Đóa Hoa Thanh Cao

Chương 17-2



Diệp U nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt cặn bã: “Nhưng mà vừa rồi không phải tôi bất cẩn.”

Lục Tẫn: “……”

Ở khoảng cách này, Diệp U có thể thấy rõ vành tai Lục Tẫn nổi một lớp màu hồng nhạt, rất nhạt nhưng rất đáng yêu.

Cô quay đầu, không khỏi cười khẽ.

Cằm Lục Tẫn siết chặt, yên lặng cõng Diệp U đi xuống.

Lúc sắp đến sơn trang, Diệp U ầm ĩ đòi xuống: “Để tôi tự đi, lỡ như bị chú Hỉ thấy sẽ nói này nọ.”

“Ừm.” Lục Tẫn cũng biết tính chú Hỉ, thả Diệp U xuống tại chỗ.

Diệp U từ từ một đỗi đã lâu, mặc dù cơ bắp vẫn hơi đau, nhưng cuối cùng có thể đi lại bình thường. Lục Tẫn đi bên cạnh cô và nói: “Tôi thấy cô nên tập thể dục nhiều hơn.”

“……” Diệp U nghẹn một chút, “Mấy ngày nay, tôi đều chạy bộ mỗi sáng trong sơn trang, đã tăng cường tập thể dục rồi.”

Lục Tẫn mấp máy khóe miệng, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.

Sau khi vào sơn trang, Diệp U nhìn thấy Tiêu Tư Thành xách vali từ xa. Tiêu Tư Thành thấy cô quay lại, đặt vali sang một bên, đi tới: “Chị đi ra ngoài à?”

Diệp U: “…………”

Trời ạ!!! Cô đi ra ngoài khi nào???

Diệp U sửng sốt ba giây, sau đó nhìn vị trí dưới chân mình, hỏi một cách cứng rắn: “Chị đi ra ngoài? Không có, chẳng phải chị đang ở trong sơn trang hay sao?”

Tiêu Tư Thành im lặng một lúc: “Em nhìn thấy chị và Lục tiên sinh từ bên ngoài trở về.”

“Em nhìn lầm rồi.”

“…… Muốn điều chỉnh giám sát để xem không?”

Diệp U: “……”

Cô là ai? Cô ở đâu? Vì sao cô rời sơn trang?

“Chị, là thế này.” Tiêu Tư Thành che miệng ho khan, tựa như muốn phát biểu một chuyện quan trọng, “Vừa rồi em cũng có nghe nói, tuy rằng chị chạy ra ngoài cứu người là chuyện tốt, nhưng dựa theo quy tắc thi đấu của chúng ta, chị là người đi ra ngoài trước.”

Diệp U lẳng lặng nhìn anh.

Tiêu Tư Thành bị cô nhìn có chút luống cuống: “Chị đừng nhìn em như vậy, em đã chuẩn bị rời đi, không ngờ em lại thắng?”

Diệp U: “……”

Lục Tẫn nghiêng đầu nhìn Diệp U. Cô đã nói cho anh biết về cuộc cạnh tranh với Tiêu Tư Thành, thua trận này có nghĩa là cô không nhận được tiền đầu tư của mẹ mình.

“Chị đừng quá buồn bã, dù sao thì em cũng là em ruột của chị. Hôm nay trở về em sẽ nói với mẹ giúp chị.” Tiêu Tư Thành có chút chột dạ vì chiến thắng hôm nay, lúc này vô cùng rộng lượng, “Nếu không được, em sẽ nghĩ cách đòi mẹ nhiều tiền một chút, sau đó chia cho chị một ít.”

“……”

“Vậy chị đi thu dọn đồ đạc đi, em gọi điện thoại cho chú Lưu rồi, chúng ta cùng nhau xuống núi.”

Diệp U ngẩn ngơ.

Đúng vậy, thi đấu đã kết thúc, cô và Tiêu Tư Thành có thể rời khỏi nơi này. Cô không có lý do ở thêm.

“Chị?” Tiêu Tư Thành thấy Diệp U sững sờ, vẫy tay trước mặt cô. Chị của anh sẽ không bị đả kích quá độ bởi vì không nhận được tiền đầu tư đó chứ?

Diệp U không để ý đến anh, nghiêng đầu nhìn Lục Tẫn bên cạnh.

Lục Tẫn cũng đang nhìn cô.

Anh chợt nhận ra, thi đấu kết thúc, cô phải rời đi.

Ánh mắt Tiêu Tư Thành nhìn qua nhìn lại hai người, giống như nhận ra điều gì đó.

