Lý Thất Dạ trầm giọng quát:
– Tiểu nha đầu, ở trước mặt ta dám dùng thủ đoạn!?
Lý Thất Dạ vươn tay trấn áp, trấn ngục thần thể bộc phát.
Ong ong ong ong ong!
thể phách như thần ma, lực lượng vô cùng tận xé rách tất cả. Tay Lý Thất Dạ trấn áp như bàn tay thần ma, một bàn tay là sức nặng ba ngàn đại thế giới nghiền áp. Hư không vỡ ra như mảnh pha lê, pháp tắc rít gào, đại
đạo bị trấn áp.
Trong khoảnh khắc đó Mai Tố Dao lướt đi siêu nhanh, tư thế khó tin rời
khỏi lĩnh vực trấn ngục thần thể của Lý Thất Dạ trấn áp. Chớp mắt Mai Tố Dao đã đứng sang bên cạnh, vẫn không ăn nhân gian khói lửa, tuyệt trần
vô song.
Tiếng quát của Lý Thất Dạ như thần chung mộ cổ, cảnh tỉnh. Trì Tiểu
Điệp, Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều bị Mai Tố Dao cảm nhiễm bỗng chốc
tỉnh táo lại. Ba nàng giật nảy mình, thầm nhủ độc quá, suýt trúng đạo
của Mai Tố Dao.
– Tiểu nha đầu, A Lại Gia Thiên Hương Đạo của nàng là tài mọn với ta.
Lý Thất Dạ nhìn Mai Tố Dao:
– Đừng tưởng tiểu thuật của nàng có thể tự thành một đạo! Tốt nhất ngoan ngoãn chút, không thì đừng trách ta lột sạch đồ nàng, phá sập Trường Hà tông!
Câu tuyên bố cuồng bá hung mãnh biết bao. Mai Tố Dao là tuyệt thế kiêu
nữ đứng trên đỉnh thế hệ trẻ đương thời, được người gọi là tiên nữ, có
ai dám đùa giỡn nàng như thế bao giờ? Trường Hà tông thì càng không cần
nói, là một trong các truyền thừa mạnh nhất đương thời. Nhất môn tam đế, ai dám nói phá hủy Trường Hà tông?
Mai Tố Dao không tức giận, vẫn siêu phàm thoát tục, phong tư siêu nhiên như tiên nữ.
– Lý huynh cần gì tức giận, Tố Dao chỉ muốn thử định lực của Lý huynh như thế nào.
Lý Thất Dạ híp mắt nhìn Mai Tố Dao, hắn như mãnh thú nước lũ, thay đổi
thành con người khác. Lý Thất Dạ như kẻ ác vạn cổ, khí thế đáng sợ phát
ra từ người hắn.
– Thử ta?
Lý Thất Dạ nhìn Mai Tố Dao chằm chằm, chậm rãi nói:
– Nha đầu, nàng có tin là bổn đại gia ăn nàng ngay không? Khi bổn đại
gia thu nàng làm cấm luyến, đừng trách bổn đại gia không nể tình cảm với tổ sư Trường Hà tông các người!
Lý Thất Dạ như sói dữ nhìn Mai Tố Dao đăm đăm, nàng như con dê trần trụi.
Bị Lý Thất Dạ nhìn làm Mai Tố Dao tim đập nhanh, lần đầu cảm thấy nguy
hiểm. Mai Tố Dao là người nhập thế của Trường Hà tông, thấy bao nhiêu
mạo hiểm, gặp bao nhiêu nhân vật. Giờ phút này, Lý Thất Dạ đem lại cảm
giác nguy hiểm khó tả cho Mai Tố Dao, tựa như kẻ ác vạn cổ nhìn nàng
chằm chằm.
Mai Tố Dao là truyền nhân nhập thế của Trường Hà tông, tư chất tiên cốt, nàng tràn đầy tự tin. Nhưng lúc này đây Mai Tố Dao cảm giác mình như
con dê nhỏ trong mắt Lý Thất Dạ, hắn không thèm để nàng vào lòng.
Mai Tố Dao cười, khuynh đảo chúng sinh, không ăn nhân gian khói lửa. Khi Mai Tố Dao cười toát ra phong tư khó tả.
– Lý huynh bớt giận, từ biệt ở đây.
Chớp mắt Mai Tố Dao biến mất trong nhánh chính đầy tử khí.
Sau khi Mai Tố Dao rời đi, Trần Bảo Kiều tức giận nói:
– Hay cho yêu nữ!
– Nhìn như không nhiễm bụi trần, thì ra là thủ đoạn dụ dỗ người!
Lý Thất Dạ cười nói:
– Yêu nữ thì ai sánh bằng nàng? Quyến rũ nhất thiên hạ, yêu diễm tận xương. Nàng yên là mị hành, mới hấp dẫn lòng người.
Trần Bảo Kiều nũng nịu nói:
– Làm gì có, ngươi đang nói giúp cho yêu nữ kia?
Đúng là quyến rũ tận xương, làm người thần hồn điên đảo, mất hồn.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
– Thủ đoạn của Mai Tố Dao đúng là ghê gớm, bất giác vào đọa của nàng.
