Ngay thời điểm Sư Hống hoàng chủ muốn cự tuyệt yêu cầu của Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp lại đứng dậy,
nhìn Lý Thất Dạ một cái, lạnh lùng nói.
– Cái này…
Sư Hống hoàng chủ ngược lại là do dự, nhìn nhìn Lý Thất Dạ, lại nhìn Trì Tiểu Điệp một chút, hắn cũng cảm thấy khó hiểu, nữ nhi của hắn cuối
cùng là hòn ngọc quý trên tay hắn, Sư Hống quốc kim chi ngọc diệp, làm
người hầu cho người ta, hắn đương nhiên không muốn! Nhưng mà, hiện tại
nữ nhi hắn lại đồng ý.
Nộ Tiên thánh quốc Tư Mã Long Vân từng tới cửa cầu hôn, mặc dù nữ nhi
của hắn không có trực tiếp chống lại, nhưng, hắn làm phụ thân cũng biết
nữ nhi của mình không nguyện ý, nhưng mà, bây giờ lại nguyện ý làm người hầu cho Lý Thất Dạ, khiến hắn cũng có chút choáng váng.
– Mà thôi, chính ngươi nhìn lấy làm đi.
Cuối cùng, Sư Hống hoàng chủ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cũng coi là đồng ý nữ nhi của mình.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ tiếp nhận Sư Hống hoàng chủ sắc phong, ở trước
điện Kim Loan ưng thuận đồng ý, Sư Hống hoàng chủ đem đại ấn tượng trưng cho quyền lực Tổ Thần quận giao cho Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ liền trở
thành người cầm quyền cao nhất Tổ Thần quận, mảnh đất này, liền trở
thành lãnh thổ tư nhân của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cũng không dây dưa dài dòng, ngày thứ hai sau khi thụ
phong, hắn lên đường tiến về Tổ Thần quận, mà Trì Tiểu Điệp cũng đi
theo. Lúc ấy Sư Hống hoàng chủ là không nỡ nữ nhi của mình, thời điểm đi vào rừng, hắn còn khuyên nữ nhi của mình bỏ ý niệm này đi.
Nhưng, cũng không biết làm sao, Trì Tiểu Điệp giống như là gặp ma, quyết tâm đi theo, hơn nữa là lấy thân phận người hầu, cuối cùng Sư Hống
hoàng chủ đành phải nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vì nữ nhi mình cùng Lý
Thất Dạ tiễn đưa.
Đáng tiếc, Trì Tiểu Đao không thể tới tiễn, Trì Tiểu Đao phải đưa Bảo
Vân công chúa về Bảo Vân thế gia, làm hộ hoa sứ giả cho Bảo Vân công
chúa.
Lý Thất Dạ cũng không quấy rầy chuyện tốt của Trì Tiểu Đao, cho nên cũng không có đem tin tức nói cho Trì Tiểu Đao. Có điều, Tư Không Thâu Thiên chạy đi, ngay tại đêm đó sau khi giảng kinh thịnh yến chấm dứt, tiểu tử này cũng không biết chạy tới nơi nào, ngay cả Trì Tiểu Điệp chủ trì
thịnh hội đêm đó cũng không có thấy Tư Không Thâu Thiên lúc nào chuồn
mất.
Lý Thất Dạ không quan tâm những chuyện đó, cơ hội nắm giữ ở trong tay Tư Không Thâu Thiên, liền giống như Trì Tiểu Điệp, cơ hội là nắm giữ ở
trong tay của nàng, nếu như chính nàng bỏ lỡ, Lý Thất Dạ cũng sẽ không
vì nàng giữ lại.
Lý Thất Dạ rời đi Hoàng thành, tiến nhập Sư Hống quốc Tổ Thần quận,
nhưng mà, sau khi hắn tiến nhập Tổ Thần quận, lại không phải đi quận đô
mà chủ nhân Tổ Thần quận chưởng quản, mà là một đường hướng bắc mà đi.
– Chúng ta không phải đi quận đô sao?
Gặp Lý Thất Dạ cũng không có dự định nhập quận đô, Trì Tiểu Điệp cũng không khỏi khẽ giật mình.
– Không đi quận đô.
Lý Thất Dạ đem đại ấn tượng trưng cho quyền hành Tổ Thần quận tiện tay ném cho Trì Tiểu Điệp, nói ra:
– Hành chính Tổ Thần quận, về sau ngươi chưởng quản al2 được, về phụ
hoàng ngươi quản cũng được, ta đều tùy tiện, ta chỉ là ở tạm một thời
gian. Phong hầu, đây chẳng qua là bởi vì ta cùng Trì gia ngươi có một
đoạn nhân quả mà thôi.
Trì Tiểu Điệp cầm đại ấn, ngây ngốc một chút, lấy lại tinh thần, trong
nội tâm nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Lời này nghe hung hăng càn
quấy vô cùng, không coi ai ra gì, nhưng mà, lúc này nàng đã không có
nói cái gì nữa.