Chị của anh thật sự vừa mắt vị Lục tiên sinh này??

“Chị!” Tiêu Tư Thành hét lên, “Rốt cuộc chị có đi hay không?”

Diệp U tỉnh táo lại, trả lời qua loa: “Chị nghe rồi, chị sẽ đi cùng em.”

Mặc kệ có đi hay không, tóm lại cô phải đi xuống ăn lẩu trước đã!

Lục Tẫn hơi siết chặt đôi tay sau lưng, thu hồi ánh mắt: “Tôi vào xem bà cụ Vạn trước.”

Nói xong anh đi ngang qua hai chị em Diệp U, Tiêu Tư Thành nhìn bóng dáng thanh tuấn của anh, lấy cùi chỏ đụng vào người Diệp U: “Chị nói thiệt đi, chị luyến tiếc Lục tiên sinh phải không?”

Diệp U trừng mắt nhìn anh: “Ai cần em lo.”

Cô nói xong cũng đi vào, Tiêu Tư Thành nhún vai, đứng yên chờ cô.

Diệp U trở về phòng, uống một hơi nửa chai nước. Cô rửa mặt, trang điểm lại, thay bộ đồ mới đi ra ngoài.

Khi đi ngang qua quầy lễ tân, nhân viên lễ tân gọi cô: “Cô Diệp, có cần giúp cô trả phòng không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Diệp U nói: “Tạm thời không cần, giữ phòng giúp tôi nhé.”

“Được.” Nhân viên lễ tân gật đầu, quay lại làm việc. Tiêu Tư Thành đang ngồi ở đại sảnh chơi di động, thấy Diệp U chỉ xách túi đi ra, ánh mắt kinh ngạc: “Chị không đi à?”

Diệp U ngồi xuống sô pha bên cạnh anh: “Tạm thời không đi.”

Vẻ mặt Tiêu Tư Thành như ăn dưa: “Em đã nói chị thích Lục tiên sinh, chị còn không thừa nhận.”

Diệp U khịt mũi: “Bởi vậy mới nói em chỉ là thằng em trai thôi. Em ở sơn trang nhiều ngày nay mà không phát hiện điều gì ư?”

Tiêu Tư Thành hỏi một cách ngốc nghếch: “Phát hiện điều gì?”

Diệp U lắc đầu thở dài: “Em có biết tiền phòng của chúng ta bao nhiêu một đêm không? Người có thể sống ở đây lâu dài không giàu sang cũng phú quý. Ông cụ Kim chơi cờ mỗi ngày là chủ tịch của một công ty niêm yết.”

Tiêu Tư Thành được cô chỉ dạy, hiểu rõ ý đồ: “Không phải chứ, chị chuẩn bị ở trong sơn trang để lôi kéo đầu tư?”

Diệp U cười xoa đầu anh: “Em trai không đến nỗi quá ngốc, chị té ở đâu thì sẽ đứng dậy ở nơi đó, chị không tin Diệp U này không kéo được đầu tư.”

Tiêu Tư Thành: “……”

Đôi khi anh không thể không ngưỡng mộ Diệp U.

Chú Lưu nhanh chóng lái xe đến đón bọn họ, thấy Diệp U không thu dọn hành lý thì hơi ngạc nhiên. Tiêu Tư Thành xuống núi muốn đi tìm Diệp Lệ Lan ngay lập tức để nói chuyện đầu tư, Diệp U không xen vào, nhờ chú Lưu đưa mình đến công ty.

Mấy ngày nay cô đều làm việc trực tuyến, hôm nay rốt cuộc có thể về lại công ty. Cao Giai Vũ vừa mới kết thúc cuộc họp với bộ phận mỹ thuật, thấy Diệp U trở lại, kinh ngạc bước tới: “Sếp Diệp, cậu từ trên núi về lại rồi à?”

“Khụ, tạm thời trở lại.”

Cao Giai Vũ hào hứng: “Có phải Tiêu Tư Thành bỏ chạy mất tăm nên chúng ta vớt được tiền đầu tư?”

“…… À, cái này, nói ra thì rất dài.” Diệp U kéo cánh tay Cao Giai Vũ, cười tươi rói nói với cô, “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, hai ta vừa ăn lẩu vừa trò chuyện nhé.”

Nghĩ đến chuyện Diệp U đã ở trên núi lâu như vậy, Cao Giai Vũ đặc biệt lái xe chở cô đi tới tiệm lẩu mà hai người thích nhất. Trong khi chờ nồi lẩu nấu chín, Diệp U kể chi tiết mọi việc cho Cao Giai Vũ, Cao Giai Vũ im lặng một lúc lâu nhưng không nổi giận.

