Trong Cổ Hoa hoàng thành, địa vị cao thấp của các gia tộc cùng tông môn hoàn toàn có thể thông qua độ cao ngọn núi mà bọn hắn khống chế đến phán định.
– Kiều gia… Kiều Hinh…
Khương Phàm đón gió núi, ngắm nhìn phương xa, ký ức tái diễn hình ảnh kiếp trước.
Nữ hài nhi nhí nha nhí nhảnh đáng yêu kia đã từng mang đến quá nhiều khoái hoạt cho đời trước của hắn.
Tiểu nha đầu dám yêu dám hận kia đã từng mang đến cho Thiên Hậu vô tận buồn rầu.
Nàng từng nhảy múa cho hắn tại chiến trường Bách Tộc. Nàng từng đi vào Thương Ngô Chi Uyên cầu nguyện cho hắn. Nàng từng mặc áo cưới, xông vào đại điển khai quốc.
Nàng từng vì dỗ dành Thiên Hậu vui vẻ, giữ gìn sông băng vĩnh viễn bao chặt địa tầng ba năm rưỡi, chờ đợi Cực Hàn Băng Liên nở rộ, chỉ vì Thiên Hậu nói qua, đó là loài hoa đẹp nhất trên đời.
Nàng từng…
Nàng từng…
Quá nhiều kỷ niệm, quá nhiều cảm động.
Nàng tựa như là Tinh Linh, là chút sắc thái mang đến trong gió tanh mưa máu của kiếp trước.
Nhưng, trước khi trận chiến Đăng Thiên Kiều cuối cùng bộc phát, nàng đã đi.
Rời khỏi hoàng cung!
Rời khỏi hoàng thành!
Nàng về tới Kiều gia, không còn xuất hiện nữa!
Lúc sắp chết, thời khắc hồn tán, hắn từng ngóng nhìn về phương bắc, nhưng thủy chung không nhìn thấy bóng dáng của nàng.
Hai mắt Khương Phàm mông lung, đau thương cười một tiếng, nỉ non một tiếng, theo gió tung bay:
– Hinh nhi, vì sao…
…
Sâu trong Kiều gia, cổ điện tổ từ.
Nơi này trưng bày lấy một bộ quan tài thủy tinh, có một vị lão giả quỳ ở đấy.
Nữ tử trong quan tài thủy tinh đang an bình ngủ say.
Người nàng mặc áo cưới, mỹ ngọc không tì vết, dung nhan nàng chưa già, đẹp đẽ như thiếu nữ.
Lão giả bên ngoài quan tài thủy tinh khô gầy, tang thương suy yếu.
Khi âm thanh nỉ non kia phiêu đãng tại hoàng thành, khi giọt nước mắt kia trượt xuống gương mặt Khương Phàm, tại phía xa, sâu trong Kiều gia, ngay bên trong tòa tổ từ này xuất hiện cảm ứng vi diệu.
Lão giả hoảng hốt một lát, nhấc cánh tay khô héo lên đưa đến tim mình, cảm nhận được huyết dịch chảy xuôi.
Thật lâu… Lão giả lắc lư ánh mắt, đáy mắt đục ngầu hiển hiện chút lệ quang, hắn run rẩy chống thân thể lên, ngóng nhìn phương xa, khàn khàn nói nhỏ:
– Phụ thân… Ngài… Trở về rồi sao…
…
– Ngây ngốc ở đây làm cái gì đấy?
Tặc điểu đột nhiên xuất hiện bên cạnh Khương Phàm, nhảy đến trên vai của hắn.
– Sao ngươi lại trở lại?
Khương Phàm nhắm hai mắt lại, từ trầm tư trở lại hiện thực.
– Lo lắng an toàn của ngươi.
– Tiểu nha đầu kia đâu?
– Bị nàng lão phụ thân kia giam lại, đang phụng phịu đây. Vì sao ngươi không đi đến Kiều gia?
– Tình huống Kiều gia rất phức tạp, lại là Trường Sinh đại điển, lại là thi đấu bài vị, nếu như ta rơi vào đó, một lát sẽ ra không được.
– Nói thật!
– Cái này còn có giả sao?