Cuối cùng Lý Thất Dạ mang theo Trì Tiểu Điệp tiến nhập một mảnh sông
ngòi bằng phẳng, mảnh sông ngòi bằng phẳng này rộng ngàn dặm, phóng tầm
mắt nhìn tới, vậy mà hoàn toàn mờ mịt.
Trì Tiểu Điệp một đường theo Lý Thất Dạ đi về phía trước, nàng cũng
không biết đây là đi nơi nào, mặc dù nàng là công chúa Sư Hống quốc,
nhưng mà, đối với vùng non sông này biết được ít càng thêm ít.
Cuối cùng, ở cuối cùng sông ngòi có một tòa sơn lĩnh không cao không
thấp. Nếu lướt qua phía trước, tiếp tục tiến lên, cái kia chính là sơn
mạch nguy nga liên tục, nơi đó sơn phong chập trùng, vân tỏa vụ lung,
chính là sơn hà cực kỳ tráng lệ.
Trì Tiểu Điệp đánh giá phía trước, nói ra:
– Phía trước sơn hà chập trùng, hẳn là cương thổ của Thiên Đạo Viện.
Nói xong, lại quan sát tỉ mỉ vùng này, nói ra:
– Nơi này tựa như là cực tây của Thiên Đạo Viện, chính là cương thổ tây
thùy của Thiên Đạo Viện, cách tổ địa sơn môn của Thiên Đạo Viện rất xa
xôi.
– Không sai, vượt qua dãy núi phía trước này, là tiến vào cương thổ của Thiên Đạo Viện.
Lý Thất Dạ nhìn nhìn, gật đầu nói.
Trì Tiểu Điệp ngây ngốc một chút, nàng không biết Lý Thất Dạ vì cái gì
chạy đến nơi đây, nếu như muốn đi Thiên Đạo Viện, hẳn là hướng đông mà
đi, bởi vì tổ địa sơn môn của Thiên Đạo Viện ở cực đông. Mặc dù nói phía trước là cương thổ của Thiên Đạo Viện, nhưng mà, đệ tử Thiên Đạo Viện
căn bản sẽ không đến tây thùy chi địa dạng này.
Cuối cùng, Lý Thất Dạ mang theo Trì Tiểu Điệp leo lên toà sơn lĩnh không cao không thấp phía trước, thời điểm leo lên dãy núi này, Trì Tiểu Điệp mới phát hiện, trên đỉnh núi lại có một tòa miếu hoang, một tòa miếu
hoang không lớn không nhỏ.
Hơn nữa cái miếu hoang này cũng không biết có bao nhiêu tuế nguyệt không có người tới ở, đã rất cũ kỹ, bất luận là vách tường hay xà nhà đều đã
mất đi màu sắc, hơn nữa bốn phía miếu hoang cỏ dại rậm rạp, dây leo
chiếm cứ, các loại tiểu động vật như chuột rắn ẩn hiện.
Thời điểm đi vào miếu hoang, bên trong đã tích bụi rất dày, khắp nơi
hiện đầy tơ nhện, đứng ở trong miếu, duy nhất có thể phân biệt ra được chính là trong miếu có hai pho tượng.
– Tổ Thần miếu.
Đứng trong miếu khắp nơi đều là tơ nhện đổ nát, Lý Thất Dạ không khỏi vì đó cảm khái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Trì Tiểu Điệp cũng có chút choáng váng đứng ở chỗ này, nàng hoàn toàn
không hiểu nổi vì sao Lý Thất Dạ lại tới địa phương này dạng, Quận đô
phồn hoa không đi ở, lại hết lần này tới lần khác chạy đến trong miếu đổ nát này.
– Đem nơi này xử lý một chút đi, chúng ta liền ở lại đây, chỉ sợ chúng ta muốn ở chỗ này một thời gian ngắn.
Nhìn một lần, Lý Thất Dạ phân phó Trì Tiểu Điệp nói.
Trì Tiểu Điệp cũng ngây ngốc một chút, trước mắt khắp nơi tích bụi, khắp nơi là tơ nhện, sự tình như loại quét dọn này, nàng thật đúng là chưa
làm qua, loại chuyện như vậy, cho tới nay cũng không cần nàng dạng kim
chi ngọc diệp này tới làm.
Trì Tiểu Điệp hít thở một cái thật sâu, vận chuyển huyết khí, ống tay áo cuốn một cái, hướng trong miếu đãng quét mà đi, lập tức, cuồng phong
gào thét, bụi bay đầy trời! Trong lúc nhất thời, bọn hắn cũng bị tro bụi bao phủ.
– Chớ bất kính đối với tiền nhân, lấy tay tới quét dọn đi.
Lý Thất Dạ tiện tay ném cho nàng một cái túi Càn Khôn, nói ra:
– Bên trong có nhu yếu phẩm sinh hoạt, đem nơi này quét sạch sẽ đi, ta ra ngoài trước một chút.
Lý Thất Dạ để lại túi Càn Khôn sau đó quay người đi. Trì Tiểu Điệp đứng
ngây tại chỗ, nàng một mình đứng trong ngôi miếu đổ nát, trong phút chốc không nói nên lời.