Nói cho cùng, Diệp U đi ra ngoài để cứu người, nếu cô chỉ trích thì có vẻ thiếu đạo đức!

“Cậu mời chầu này đi.” Cao Giai Vũ nhịn đã lâu, chỉ nặn ra được câu này.

Diệp U vội vàng gắp đồ ăn cho cô: “Được, được, để mình mời, cậu muốn ăn cái gì thì gọi đi.”

Cao Giai Vũ khịt mũi: “Cậu nên suy nghĩ về vấn đề tài chính đi.”

Tuy rằng ba của Diệp U cho bọn họ một số tiền, nhưng không chống đỡ được quá lâu, việc cấp bách bây giờ là tìm được một nhà đầu tư ổn định và liên tục.

Diệp U nói: “Mình biết, mình nghĩ kỹ rồi, trong sơn trang có một sếp lớn, mình có thể tìm được một người sẵn sàng đầu tư vào game của chúng ta phải không? Cậu yên tâm, mấy ngày nay mình đã thiết lập quan hệ tốt với họ, cậu cứ chờ tin tốt của mình!”

Cao Giai Vũ liếc xéo cô: “Lần trước cậu cũng nói như thế, kết quả thì sao?”

“À, chuyện này xảy ra đột ngột mà.” Diệp U nhúng miếng thịt, bỏ vào chén, “Cho mình thêm một tuần, một tuần thôi!”

“Được rồi, cậu ở lại sơn trang canh chừng thầy Trình Cảnh đi.”

“Biết rồi, để mình nói cho cậu nghe, trong sơn trang có một nữ hiệp biết hát tuồng, sáng nay anh ấy nghe người ta hát một đoạn, hình như cảm hứng bùng nổ……” Diệp U vừa ăn lẩu, vừa trò chuyện về sơn trang với Cao Giai Vũ, thời gian trôi qua lúc nào chẳng hay.

Lúc hai người ăn xong nồi lẩu đã qua giờ làm việc, cũng may Cao Giai Vũ là một trong những người chủ, không có ai nhìn chằm chằm cô làm việc.

Diệp U không để cô đưa, tự mình gọi xe về sơn trang —— trước đó, cô đến siêu thị mua vài túi ớt bột, giấu trong túi xách của mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 165: Nhiệt Tình Của Dân Chúng Thành Xử

Trên đường đi, Diệp Lệ Lan gọi điện thoại cho cô để hỏi thăm tình hình.

“Mẹ đã nghe Tiêu Tư Thành nói về chuyện trong sơn trang, nó nói con muốn tiếp tục ở lại phải không?”

“Dạ.” Diệp U cầm di động trả lời, “Dù sao con cũng phải nghĩ cách tìm được người đầu tư.”

Diệp Lệ Lan mỉm cười ở đầu dây bên kia, sau đó nói: “Con tự quyết định chuyện của mình, tuy nhiên thi đấu đã kết thúc, con ở lại sơn trang thì phải tự thanh toán tiền phòng.”

“…… Hở?” Diệp U không ngờ, mẹ cô gọi điện thoại cho cô, chẳng những không an ủi còn bỏ đá xuống giếng, “Mẹ, không cần keo kiệt như vậy chứ?”

Diệp Lệ Lan khẽ hừ, không đồng tình với cách nói của Diệp U: “Giá phòng của sơn trang suối nước nóng Lộc Minh không rẻ đâu.”

“……” Đối với Diệp tổng, chỉ là vẩy nước thôi mà!

“Được rồi, vậy đi, khi nào con về thì gọi điện thoại cho chú Lưu, để chú đến đón con.” Diệp Lệ Lan nói xong thì cúp điện thoại. Diệp U tiếp tục giơ di động thật lâu mới bỏ điện thoại vào trong túi xách.

Thỉnh thoảng cô cũng nghi ngờ, Diệp Lệ Lan rốt cuộc có phải là mẹ ruột của cô hay không.

Tài xế chỉ có thể đưa Diệp U đến bãi đậu xe, lúc lên núi, Diệp U phải leo cầu thang lần nữa. Bây giờ cô đã đoán được, cơ bắp sẽ đau nhức thế nào vào ngày mai. Tuy nhiên hình như việc tập thể dục mấy ngày nay có chút hiệu quả, hiển nhiên cô không còn khó khăn như lần đầu.

Leo lên 365 bậc thang, Diệp U cảm thấy mùi lẩu trên người đã bị thổi nhạt, cô bước vào đại sảnh của sơn trang, đi tới quầy lễ tân.