Nếu Mai Tố Dao có lòng muốn thu phục hào hùng thiên hạ thì hiếm ai chạy
thoát khỏi lòng bàn tay của nàng.
– A Lại Gia Thiên Hương Đạo, nha đầu này dùng nhầm chỗ.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
– Tuy đạo này có lai lịch lớn nhưng đó là vì nàng không cẩn thận. Vô cấu thể của nàng ghê gớm biết bao. Tính về vạn pháp không xâm, chư ma không nhập thì trên đời còn cái gì sánh bằng vô cấu thể? Mười hai tiên thể
không phải hư danh, nàng chú ý cẩn thận chút thì A Lại Gia Thiên Hương
Đạo làm gì được nàng?
Lý Sương Nhan gật gù, nhớ kỹ lời Lý Thất Dạ nói.
Trì Tiểu Điệp chấn động. Vô cấu thể, một trong mười hai tiên thể. Lý
Thất Dạ không ngờ Lý Sương Nhan tu luyện vô cấu thể, tuy nàng chưa thấy
uy lực của nó nhưng đã chứng kiến uy lực trấn ngục thần thể, có thể
tưởng tượng vô cấu thể cường đại cỡ nào.
Lý Thất Dạ đo đạc phần đỉnh, chọn vị trí rồi kêu Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều, Trì Tiểu Điệp tới. Hai tay Lý Thất Dạ nắm Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều, còn Trần Bảo Kiều thì nắm Trì Tiểu Điệp.
Lý Thất Dạ trầm giọng nói với các nàng:
– Chờ một lát chúng ta từ nơi này nhảy xuống. Ghi nhớ, khi ta nói nhảy
thì các nàng dốc hết lực lượng nhảy lên, nhảy càng cao càng tốt, lặp lại ba lần, hiểu chưa?
Biểu tình Lý Thất Dạ nghiêm túc làm từ vạn cổ đến bây giờ, Lý Sương
Nhan, Trần Bảo Kiều ngây người. Ba nàng khó khăn lắm mới lên đỉnh Thế
Giới Thụ, đối với thế nhân là chuyện chỉ gặp chứ không cầu được, bây giờ kêu nhảy xuống dưới, thật là khó tin.
Trần Bảo Kiều tò mò hỏi:
– Tại sao phải nhảy xuống?
Lý Thất Dạ không trả lời Trần Bảo Kiều:
– Nhảy!
Lý Thất Dạ kéo Trì Tiểu Điệp, Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều nhảy xuống.
Thoáng chốc tầm mắt tối đen, ccác nàng không nhìn thấy gì nữa.
Vù vù vù vù vù!
Bên tai là tiếng gió mạnh rít gào. Đám người Lý Thất Dạ rơi nhanh xuống.
Trì Tiểu Điệp, Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều hét chói tai:
– A!!!
Tu sĩ sẽ không sợ độ cao, nhưng từ đỉnh Thế Giới Thụ nhảy xuống dưới cao hơn cả cửu thiên, hỏi sao Trì Tiểu Điệp, Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều
không sợ la làng?
Bốn người Lý Thất Dạ rơi xuống siêu nhanh, trước mắt mọi người tối đen
không thấy gì hết. Không có Thế Giới Thụ, không có hư không vô tận. Tối
tăm, trừ một màu đen ra không có bất cứ thứ gì khác.
Bốn người cứ rơi xuống dưới như mãi mãi không có cuối. Trái tim Trì Tiểu Điệp, Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều treo cao, sợ thót tim.
Về lý luận thì đến cảnh giới như bọn họ sẽ không bị té chết, dù rơi từ
độ cao cỡ nào, về mặt lý luận sẽ không đập xuống đất chết tươi.
Nhưng Thế Giới Thụ quá cao, cao đến vượt sức tưởng tượng. Nhảy từ nơi
cao như thế xuống, cứ rơi rơi rơi, không ai dám nói sẽ không té chết.
Lý Thất Dạ, Trì Tiểu Điệp, Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều nhảy từ đỉnh Thế Giới Thụ xuống, cứ rơi vù vù như không có cuối, rơi mãi mãi. Trì Tiểu
Điệp, Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều từ hét chói tia đến kinh ngạc, lấy
làm lạ, sau cùng là chết lặng.
Không biết bọn họ rơi xuống bao lâu, Trì Tiểu Điệp, Lý Sương Nhan, Trần
Bảo Kiều cảm giác chân đạp được cái gì đó. Trì Tiểu Điệp, Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều thầm mừng, nhưng giây sau lại bị bật lên. Dường như mặt
cỏ bên dưới có lực lượng siêu cường đại đẩy bọn họ lên cao.
Tiếng rít gào vang bên tai, bốn người bật lên với tốc độ siêu nhanh.
Sau khi bay lên lâu thật lâu, Trì Tiểu Điệp, Lý Sương Nhan, Trần Bảo
Kiều không biết qua bao lâu, đột nhiên trước mắt sáng lên. Thế Giới Thụ
xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.