– Từ khi ngươi nhìn thấy Cổ Hoa hoàng thành đã bắt đầu là lạ, khi gặp được Kiều gia cô nương kia càng là lạ, bây giờ còn đứng ở nơi này nhìn trộm Kiều gia. Nói, ngươi rốt cuộc là thế nào?
– Không có gì.
– Khẳng định có cái gì! Ngươi tuổi còn trẻ, lấy ở đâu nhiều tâm sự như vậy? Có mệt hay không đấy.
Tặc điểu nhảy lên trên bờ vai Khương Phàm:
– Ta cắn chết một tên hoàn khố Đường gia, chẳng mấy chốc Đường gia sẽ tìm tới cửa, chúng ta đi mau, đừng bỏ lỡ trò hay.
Khương Phàm lắc đầu nói.
– Đã nói xong không nên gây chuyện? Chúng ta chỉ là đi dạo, xong liền rời khỏi.
– Tùy tiện đi dạo với bay ở trên trời nhìn khác nhau ở chỗ nào, tham dự chút cảm giác, ta muốn tham dự!
Tặc điểu cắn chết cái tên hoàn khố kia, một là thấy ngứa mắt, hai chính là muốn gây chút chuyện, để cho mình cùng tòa thành này sinh ra chút liên hệ.
Đây chính là nơi đầu tiên sau khi nó rời khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn đặt chân tới, làm sao không để lại vết tích được.
– Ngươi đó… Ngươi thật không đi?
– Không đi!
– Ngươi không đi ta có thể đi, Vi Nhi kia ban đêm muốn tắm, hắc hắc, ta cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội cùng tắm với nàng.
Khương Phàm im lặng:
– Ngươi không thể an phận chút sao?
Đan Hoàng ở trong đầu Khương Phàm nhắc nhở hắn:
– Đi thôi. Đã có khúc mắc thì phải đi đối mặt, đi giải quyết. Ngươi sống lại một lần, chẳng lẽ là để trốn tránh sao?
Khương Phàm khẽ nói:
– Trong trí nhớ kiếp trước của ta, nữ tử dụng tình sâu nhất, chính là Thiên Hậu và nàng. Ta thích nàng sáng sủa, cũng mê luyến nàng ngây thơ. Thế nhưng, cuối cùng Thiên Hậu vì ta mà chết, nàng lại cách ta mà đi.
– Ta không đi đến Kiều gia, còn có thể huyễn tưởng các khả năng, ví dụ như, nàng có nỗi khổ tâm. Nếu ta đi Kiều gia, cũng chỉ có thể có một chân tướng. Ta sợ chân tướng này quá tàn khốc.
– Kiếp trước đã qua, chuyện xưa như sương khói. Ta không muốn lại quấy nhiễu trí nhớ của ta, cũng không muốn quấy rầy nàng an nghỉ nữa. Cho lẫn nhau, cho đã từng, để lại một phần huyễn tưởng đi.
Đan Hoàng trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nói:
– Nếu như, nàng còn sống thì sao?
Con ngươi Khương Phàm có một chút ngưng tụ:
– Ngài nói cái gì?
Đan Hoàng nói:
– Trường Sinh Đan của Kiều gia là bắt đầu từ ngàn năm trước, là trùng hợp sao?
Khương Phàm nhìn về phía Kiều gia, ánh mắt dần dần thâm thúy lên:
– Người có thể thông qua Trường Sinh Đan, kéo dài tuổi thọ vô hạn? Hiệu quả cụ thể của Trường Sinh Đan cùng dùng cảnh giới của người đó, số lần, còn có huyết mạch thể chất các loại, đều có liên quan.
– Hiệu quả cụ thể, theo người mà định ra, mà dùng càng nhiều, hiệu quả càng kém. Nhưng kéo dài mấy trăm năm khả năng không lớn. Điều ta muốn nói chính là, quá trình luyện chế Trường Sinh Đan mặc dù phức tạp, nhưng còn không đến mức điều động đại quy mô quần thể luyện chế.
– Có hai khả năng tính, một là phương thuốc Kiều gia lấy được cũng không hoàn chỉnh, cần bảo đảm quá trình luyện chế vạn vô nhất thất. Loại thứ hai có thể là lúc bọn hắn luyện chế Trường Sinh Đan, đồng thời còn tại ngưng tụ xen lẫn đan dược Huyền m Đan.
– Huyền m Đan?