Nhân viên lễ tân mỉm cười khi nhìn thấy cô: “Chào cô Diệp, xin hỏi có thể giúp gì cho cô không?”

Diệp U nói: “Giúp tôi đổi phòng rẻ nhất.”

Nếu hiện giờ phải tự trả tiền phòng, cô không cần sống trong căn phòng tốt như vậy.

Sơn trang suối nước nóng Lộc Minh đi tuyến đường cao cấp, phòng rẻ nhất cũng rất thoải mái, đương nhiên tiền phòng cũng không rẻ hơn bao nhiêu, nhưng hiện tại đối với Diệp U, có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó.

Lễ tân giúp cô kiểm tra rồi nói: “Ngưng Hương Viện còn có phòng, là phòng 0611, tuy nhiên sau khi đổi phòng, tiêu chuẩn bữa ăn cũng sẽ hạ xuống.”

“Không sao, đổi cho tôi đi.”

“Được.” Lễ tân lại đưa cho cô một thực đơn, “Vậy cô chọn lại thực đơn đi.”

Giá phòng của sơn trang liên quan trực tiếp đến dịch vụ ăn uống, vì vậy dịch vụ ăn uống sẽ thay đổi tương ứng với phòng. Diệp U nhìn sơ qua, thấy các món ăn trong thực đơn này cơ bản giống mấy món ban đầu, chỉ thiếu hai món tương đối đắt tiền.

“Cái này đi, vẫn có thể ngâm suối nước nóng phải không?”

“Ừ, chuyện này không ảnh hưởng gì, cô chỉ cần đặt lịch hẹn trước.”

“Tốt quá.” Diệp U thanh toán tiền phòng cho ba ngày, sau đó về lại phòng thu dọn đồ đạc.

Lục Tẫn hiện đang làm đình trong phòng chế biến gỗ, các bộ phận cơ bản của đình đã được đánh bóng, tiếp theo chỉ cần hoàn thiện và sơn lại là xong. Lục Tẫn hơi thất thần, làm sai rất nhiều lần.

Anh tháo mấy bộ phận vừa mới ghép, còn đang do dự không biết có nên gọi điện thoại cho quầy lễ tân hay không, Diệp U đột nhiên thò đầu ở trước cửa: “Tiểu Lộc.”

Bàn tay đang cầm xếp gỗ của Lục Tẫn hơi khựng lại, nhìn Diệp U không nói lời nào.

Diệp U chẳng cảm thấy xa lạ chút nào, quen nẻo quen lối đi vào, ngồi xuống chỗ cũ: “Xin lỗi, buổi trưa tôi ra ngoài ăn lẩu nên tới muộn một chút.”

Đầu ngón tay Lục Tẫn khẽ nhúc nhích, thay đổi vị trí của những phần ghép sai: “Cô không về nhà sao?”

“À…… Tạm thời không về.” Diệp U nói một câu mơ hồ, cô nói với mẹ, em trai và Cao Giai Vũ rằng cô ở lại sơn trang để tìm người đầu tư, đó là sự thật, nhưng trong lòng cô biết, cô không chịu rời khỏi sơn trang, lý do quan trọng nhất là Lục Tẫn.

Cô cảm thấy, nếu cô cứ đi như vậy, cô và Lục Tẫn sẽ không có tiến triển.

“Hơn nữa thầy Trình Cảnh còn chưa giao hết mấy bài nhạc, tôi phải canh chừng anh ta.” Diệp U cười với Lục Tẫn, sau đó tiếp tục với xếp gỗ chưa hoàn thành của mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 64

Lục Tẫn đáp lại, giọng có vẻ hơi buồn. Anh cúi đầu làm đình của mình, một lúc sau chợt lên tiếng: “Lúc trước cô nói muốn tôi dạy họa sĩ của cô về kiến trúc cổ phải không?”

“Đúng rồi.” Diệp U gật đầu đầy kích động, “Giờ anh đồng ý dạy hay sao?”

“Ừ, nhưng tôi có một điều kiện.”

“Cái gì?”

“Cô phải hoàn thành bộ xếp gỗ này.”

Diệp U dừng động tác, hơi ngây người nhìn Lục Tẫn.

Ý của anh…… là ngụy trang muốn cô ở lại?

Cho dù anh có ý này hay không, Diệp U cứ cho rằng như vậy. Cô không khỏi cong khóe miệng, cố ý hỏi: “Chỉ có thể xếp ở đây hay sao?”

Lục Tẫn cúi đầu nghịch xếp gỗ, nhẹ nhàng ừ.

