Đế Bá

Chương 3088: Cổ Khải Hàng



Trong tiếng gào thê thảm là tiếng ăn mòn xèo xèo, các học sinh nghe mà rợn tóc gáy.

Nhìn Lục Kiếm Thiểu Hoàng bị tẩm vào trong sát hải mục rữa, tất cả học sinh sợ mặt trắng bệch. Đặc biệt học sinh đã nói xấu Lý Thất Dạ thì chân run cầm cập mềm như bún, suýt đái dầm.

Với học sinh thì kết cuộc của Lục Kiếm Thiểu Hoàng giống của bọn họ, không chừng lát nữa Lý Thất Dạ sẽ ấn họ vào sát hải.

Xèo xèo xèo!

Tiếng mục rữa vẫn không dứt, khói bốc mù mịt. Ban đầu Lục Kiếm Thiểu Hoàng còn vùng vẫy kịch liệt, về sau gã kiệt sức.

Cuối cùng Lý Thất Dạ xách Lục Kiếm Thiểu Hoàng lên khỏi sát hải. Người Lục Kiếm Thiểu Hoàng héo rút như lão nhân chín mươi tuổi, tóc bạc phơ, toàn thân còn lại da lông xương, chẳng còn phong thái như trước.

Trong thời gian ngắn Lục Kiếm Thiểu Hoàng mất hết huyết khí, đây là uy lực của sát khí, nó ăn mòn huyết khí của gã, mục rữa cơ thể.

Đây còn là nhờ Lý Thất Dạ nương tay giữ mạng Lục Kiếm Thiểu Hoàng lại, không thì với sát khí khủng bố như vậy gã sớm không còn mẩu xương.

Lục Kiếm Thiểu Hoàng bị Lý Thất Dạ xách lên, gã đã hấp hối, chẳng còn ngạo khí hùng hổ nữa. Lúc này Lục Kiếm Thiểu Hoàng có thể thở được một hơi đã không dễ dàng.

Lý Thất Dạ nhìn Lục Kiếm Thiểu Hoàng, lạnh nhạt nói:

– Nghĩ tình ngươi còn là học sinh nên tha cho một mạng, không được tái phạm.

Lý Thất Dạ nói xong ném lão sư ra ngoài.

Thấy Lục Kiếm Thiểu Hoàng bị ném ra, vài học sinh Bách Đường vội nâng gã dậy. Hiện tại Lục Kiếm Thiểu Hoàng không dám nói câu hăm dọa nào, gã nằm đó khó nhúc nhích một ngón tay.

Tình huống của Lục Kiếm Thiểu Hoàng đã rất tốt, chỉ bị thương nặng chứ không mất mạng, nằm trên giường điều dưỡng sẽ khỏe.

– Thiên Thần học viện luôn hoan nghênh khiêu chiến lão sư, ta cũng vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1: đại học phi nhân loại.

Lý Thất Dạ nhìn các học sinh, lạnh lùng nói:

– Đúng, Thiên Thần học viện ra nhiều học sinh ghê gớm, trong bọn họ có Thượng Thần, cũng có Tiên Vương. Có thể nói nhiều học sinh sau này thành tựu ghê gớm còn hơn lão sư.

– Nhưng, nam nhi sống trên đời đừng như phụ nữ chỉ biết nói xấu sau lưng. Có bất mãn với lão sư thì đứng ra, muốn khiêu chiến lão sư thì đi lên đánh một trận. Không làm được điều đó thì câm miệng!

Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn đám học sinh:

– Các ngươi không phải phụ nữ nông thôn giữa đường, không phải chó mòe gì. Các ngươi là học sinh Thiên Thần học viện, là tinh anh của bách tộc, đừng nói chuyện thị phi như phụ nữ, làm Thiên Thần học viện mất mặt!

– Thiên Thần học viện ra Thượng Thần, ra Tiên Vương, ra hung nhân, ra bạo quân nhưng không có kẻ yếu đuối!

Nói đến đây ánh mắt Lý Thất Dạ sắc bén nhìn các học sinh.

Bị Lý Thất Dạ mắng, đám học sinh không dám lên tiếng. Đặc biệt những người vì nịnh bợ Lục Kiếm Thiểu Hoàng mà nói xấu Lý Thất Dạ càng sợ đến chân mềm như bún, không dám nói điều gì nữa.

Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn các học sinh:

– Cút đi!

Đám học sinh như được đại xá chạy tứ tán, học sinh Bách Đường nâng Lục Kiếm Thiểu Hoàng chạy nhanh như bay, không dám ở lâu.

Lý Thất Dạ lắc đầu nói:

– Thật là đời sau không bằng đời trước.

Lý Thất Dạ nhìn Thất Sát tháp, vươn tay chộp.

Rầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, Thất Sát tháp bị Lý Thất Dạ bứng lên.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Vang từng tiếng nổ, Thất Sát tháp rung trong tay Lý Thất Dạ, muốn thoát khỏi bàn tay to nhưng mọi giãy dụa chỉ uổng công.

Cuối cùng Thất Sát tháp rơi vào tay Lý Thất Dạ chỉ là một tháp đá nh onhỏ.

Lý Thất Dạ nâng tháp nhỏ hét to một tiếng:

– Thu!

