, nhất là Luyện Đan sư có thể phóng thích Thánh Hỏa.
– Lão nô đã hiểu, lão nô sẽ đi làm ngay.
Gia chủ Kiều Vạn Niên tự mình nói:
– Chỉ sợ các nhà khác cũng đã có được tin tức, sẽ nghĩ biện pháp mang thánh văn này đi hoặc có thể là xử lý sạch. Ngươi nhất định phải mang người trở về trước khi bọn hắn ra tay cho ta, nếu không… Ngươi không cần về.
…
Phạm vi hoàng thành rất lớn, bị các con sông giao thoa chia làm hơn hai mươi khu.
Khương Phàm đứng trên một ngọn núi cao, nhìn qua ngọn núi lớn nguy nga ngoài mười dặm kia.
Núi cao năm ngàn mét, hùng vĩ đại khí, chín tầng mây mù bao quanh đỉnh núi, mây mù ẩn hiện tia sáng, thần bí phi phàm.
Mãnh thú ẩn hiện, cường giả vờn quanh.
Nơi đó chính là Kiều gia!
Trong hoàng thành tổng cộng có chín ngọn núi cao tới năm ngàn mét, phân biệt thuộc về cửu đại gia tộc.
Những ngọn núi cao hơn ba ngàn mét, hơn hai ngàn mét còn lại kia thì thuộc về gia tộc cùng tông môn khác.