Khóe miệng Diệp U càng cong hơn, cô cũng cúi đầu, tiếp tục gắn xếp gỗ: “Ồ, được.”

Trên mặt Lục Tẫn không có phản ứng gì, nhưng bàn tay luôn nắm chặt xếp gỗ rõ ràng thả lỏng một chút. Diệp U ngồi cách anh không xa, ngước mắt nhìn anh: “Khi nào thầy Lục bắt đầu dạy?”

Lục Tẫn nói: “Tôi tương đối bận vào buổi sáng, có thể dạy vào buổi chiều hoặc buổi tối.”

Diệp U nghĩ, buổi chiều là thời gian cô xếp gỗ nên nói: “Buổi tối từ 7 giờ đến 8 giờ được không?”

“Ừm.”

“Vậy bắt đầu từ hôm nay đi!”

“…… Được.”

Diệp U lập tức thông báo tin này trong nhóm công ty, để mọi người tích cực tham gia.

Bận rộn xong ở đây, cô nhớ tới một chuyện: “À, bà cụ Vạn thế nào?”

Lục Tẫn nói: “Không sao, nghe nói ngày mai có một học sinh mà bà từng giúp đỡ sẽ đến thăm bà.”

Điều này làm Diệp U có chút hứng thú: “Thiệt hở? Tốt quá.”

“Ừ.” Lục Tẫn gật đầu, “Số liên lạc khẩn cấp của bà cụ Vạn là số của anh ấy, hôm nay xảy ra chuyện, chú Hỉ đã gọi điện thoại cho anh ấy. Nghe nói anh ấy đi công tác ở nước ngoài, chú Hỉ kể tình hình của bà cụ Vạn, anh ấy quyết định về nước trước.”

“Vậy à, có vẻ anh ấy có quan hệ tốt với bà cụ Vạn, nếu không bà cụ Vạn sẽ không điền số liên lạc khẩn cấp là anh ấy.” Diệp U vừa trò chuyện với Lục Tẫn, vừa gắn đấu củng, “Như lời anh nói, người này hẳn là không tệ phải không? Anh thấy tôi đâu có nói sai, nhiều trẻ em được ông bà cụ Vạn giúp đỡ đã trở thành trụ cột của đất nước.”

Lục Tẫn cong khóe môi không lên tiếng, Diệp U ngồi bên cạnh anh nói: “Hy vọng anh ấy trở về có thể dành thời gian cho bà cụ Vạn.”

“Ừm.”

Bởi vì hôm nay Diệp U đến muộn, xếp gỗ một chút đã hết thời gian. Lục Tẫn thấy cô chuẩn bị đi nên đứng dậy theo: “Tôi đi cùng cô, tôi sẽ ăn tối với bà cụ Vạn, kẻo bà lại suy nghĩ lung tung.”

Diệp U a lên, nói với anh: “Tôi dọn đến Ngưng Hương Viện rồi, không phải bên kia.”

Lục Tẫn ngạc nhiên nhìn cô: “Bên kia không thoải mái hay sao?”

“Không phải, rất thoải mái.” Nhưng càng thoải mái thì càng nhiều tiền. Cô ngượng ngùng cười với Lục Tẫn, nói thật: “Lúc trước mẹ tôi trả tiền phòng, bây giờ mẹ tôi nói thi đấu đã kết thúc, tôi phải tự trả tiền phòng, tôi nghĩ tiết kiệm chút nào hay chút đó.”

Diệp U là thiên kim nhà họ Diệp, từ nhỏ chưa bao giờ lo cơm ăn áo mặc, Lục Tẫn thật sự không nghĩ đến tiền. Cô nói vậy, Lục Tẫn mới nhận ra, phòng ở Ngưng Hương Viện quả thật rẻ hơn so với căn phòng hiện tại.

Lục Tẫn hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó, Diệp U biết với thân phận thiên kim của nhà họ Diệp còn muốn tiết kiệm chút tiền phòng, nói ra thì người khác sẽ cười: “Không giấu anh, số tiền tôi có về cơ bản đều đầu tư vào game, cho nên không rủng rỉnh như mọi người nghĩ ha ha ha. Tuy nhiên không sao đâu, khi nào game của chúng tôi được beta công khai sẽ tốt hơn.”

Diệp U nói xong, đột nhiên bắt đầu trêu chọc Lục Tẫn: “Tôi thấy chỗ anh còn rất nhiều phòng trống, nếu ở đây, có thể miễn tiền phòng không?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Cô nhầm rồi, không có phòng trống, nhưng phòng ngủ của anh ấy là một chiếc giường lớn sang trọng.

Diệp U: …


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.