Thất Sát tháp như nuốt chửng điên cuồng cắn nuốt tất cả sát khí trong sát hải, chỉ tích tắc Thất Sát tháp nuốt sạch sát khí.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2348: Trước Tới Âm Ty (1)

Sát khí tan biến, núi xanh nước biếc dạt dào sức sống, núi non lại phục hồi sức sống.

Lý Thất Dạ nhìn Thất Sát tháp trong tay rồi ném cho Lưu Kim Thắng, thản nhiên nói:

– Cái tháp rách này đặt ở đây vướng víu, tặng cho ngươi vậy.

Lưu Kim Thắng nhận lấy Thất Sát tháp bị Lý Thất Dạ ném qua, lặng thinh.

Lý Thất Dạ nhìn Lưu Kim Thắng giữ im lặng, lạnh nhạt nói:

– Con người sống trên đời nếu đã lựa chọn thì hãy đi tiếp, làm triệt để một chút. Làm người tốt cũng vậy, làm người xấu cũng thế lựa chọn thì hãy cố gắng làm, đừng do dự.

– Đại đạo dài dặc, có vài chuyện khó nói đúng hay sai. Ngươi ở giai đoạn khác nhau trong đời sẽ có cách nhìn khác biệt, hôm nay ngươi cho rằng đúng có lẽ ngày mai lại nghĩ nó sai. Đúng và sai chỉ là thước đo trong lòng, tư mình tính toán.

Lý Thất Dạ liếc mắt Lưu Kim Thắng:

– Chấp nhận nó không có gì xấu. Còn về mất mặt thì đó chỉ là lòng tự tôn quấy phá. Nắm xương già chúng ta ai không sống ngàn vạn năm? Đôi khi một số ân oán chỉ cần cười là xóa bỏ.

Lời Lý Thất Dạ nói làm Lưu Kim Thắng rùng mình, lão hít sâu, cất Thất Sát tháp, cúi gập người hướng hắn:

– Đa tạ lão sư dạy bảo, lời lão sư nói khiến học sinh mở rộng cõi lòng. Học sinh muốn đi gặp người quen, xin cáo lui trước.

Lý Thất Dạ phất tay với Lưu Kim Thắng:

– Đi đi.

Lưu Kim Thắng vái lạy hướng Lý Thất Dạ, nhẹ nhàng rời đi, biến mất. Từ khi Lưu Kim Thắng bái vào Thiên Thần học viện đến nay luôn che giấu thực lực khiến người ngoài tưởng chỉ là lão tu sĩ bình thường.

Đừng nói đám người trẻ tuổi Dạ Hân Tuyết, một số lão sư Thiên Thần học viện cũng không nhìn ra thực lực của Lưu Kim Thắng, còn các lão sư cường đại không gì sánh bằng mới nhìn thấu được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lưu Kim Thắng nhẹ nhàng rời đi, Lý Thất Dạ cười cười đi dọa trong vườn trà, hắn đến đây vì tiện tay làm chút chuyện.

Lý Thất Dạ đầu tiên đánh Diệp Diệu Tuyết đến tàn phế, giờ nhấn nước Lục Kiếm Thiểu Hoàng khô quắt. Sau khi tin tức truyền ra khiến học sinh Thiên Thần học viện sợ hết hồn.

Có rất nhiều lão sư trong Thiên Thần học viện, có hàng tá lão sư nghiêm khắc, thậm chí thô bạo. Nhưng không có lão sư nào như Lý Thất Dạ, trong một ngày gắn ngủi đánh hai học sinh ưu tú nhất Thiên Thần học viện thành tàn phế, lão sư như vậy quá ác, quá bá đạo, quá bạo lực.

Trong thời gian ngắn biệt danh lão sư bạo lực của Lý Thất Dạ đã vang vọng Thiên Thần học viện. Nếu nhắc tên Lý Thất Dạ có lẽ mọi người không biết là ai, nhưng nói lão sư bạo lực thì tất cả `Học sinh biết ngay.

Nghe Lục Kiếm Thiểu Hoàng bị Lý Thất Dạ nhấn nước khô quắt, Túng Thiên thiếu chủ, Tư Tông Thần Tử biểu tình cực kỳ khó xem, nhưng lúc này hai người không làm gì hắn được. Giờ đã rõ ràng, Lý Thất Dạ mạnh hơn bọn họ tưởng tượng, muốn lay động hắn thì vô cùng khó khăn.

Vù vù vù vù vù!

Khi cái tiếng bạo lực của Lý Thất Dạ tuyền khắp Thiên Thần học viện thì đột nhiên trên một ngọn núi bắn luồng sáng.

Ầm!

Vang tiếng nổ điếc tai, lửa thần vọt lên cao. Lửa thần ngập trời nháy mắt che lấp cửu thiên thập địa, chiếu sáng núi non vô cùng mênh mông của Thiên Thần học viện.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trong chuỗi tiếng nổ thần uy tuôn ra tứ giăng bát phương, vô số học sinh cảm nhận thần uy thì lòng sợ hãi.

Trong thời gian ngắn một tin tức bom tấn truyền khắp Thiên Thần thư viện:

– Khải Hàng lão sư xuất quan!

– Khải Hàng lão sư thành công bảy đồ đằng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.